Hoàng Tự đâu chịu bỏ qua, vừa đuổi theo vừa la lớn:
- Dương Linh, chẳng phải ngươi rất lợi hại sao? Có gan thì dừng ngựa lại, cùng bổn đại gia quyết đấu sinh tử! Nếu ngươi thắng được bổn tưởng quân thì sẽ tha cho ngươi một con đường sống!
Lúc này Dương Linh vội vàng chạy trối chết, đâu dám dừng lại. Gã có thuộc hạ xả thân bảo vệ mới khó khăn lắm từ trong vòng vây giết ra con đường máu, chạy hướng An thành. Đợi gã chạy ra vài dặm, quay đầu lại thấy Hoàng Tự không đuổi theo, thầm thở ra một hơi, thế này mới phát hiện quần áo ướt đẫm từ trong ra ngoài. Gã dẫn theo năm ngàn binh sĩ, nay có thể lao ra vòng vây chỉ vài chục tên, lòng tràn đầy thê lương.
Dương Linh lòng nóng như lửa đốt chạy đến An thành, chỉ thấy cửa thành đóng chặt. Gã gào to muốn rách cuống họng, thậm chí là chửi mắng mà cửa thành vẫn đóng chặt, không có dấu hiệu mở ra. Dương Linh nhìn mặt sau chậm rãi vang tiếng vó ngựa ngay ngắn, còn có tiếng binh sĩ kêu gào, biểu tình không biết làm sao. Đang lúc Dương Linh tuyệt vọng thì cầu trèo tường thành chậm rãi thả xuống. Dương Linh như túm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, con ngươi trọn to nhìn cửa thành chậm rãi mở rộng.
Nhưng gã tuyệt vọng rồi. Bởi vì từ bên trong đi ra là đội quân có cờ hiệu ‘Trương’, ‘Tôn’, rõ ràng không phải phe mình biết. Gã còn mang chút hy vọng, hy vọng đây là viện quân Hàn Huyền phái tới. Cho nên Dương Linh đôi mắt trông chờ nhìn Tôn Sách mặt đầy sát khí lao nhanh tới gần mình. Khi Tôn Sách giơ thương thì gã thật sự tuyệt vọng.
Tôn Sách mạnh đâm tới, thương như lằn sóng nước cách mặt Dương Linh chưa tới một tấc thì ngừng, thân thương không chút động đậy. Đầu thương có ánh nắng chiếu rọi lấp lánh ánh sáng chói mắt, khiến Dương Linh bất giác nhắm mắt lại. Tuy qua một năm trong lao tù khiến võ nghệ của Tôn Sách hơi bị tụt hậu nhưng bản lĩnh căn bản còn đó. Biểu tình lạnh lùng phối hợp với khôi giáp hoàng kim, gã tựa như chiến thần không thể vượt qua.
Gã chỉ vào Dương Linh, lạnh lùng nói:
- Dương Linh, nếu hôm nay ngươi không đầu hàng thì chính là ngày chết của ngươi.
Dương Linh mặt xám mày tro, gã cũng là người có ánh mắt, chỉ nhìn khí thế của Tôn Sách đủ biết mình không cách nào thắng được. Niềm tin của gã dao động, lắc lư giữa trung thành và mạng sống, bỗng chốc không biết làm sao.
Tôn Sách có chút mất kiên nhẫn, thân thương nhẹ rung, lập tức ấn vào trán Dương Linh.
Dương Linh bị hù vỡ mật, từ trên ngựa lăn xuống, quỳ trên mặt đất la to:
- Dương Linh nguyện hàng!
Tôn Sách thế mới cất lại thương, mỉm cười nói:
- Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, ngươi đi theo chúa công, chúa công sẽ không bạc đãi ngươi.
Dương Linh gật đầu như gà mổ thóc.
Tôn Sách cười dài, cất lại trường thương, nói:
- Các ngươi đi ra ngoài trước, đợi ta nghênh đón Hoàng tướng quân chiến thắng trở về.
Lúc này Hoàng Tự dẫn theo rất nhiều tù binh, chiến lợi phẩm từ phía xa trở về. Bên thắng tự đắc, còn bên thua thì gục đầu ủ rũ.
Tôn Sách lập tức chắp tay cười nói:
- Chúc mừng Hoàng tướng quân chiến thắng trở về!
Hoàng Tự lập tức đáp lễ nói:
- Toàn nhờ chúa công anh minh, An thành đã vào trong tay. Tôn tướng quân quả nhiên là mạnh mẽ vang dội, khó trách chúa công luôn kính nể ngươi!
Trên mặt Tôn Sách có chút buồn bã, nhưng rồi sau đó lập tức vui vẻ nói:
- Đâu có đâu có, Hoàng tướng quân cứ nói đùa!
