Phong Lưu Tam Quốc

Chương 78: Q.8 - Chương 78: Không hối hận (hạ)




Da như ngọc, ửng sắc hồng, tràn đầy co giãn. Bộ ngực cao vút, trên bạch ngọc hai điểm yên hồng, theo hô hấp lên xuống, Trương Lãng nhìn mà nuốt nước miếng, mắt sáng rực. Dáng người mỹ miều không có dư thừa sẹo lồi. Vòng eo mảnh mai phối hợp đùi đẹp thon dài bóng loáng, toàn thân trên dưới cực kỳ khiêu gợi. Khiến Trương Lãng lửa tình tăng vọt là, mỗi một động tác tưởng như vô tình của Trương Ninh lại khiêu khích vùng mẫn cảm của hắn, khiến xúc động dục vọng ngày càng bốc cao hơn. Đôi mắt hoa đào nhiếp hồn người của nàng không lúc nào là không khiêu khích hắn. Khóe miệng hàm xuân, mặt mày đưa tình. Ngẫu nhiên vài tiếng rên rỉ khe khẽ khiến dục vọng của Trương Lãng tăng đến đỉnh điểm.

Trương Lãng chưa từng có dục vọng mãnh liệt như vậy, ‘người anh em’ đã dựng thẳng cột cờ. Hắn nóng vội cởi đồ, cùng Trương Ninh dán vào nhau.

Trương Ninh đã sớm xuân tình lan tràn, chờ Trương Lãng mưa móc.

Trương Lãng tinh thần đã tới trạng thái nửa điên cuồng, giống như thiếu niên lần đầu làm việc, tiến thẳng vào.

Môi anh đào hé mở:

- A~

Một tiếng rên rỉ thống khổ mà thỏa mãn truyền vào tai Trương Lãng.

Trương Lãng giống như bị kích thích mãnh liệt hơn, dốc sức cày cấy, vào vào ra ra.

Trong thư phòng xuân sắc khôn cùng, từng tiếng rên rỉ, thở dốc gầm gừ dụ hoặc khiến người nghe máu sục sôi.

Hai thân thể như keo như sơn dán cùng một chỗ, thỉnh thoảng nhấp nhô hòa thành một.

…….

Mây mưa qua đi, hai người thỏa mãn ôm nhau.

Trương Lãng dịu dàng vuốt ve tấm lưng trắng tinh khiết của Trương Ninh, nhẹ giọng hỏi:

- Bảo bối, tại sao không nói chuyện?

Trương Ninh ‘ừ’ một tiếng, chỉ nhẹ lắc đầu, mặt vùi sâu vào ngực Trương Lãng.

- Muội làm sao vậy?

Khi Trương Lãng dùng tay nâng lên khuôn mặt Trương Ninh, nhìn đôi mắt hoa đào đỏ rực, nước mắt lóng lánh đong đầy hốc mắt, tùy thời lăn xuống, biểu tình động lòng người khác rõ với mới rồi dâm đãng, làm hắn kinh kêu.

Trương Ninh lau nước mắt, cố nặn nụ cười:

- Không có gì.

Trương Lãng tâm tình nặng nề nói:

- Có phải vì hối hận việc vừa rồi?

Trương Ninh dùng ngón tay thon chặn môi Trương Lãng, mắt đẹp thê lương nói:

- Không phải, tướng quân đừng nghĩ lung tung.

Trương Lãng bắt chặt tay nàng, nghiêm túc hỏi:

- Vậy rốt cuộc là tại sao?

Trương Ninh bỗng thương tâm bật khóc, nói:

- Có thể hầu hạ tướng quân là nguyện vọng lớn nhất của Trương Ninh. Trương Ninh nằm mơ cũng mộng việc này. Chỉ là mấy năm trước Trương Ninh không phải thân hoàn bích, trinh tiết bị cẩu tặc Lưu Tịch cướp đi. Sợ là đến lúc tướng quân ghét Trương Ninh tàn hoa bại liễu, không còn tin yêu nữa.

Trương Lãng ôm chặt Trương Ninh vào lòng, nhẹ nhàng trách móc:

- Nha đầu ngốc, ta còn cho rằng có chuyện gì. Chuyện đã qua thì hãy cho nó qua đi, trong đó bị thương tổn nhất chính là muội. Lại nói bây giờ Lưu Tịch chắc đã bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục. Sau này không ai dám khinh nhờn muội nữa, bởi vì bây giờ muội đã là người đàn bà của ta.

Trương Ninh nghe Trương Lãng nặng tình nặng nghĩa nói, không dám tin hỏi lại:

- Tướng quân nói có thật không?

Trương Lãng mỉm cười gật đầu, nhéo cái mũi cao của nàng, cười nói:

- Bổn tướng quân có bao giờ lừa cô gái nào chưa?

Trương Ninh từ khóc chuyển sang cười.

Lúc này ngoài thư phòng bỗng vang lên giọng của Hàn Tuyết:

- Tướng quân, Điền đại nhân xin gặp.

Trương Ninh kêu lên một tiếng:

- A!

