Tuy Tưởng Khâm thấy rõ mình chiếm ưu thế rồi, nhưng tình hình như vậy gã còn chưa thỏa mãn.
Gã kêu to:
- Các huynh đệ, tăng sức lên, ai cắt được cái đầu chó của Hoàng Xạ thì bổn tướng quân sẽ thưởng hậu hĩnh!
Tuy chiến trường hỗn loạn, hơn nữa tiếng giết không ngừng nhưng lời Tưởng Khâm khích lệ vẫn là rất rõ ràng truyền vào tai binh sĩ. Binh sĩ đáp lại là tiếng hò hét phập phồng lên xuống.
Mắt thấy Hoàng Xạ khổ sở chống chọi mà tình hình sắp thất bại rồi, chẳng biết Tưởng Thân từ đầu vọt ra, y giáp không ngay ngắn bị hai binh sĩ nâng lên, người ướt đẫm. Một vết đao dài chừng sáu tấc sâu tận xương từ vai trái chém xéo xuống, máu không ngừng tuôn ra. Mặt gã trắng bệch, hiển nhiên là vì mất máu quá nhiều. Gã vừa thấy Tưởng Khâm liền lập tức vọt vào.
Máu loãng và mồ hôi trên mặt Tưởng Khâm không thể phân rõ ràng. Dường như nghe thấy có người đang kêu mình, gã đánh lùi ba binh sĩ quân địch, quay đầu lại thì chấn kinh biến sắc mặt.
Gã nói:
- Tưởng Thân, ngươi làm sao vậy, sao không mau bao lại vết thương!
Tưởng Thân dùng kiếm chống thân thể, trên khuôn mặt trắng bệch lộ nụ cười nhạt:
- Bị thương cũng đáng, mới rồi ở bên trong đem một tướng địch chết nghẹn trong nước, đánh tới bây giờ còn chưa từng sướng như vậy.
Biểu tình trên mặt Tưởng Khâm dù nghiêm túc nhưng trong mắt tràn đầy khen ngợi.
Gã rất đau lòng sai vệ binh bên cạnh:
- Trước tiên đưa hắn trở về bao vết thương đã!
Tưởng Thân giãy giụa vài cái, mặt nghiêm túc nói:
- Tướng quân, thám báo đã báo về là thượng du sông phát hiện rất nhiều chiếc thuyền, bây giờ đang thuận sông đi xuống, khoảng nửa canh giờ có thể tới đây, rất có thể là viện quân của Hoàng Tổ!
Hầu kết Tưởng Khâm phát ra tiếng ùng ục, dùng tay lau máu loãng trên trán. Gã nhìn Hoàng Xạ còn đang giãy dụa, bên cạnh Hoàng Xạ vệ binh ngày càng ít.
Gã thở dài nói:
- Tuy chúa công sớm đã định trước, ta cũng có tâm lý chuẩn bị rồi, nhưng sự việc thật sự xảy ra vẫn là cảm thấy vô cùng không cam lòng và đáng tiếc.
Tưởng Thân nhẹ giãy dụa vài cái, không cho binh sĩ kiềm mình quá chặt, hỏi:
- Vậy giờ phải làm sao đây?
Tưởng Khâm nhìn Hoàng Xạ ở không xa, mắt lóe ra từng đợt sát khí.
Gã hít một hơi sâu, nhẹ vung tay:
- Rút!
Tưởng Thân muốn nói lại thôi, môi mấp máy, trong lòng vô cùng thất vọng.
Theo Tưởng Khâm ra lệnh rút vui, thủy quân Giang Đông như thủy triều rút đi. Vốn một trận thủy chiến vô cùng kịch liệt chớp mắt biến gió êm sóng lặng. Trừ nước biển đỏ rực, oan hồn chìm xuống đáy biển chứng kiến trận đánh nhau ra, đã không còn một chút dấu vết.
Hoàng Xạ dường như chưa ổn định tinh thần, con ngươi tràn đầy kinh sợ, hiển nhiên hôm nay Tưởng Khâm cho gã một bài học nhớ đời, khiến kiêu ngạo như gã ngây như phỗng. Trần Thuật, Lục Vận cùng chết trận, đây chính là phụ thân đích thân chọn thuộc hạ đắc lực cho gã! Nếu không phải Tưởng Khâm đột nhiên rút binh, hôm nay có lẽ gã vừa ra đời đã gục ngã. Nghĩ tới đây, Hoàng Xạ thầm run sợ.
Hoàng Xạ nhìn trên sàn thuyền còn bốc cháy đốm lửa, vải buồm khét đen, giá thuyền đều rụng rời, đa số chiến thuyền bị tổn hại nặng chưa từng có, lòng gã hụt hẫng. Trận chiến này còn chưa trải qua thống kê đã có gần mấy chục chiến thuyền bị hủy diệt, gần ngàn binh sĩ mất mạng.