Tôn Sách ngẩng đầu nhìn bốn phía, để Hoàng Tự đi trước tỏ vẻ tôn trọng.
Gã mỉm cười nói:
- Dương Linh đã đầu hàng quân ta.
Hoàng Tự cau mày, kinh ngạc nói:
- Loại người này sao có thể cho nhập vào trận doanh quân ta? Người này không có vài phần sức mạnh, trừ cái miệng độc ra thì không có gì cả.
Tôn Sách cười bí hiểm nói:
- Việc này ta cũng có nghe nói, nhưng đây là ý của chúa công. Hắn còn rất sợ quên nói thì để ngươi một đao chém người ta thành hai nửa.
Hoàng Tự có chút khó hiểu nói:
- Ý của chúa công? Là sao?
Tôn Sách nháy mắt với Hoàng Tự, lại nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói:
- Việc này nói đến thì rất dài dòng, dường như có liên quan đến Trường Sa. Không bằng Hoàng tướng quân đi hỏi chúa công liền biết, ta không tiện nói lung tung.
Hoàng Tự là người thông minh, một điểm liền thông, dường như trong lòng đã sáng tỏ. Gã và Tôn Sách nhìn nhau, cùng cười, lòng ngầm hiểu không nói.
Trương Lãng lấy xuống An thành chưa đến hai ngày, tin tức đã truyền đến tai Hàn Huyền. Phản ứng đầu tiên của Hàn Huyền là gửi một phong thư, khiến lính truyền tin suốt đêm khoái mã hướng Ba Khâu Vương Uy yêu cầu chi viện. Hàn Huyền đã sẵn sàng thủ vững Trường Sa, cũng ra lệnh cho Lưu Bàn từ bỏ Du huyện, nhanh chóng áp sát Trường Sa. Bởi vì gã biết rằng, một khi mất Trường Sa thì không thể giữ Tương Thủy, Ba Khâu sẽ mất đi bảo vệ cuối cùng, kết quả này rất nghiêm trọng, đối với bất cứ ai đều là không thể chấp nhận.
Sau khi Trương Lãng lấy xuống An thành, ra lệnh đóng chặt bốn phía cửa thành, không có mệnh lệnh đặc biệt thì không cho phép ai ra thành. Mặt ngoài hắn bắt đầu sai binh sĩ gấp gáp tu sửa công trình, chuẩn bị phòng thủ. Ngầm thì hắn mang theo quân đội chủ lực lặng lẽ chuyển dời, dựa hướng Trường Sa.
Mấy ngày nay Dương Linh luôn đứng ngồi không yên, tinh thần hoảng hốt. Một bên là chịu ân tri ngộ của Hàn Huyền, vì mình bỏ chủ cầu mệnh mà áy náy bất an. Một mặt là tuy gã đã đầu hàng Trương Lãng, ở trong Trương doanh xem như tự do, nhưng mấy ngày qua luôn rảnh rỗi ở trong doanh, dường như Trương Lãng đã quên đi hàng tướng như gã, không thèm thăm hỏi. Điều này khiến gã đối với tiền đồ tương lai một mảnh u tối.
Đêm nay Dương Linh giống như trước kia, ăn tối xong thì ra ngoài đi dạo. Gã đang buồn chán đi bốn phía trong doanh trại, chợt phát hiện đằng trước có vài bóng người lén lút như cố ý tránh đi một số lính gác. Lỡ mà đụng phải lính gác thì bọn chúng bình tĩnh nói khẩu hiệu. Dương Linh trong đầu chợt lóe sáng, lặng lẽ đi theo.
Lúc này đội tuần tra vừa mới đi qua, có một người nhanh chóng chạy đến một doanh trướng, mấy người khác ở bên ngoài nhìn đông ngó tây. Không lâu sau, người đó chạy ra khỏi lều, trong tay cầm một cái bao, vẫy tay với mấy người kia. Tiếp theo đám người đó làm bộ như không có gì tản đi. Dương Linh ở một bên thầm nghĩ, dường như mấy người kia làm việc mờ ám gì đó. Vốn Dương Linh rảnh muốn chết, thêm vào có lòng muốn nịnh nọt Trương Lãng, bất giác lén đi theo người mang bao.
Binh sĩ đó vác bao dáo dác ngó xung quanh coi có ai bám theo không, sau đó nhanh như chớp chạy đến góc âm u.
Dương Linh có chút bực mình, bầu trời chỉ mới tối xuống, binh sĩ tuần tra đi lại bốn phía, mọi thứ rất bình thường. Nhưng những người này to gan như vậy, dám ngang nhiên ăn cắp, lại còn nắm chặt thời gian tốt đến thế, một chút thời gian vừa lúc binh sĩ tuần tra đổi ban.