Sau đó nàng nhanh chóng nhảy khỏi ngực Trương Lãng, ba chân bốn cẳng cầm lấy quần áo dưới đất, vội tròng trên người. Mặt nàng đỏ rực, rất sợ Hàn Tuyết lập tức vào ngay.

Trương Lãng che miệng cười khẽ, ánh mắt lưu luyến thân thể như bạch ngọc tinh khiết bị Trương Ninh nhanh chóng che giấu sau lớp vải. Trương Lãng bất giác nhớ tới mùi vị mới rồi, Trương Ninh này đúng là đặc biệt, luôn khiến người cảm thấy muốn mà không được. Rõ ràng là mình đã tới đỉnh, bị nàng dụ dỗ lại muốn làm lần nữa. Nếu ngày nào hắn cũng cùng nàng một chỗ, sợ là không bao nhiêu ngày sẽ gầy một vòng cho xem. Nghĩ tới đây, Trương Lãng bật cười.

Trương Ninh đang quấn dây lưng, nghe Trương Lãng cười khẽ thì ngẩng đầu liếc hắn một cái.

Trương Lãng nhìn thấy đôi mắt hoa đào quyến rũ mê người, cảm giác thân thể mình lại biến đổi.

May là Hàn Tuyết ở ngoài cửa lại thúc giục:

- Tướng quân, Điền đại nhân đã ở phòng hội nghị chờ ngươi kìa!

Trương Lãng hít một hơi, ức chế dục vọng trong người, gào to:

- Nghe rồi, ta đi ngay!

Nói xong Trương Lãng đứng lên, bắt đầu mặc đồ, còn không quên bóp mông tròn căng của Trương Ninh một cái, cảm nhận xúc giác tuyệt vời.

Đợi mặc đồ xong xuôi hắn mới thấp giọng nói:

- Đi thôi, tiểu yêu tinh.

Trương Ninh quay đầu đi, cười ngọt ngào, toàn thân như đóa hoa nở rộ, diễm quang bốn phía.

Trương Lãng ngây ngốc, mắt nhìn chằm chằm Trương Ninh, dục vọng mãnh liệt đốt cháy.

Trương Ninh thấy hết, mừng thầm, thỏ thẻ:

- Tướng quân, đi thôi.

Trương Lãng như tỉnh khỏi giấc mộng, lòng rít gào: Trương Ninh thật đúng là hồ ly tinh, ngày thường trong quân doanh ngoan ngoãn nên mình không cảm giác thế nào. Giờ thả lỏng, nàng chỉ cần một ánh mắt, một động tác đã hút hồn người. Nếu định lực kém chút, chỉ sợ người đó sẽ động dục không chừng mực, tinh tẫn nhân vong quá. Nghĩ đến đây, Trương Lãng tặc lưỡi.

Trương Lãng vừa đi vừa nghĩ, dẫn Trương Ninh ra thư phòng, rất nhanh đã tới phòng hội nghị, Điền Phong đã sớm chờ tại đó.

Điền Phong hơi kinh ngạc, gã không ngờ Trương Ninh sẽ ở đây. Ngây người một lát sau gã là đầy kinh nghiệm lập tức hồi phục tinh thần, đứng lên nghênh đón Trương Lãng.

Trương Lãng xua tay ý bảo gã đừng đa lễ, tự mình ngồi xuống. Trương Ninh đứng sau lưng Trương Lãng.

Trương Lãng hỏi:

- Phù Hạo, hôm nay ngươi cố ý tìm ta không biết có chuyện gì quan trọng?

Điền Phong liếc Trương Ninh, thấy mặt nàng ửng hồng, mắt đẫm nước, đuôi mày hàm xuân, thỉnh thoảng dùng ánh mắt liếc Trương Lãng. Gã đã thành tinh, tất nhiên biết hắn làm chuyện tốt gì rồi, bụng cười thầm mà ngoài mặt thì nghiêm túc.

Điền Phong nói:

- Chúa công, chuyện là như thế này. Mới vừa nhận được tin, Gia Cát Lượng dùng kế công phá Phù thành, ba vạn binh sĩ tới gần Thành Đô. Theo tính cách yếu hèn của Lưu Chương thì sợ là không mất bao lâu sẽ đầu hàng ngay. Lưu Bị khống chế Thành Đô, thêm vào Quan Vũ, Trương Phi khống chế cứ điểm trọng yếu bên ngoài, Thục Trung đã là vật trong túi của họ. Nếu Lưu Bị có thể khống chế Xuyên Trung, Mã Đằng chiếm lấy Thiểm Tây, Tây Lương, thêm vào chúa công nắm Giang Nam. Có cần chuẩn bị triển khai phương án bước hành động tiếp theo không?

Trương Lãng trầm ngâm chốc lát, nói:

- Ta hiểu ý của ngươi, nhưng xem tình huống hiện tại thì Lưu Bị muốn chân chính đứng vững Xuyên Trung còn chần chờ một thời gian. Mà quân ta quanh năm chinh chiến, đúng thực cần nghỉ ngơi lấy lại sức đã. Thêm vào Giao Châu chưa bình định, thật là cái gai trong lòng. Bây giờ phải chờ điều kiện mọi mặt thích hợp thì chúng ta có thể bắt đầu tiến quân Trung Nguyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.