Điền Phong cũng tỏ vẻ đồng ý, sau đó nói:
- Xem ra hiện tại, mấu chốt chính là có thể dụ cho quân Sơn Việt ra hay không, để cho bọn hắn ở bình nguyên và đồi núi có thể tác chiến với quân ta, như thế mới có thể nắm chắc phần thắng.
- Nhưng Sơn Việt sẽ trúng kế sao?
Phó tướng quân Chu Hoàn nghi ngờ hỏi.
- Chắc chắn sẽ không đâu.
Mọi người cùng đồng thanh nói.
Trương Lãng cười đau khổ lắc đầu, cúi đầu không nói gì.
Các quan trong nhất thời cũng không có chủ ý gì hay, không khí trong trại trầm xuống.
Lâu sau, Điền Phong mới phá vỡ cục diện nặng nề này nói:
- Đến nay điểm lợi duy nhất của quân ta chính là, xem tình hình quân Sơn Việt không phái đại quân lớn ở núi Tề Vân, lúc này chỉ có một bộ phận nhân thủ, phóng quân ra như thế, có thể đẩy mạnh tới vùng Luyện giang, quyết đấu với quân Sơn Việt ở núi Ô Liêu.
Quách gia tấm tắc gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói:
- Sơn Việt không phái đại quân gác ở núi Tề Vân, là không muốn phân tán binh lực. Phải biết rằng núi Tề Vân tuy rằng thế núi hiểm trở nhưng đã có vài thông lộ, không giống như kiểu núi Ô Liêu và núi Hội Cần đều đáng thương như vậy, nếu như muốn ngăn cản quân ta, mỗi đoạn đường đều có quân phòng vệ. Như thế này, không bằng phái một đoàn người không cần quá nhiều, ẩn nấp ở trong núi Tề Vân, lúc nào cũng phối hợp với đại quân cho chúng ta một đòn trí mạng.
Từ Hoảng gật đầu nói:
- Quân sư nói có lý. d
Điền Phong cũng thở dài, khẽ gật đầu.
Trương Lãng thấy mọi người trầm tư, biết rằng sự tình không thể quá gấp gáp, chuyện bình định Sơn Việt, tuyệt đối không phải là chuyện một hai ngày có thể hoàn thành, không khỏi an ủi:
- Đã như thế mọi người cứ trở về trước đi, trở về suy nghĩ thật kỹ xem có cách gì phá kế sách của địch.
Điền Phong nhìn Quách gia, dẫn đầu nói:
- Vậy thuộc hạ xin cáo lui trước.
Trương Lãng khẽ gật đầu, Điền Phong, Quách gia luc này rời khỏi doanh trại, chỉ còn lại hai người Dương Dung và Triệu Vũ.
Trương Lãng miễn cưỡng dựa vào ghế, hai mắt sững sờ ngẩn người, không biết đang nghĩ gì.
Dương Dung tiến đến bên cạnh Trương Lãng, cẩn thận nói:
- Lão công, không cần quá gấp gáp, sẽ có cách.
Trương Lãng dùng ngón tay chỉ vào vai mình, miệng khẽ động đậy nhẹ nhàng, rồi lại nhắm mắt chậm rãi, khổ sở suy nghĩ kế sách.
Dương Dung biết điều tiến lên giúp hắn mát xa.
Lúc sau, Trương Lãng bỗng nhiên mở to đôi mắt ra hỏi Dương Dung:
- Dung Nhi, nếu các ngươi là thủ lĩnh Sơn Việt, ngươi sẽ dễ dàng ra khỏi núi đánh chiến không?
Dương Dung lắc đầu nói:
- Nếu như muội là thủ lĩnh của quân Sơn Việt, chỉ nghĩ cách để dụ dỗ quân của các huynh vào trong núi chứ sẽ không nghĩ nên đi ra ngoài đánh bại các huynh thế nào.
Trương Lãng gật đầu nói:
- Đúng là như thế, Luyện Vinh bị địch dụ dỗ, xâm nhập vào trong núi, ở giữa núi Ô Liêu và núi Cần Sơn thì bị địch mai phục bốn phía, đánh cho đại bại. Chứng cứ rõ ràng như thế, có thể thấy được trong quân Sơn Việt không thiếu người thông minh tài trí.