Tin tức truyền vào tai Trương Lãng xa ở tại Võ Xương, tuy không toàn thắng nhưng cũng khiến hắn rất vui vẻ. Ít nhất chứng minh rồi quân địch còn kém xa chưa tiến vào trạng thái chiến đấu bình thường.
Điền Phong thì nhân tiện nhắc nhở rằng:
- Chúa công, sở dĩ Tưởng Khâm mới bắt đầu trận chiến có thể chiếm được tiên cơ, không thể phủ nhận là có liên quan một chút tại thủ tướng Ô Lâm Hoàng Xạ non nớt. Cùng lúc đó, viện quân Hoàng Tổ có thể nhanh như vậy xuôi sông xuống, tất nhiên một phần gã quan tâm con mình, nhưng cũng biểu hiện ra Lưu quân ở trên mặt sông có tính cơ động rất mạnh. Nếu không thì Hoàng Xạ chưa chắc có thể an toàn rút lui.
Trương Lãng cười nói:
- Phù Hạo nói rất đúng. Nhưng ngươi không thể chỉ hai câu như vậy là bôi xóa đi công lao của Tưởng Khâm được.
Quách Gia ở bên cạnh còn đang nghiên cứu bản đồ, lúc này bỏ công tác trong tay xuống, tiến lên nói:
- Xem ra muốn chiếm lấy Ô Lâm hoặc Hán Dương làm nơi đột phá thì vẫn hơi khó khăn. Mới vừa nhận được tin tức, Thái Mạo lại tăng hai vạn binh hướng Hán Dương, hơn nữa khiến Hoàng Tổ phái một phần nhân mã tranh quốc Hán Thủy, nhập vào Thạch Dương. Thêm nữa Ô Lâm và Hán Dương liên tiếp chặt chẽ, bây giờ đã hình thành hệ thống phòng ngự khá hoàn chỉnh trên sông. Nếu chúng ta muốn từ trong đó làm lỗ hổng đột phá, vậy chỉ có thể lợi dụng bọn họ chưa hoàn toàn tu sửa xong cứ điểm, sĩ khí còn thấp đánh một trận thắng lợi. Vậy thì quân Lưu Biểu tan tác, nếu không sẽ rất khó khăn.
Trương Lãng ngẫm nghĩ, nói:
- Nếu đã vậy thì, nhân lúc đối phương còn chưa tăng thêm binh tại Ô Lâm, chúng ta hãy lấy nơi này làm chỗ đột phá. Bây giờ quân Vương Uy tại Ba Lăng đã hoàn toàn bị Ngụy Diên kiềm chế. Chỉ cần tránh chỗ thực, tìm nơi hư, phái một ít quân qua sông công kích Hán Dương, mượn đó mê hoặc Hoàng Tổ, âm thầm tập trung binh lực tấn công Ô Lâm, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chiếm đoạt chỗ này, thế là mở ra lỗ hổng lớn. Nhưng Ô Lâm và Hán Dương gần nhau như thế, thời điểm tấn công và hiệu suất là mấu chốt. Nếu trong thời gian ngắn không đánh chiếm được, vậy rất có khả năng bị bao vây. Hơn nữa vùng Xích Bích rất có thể sẽ bị phản công đổi chủ. Tóm lại, cách này hình như hơi gấp gáp, mạo hiểm, không ổn lắm.
Trương Lãng lầm bầm nói ra từng cách rồi lập tức tự mình phủ định. Hắn ngẩng đầu nhìn Quách Gia.
Quách Gia mỉm cười nói:
- Trừ phi tình hình cực kỳ bất lợi mới đi binh hiểm địa. Chúa công, ngươi nói có đúng không?
Trương Lãng cười khan nói:
- Cái gì mà tình thế, phong cách của ngươi luôn như vậy thôi.
Quách Gia nghiêm túc nói:
- Phong cách là khẳng định đối với một người, chứng minh người đó có đặc điểm riêng. Nhưng một khi hình thành phong cách thật sự, loại phong cách này có thể ở giây phút mấu chốt trở thành điểm yếu chết người của hắn. Bởi vì tất cả cách của ngươi đã bị người khác quen thuộc, đối phương có thể thong thả nghiền ngẫm suy nghĩ của ngươi, từ đó tăng đề phòng. Lần này thuộc hạ theo chúa công xuất chinh, Lưu Biểu không khả năng không biết. Tất nhiên bọn chúng đã cẩn thận nghiên cứu phong cách tác chiến của thuộc hạ. Nếu lỡ như thật sự bị bọn chúng nhìn thấu vậy thì nguy rồi.
Trương Lãng nghe vậy liên tục gật đầu, nói:
- Không sai, binh vô chiến pháp, không bám vào khuôn mẫu, ứng biến theo tình thế, đây mới là cảnh giới cao nhất. Vậy Phụng Hiếu, ngươi hãy nói xem, bây giờ có cách gì tốt không?
Quách Gia cười nhìn Điền Phong.
Điền Phong mỉm cười không nói.