- Nếu thật sự là như thế cuộc chiến này rất khó đánh. Nếu muội là thủ lĩnh Sơn Việt, sẽ không rời khỏi khu vực, xây dựng thế bất bại ở đó. Nếu có thể dẫn dụ các huynh lên núi, lợi dụng địa hình bố trí mai phục tập kích, từng bước một tiêu diệt các huynh. Nếu như không được thì thủ vững trận địa, các huynh muốn bắt ta cũng không có cách nào.
Dương Dung phân tích nói.
Trương Lãng cười khổ nói:
- Chúng ta nhgix như thế nên đối phương cũng không kém chút nào. Hiện tại vấn đề lớn nhất là làm thế nào có thể dụ rắn ra khỏi động?
Dương Dung véo nhẹ vào bả vai cứng rắn của Trương Lãng, lại dịu dàng nói:
- Người nhặt củi người đốt, sẽ có cách.
Trương Lãng biết rõ lời nói của Dương Dung là để an ủi mình, không khỏi thở dài buồn bã.
Dương Dũng và Triệu Vũ tinh thần có dư mà sức lực thì không đủ, muốn giúp cũng không biết giúp thế nào.
Ban đêm, Đinh Phụng mẻ mặt tươi cười trở về đại thắng. Mọi người chúc mừng, cười vui. Đây chính là vị tướng lĩnh xuất sắc trong kế hoạch tấn công này, có thể nào không vui.
Trận đầu tiên thắng quân Sơn Việt đã khích lệ chí khí của binh sĩ. Trong mắt bọn hắn chỉ có hai chữ thắng bại, hoàn toàn không biết lo lắng trong lòng lãnh đạo.
Canh năm ngày thứ hai, trời đã gần sáng. Trương Lãng hạ lệnh binh sĩ nhổ trại xuống phía nam, hành quân ba mươi dặm, từng bước đi về núi Tề Vân.
Đi đến nửa đường, Đinh Phụng tiên phong hồi báo, phía trước xuất hiện giao lộ tam giác, có một con đường, hai đường núi, không biết đi đường nào nên cho quân dừng lại, đợi đại quân Trương Lãng tới thương lượng.
Mấy canh giờ sau, đại quân Trương Lãng tới, vừa xem điều tra tình hình vừa triệu tập các tướng lại thương nghị.
Quách gia đi về phía trước hai bước, nhìn con đường phía trước quanh co, lại lấy địa đồ ra, nhìn kỹ một lúc, sau đó mới chỉ vào chính giữa con đường kia rồi nói:
- Trong ba con đường này, con đường chính giữa là sở tu hai năm trước của Tây Hán Võ Quang, trực tiếp xuyên qua núi Tề Vân, có thể đến đầu Luyện giang, đường núi đến Hấp Huyền. Hẳn là ba con đường này có cùng một đầu. Nhưng vấn đề là mấy con đường này lâu ngày không được tu sửa, hai bên là sông lớn, đá lớn chông chênh, rừng câu che trời, hơn nữa con đường phía đông rất dễ là nơi đối phương đánh úp.
Điền Phong trầm tư nói:
- Như Phụng Hiếu thấy, đường này không thông.
- Trên nguyên tắc hạ quan không đồng ý với đường đi này.
Quách gia không chút nghĩ ngợi bèn thốt lên.
- Hai con đường khác thì sao?
Trương Lãng nghi ngờ nói.
Quách gia có chút kỳ lạ nói:
- Bên phải tuyến này vượt qua, chú ý đi qua con đường quanh co khúc khuỷu này, lại lách vào khó đi.
Từ Hoảng nhíu mày nói:
- Như thế không phải càng khó đi sao?
Quách gia gật đầu nói:
- Không chỉ thếm hơn nữa con đường này một bên là vách đá dựng đứng, một bêm là thâm nhai cùng cốc, chỉ cần không cẩn thận thì sẽ bị phân thân nát xương.
Dương Dung nghe xong hãi hùng khiếp vía:
- Con đườngnày không thể đi được rồi.
Đinh Phụng cũng sốt ruột hỏi:
- Quân sư, thế còn con đường cuối cùng, có thể đi được hay không?
Mọi người vội nhìn Quách gia, ngay cả Trương Lãng cũng không ngoại lệ. Đều hy vọng con đường thứ ba có thể dễ đi một chút, để cho binh sĩ bớt đi chút đường quanh co, tránh bớt đay khổ, so với hai con đường trước thì tốt hơn một chút.
Nào biết được Quách gia lại lắc đầu, khiến cho mọi người thất vọng.
Điển Vi ngạc nhiên nói:
- Quân sư, người lắc đầu là có ý gì, là khó đi như hai con đường trước hay là ngươi không biết.