Phong Lưu Tam Quốc

Chương 3: Q.7 - Chương 3: Lưu Diệp (thượng)




Lưu Diệp lấy ra một kim tiên đỏ Hoàng thẫm hai tay trình lên;

- Tào công biết Giang Nam thủy có địa tính cho nên đưa cho tướng quân năm trăm đại uyển, táo mã một nghìn, trong đó có ba thớt hãn huyết bảo mã ở tây vực, mong tướng quân nhận cho.

Trương Lãng lần này thật sự động dung, Giang Nam đúng là thiếu chiến mã, đây là sự thực, một khi cùng với địch tác chiến tính cơ động của phe mình sẽ giảm đi rất nhiều.

Đúng là đại thủ bút cho mình thăng quan lại còn mang tới 1500 con chiến mã.

Trương Lãng đưa mắt nhìn về phía Điền Phong, thấy hắn nhắm hai mắt dưỡng thần, Trình Dục cũng thế.

Trương Lãng có chủ ý hắn ngẩng đầu mà cười nói;

- Chuyện hôm nay ngươi không cần phải gấp, sau khi ta thương nghị xong sẽ quyết định, tâm ý của Tào tướng quân ta xin lĩnh trước.

Lưu Diệp còn muốn nói gì nữa thì Trương Chiêu đã sáng tỏ ý tứ của Trương Lãng mà vỗ tay cười nói:

- Chúa công hôm nay chúng ta gọi người ca múa tới trợ hứng.

Lưu Diệp há hốc mồm, đã thấy Trương Lãng di chuyển ánh mắt cùng mọi người phía dưới cười cười, hắn bất đắc dĩ ngồi xuống.

Quả nhiên sau đó mọi người không bàn chuyện quân cơ đại sự nữa mà khách chủ tương bôi tận say mà về.

Trước khi rời đi Trương Lãng bỗng nhiên nắm lấy Trương Chiêu mà nói:

- Tử Bố bạch y nữ hài buổi tối là ai/

Trương Chiêu nghe thấy là biết ý liền ám muội nói:

- Chúa công nàng là nhất tuyệt trên nhân gian cầm kỳ thi họa mọi thứ đều thông, mị lực vô biên.

Trương Lãng hai mắt tỏa sáng nói:

- Phải chăng ngươi cũng đã nếm qua mùi vị của nàng.

Trương Chiêu thở dài đỏ mặt nói:

- Chúa công nàng tuy là ca cơ nhưng cứng mềm không ăn, vô cùng trinh liệt.

Trương Lãng cười thầm xem biêu lộ của Trương Chiêu thì hẳn là dẫm phải cây đinh, trong lòng Trương Lãng lại mừng rỡ.

Trương Chiêu bỗng nhiên hạ giọng nói:

- Chúa công nếu có ý thì buổi tối thuộc hạ mang tới phủ.

Trương Lãng sững sờ nhưng lại nhớ tới Dương Dung thì cười khổ:

- Thôi vậy ngươi cứ từ từ hưởng dụng.

Trương Chiêu liền nói:

- Chúa công có chỗ không biết nàng lần này đến đây nửa tuần nhưng lại phát ngôn lớn tiếng đời này không phải chúa công thì không lấy chồng.

Trương Lãng lúc này ngây người:

- Nàng ta tên là gì?

Trương Chiêu nói:

- Nàng ta gọi là A Sở.

Trương Lãng ồ một tiếng rồi nói:

- Ta trở về trước việc này coi như xong.

Trương Chiêu gật đầu khuôn mặt hiện lên vẻ vui mừng.

Qua hôm sau Trương Lãng lại gọi chúng tướng lãnh tới thương nghị.

Điền Phong Trình Dục Từ Tuyên Thái Sử Từ bọn họ đã sớm đến.

Trương Lãng nhập tọa ánh mắt quét ngang rồi hỏi:

- Chu Du có tới chưa?

Điền Phong và Trình Dục liếc mắt nhìn nhau, buồn bực nói:

- Chu Du nói ngày hôm qua say mèm, bị phong hàn hiện tại đang ốm ở nhà.

Trương Lãng gật nhẹ đầu, thầm nghĩ Chu Du cũng không có khả năng toàn tâm toàn ý hiệu lực vì mình nhanh như vậy liền nói:

- Đã vậy thì thôi đi.

- Chúng ta bắt đầu đi.

Trương Lãng trầm giọng nói.

Chúng nhân lập tức giữ vững tinh thần, tất cả liền yên vị.

Trương Lãng nói:

- Các ngươi đại khái cũng biết dụng ý ta gọi các ngươi tới đây, Tào Tháo Viên Thiệu chiến sự hết sức căng thẳng Tào Tháo phái sứ giả muốn kết minh với chúng ta các ngươi có ý gì.

Thái Sử Từ không chút nghĩ ngợi mà cất tiếng:

- Chuyện này không đơn giản xử lý, hôm nay phong thủy luân chuyển chúa công chỉ cần ứng phó với Lưu Diệp, sau đó cuộc chến Hoàng Hà bộc phát, quân ta có thể dùng thế sét đánh tiến tới Dĩnh sông, Hứa Xương sau đó nghênh thiên tử tới nam Trường Giang.

Trương Lãng giống như cười mà không phải cười liếc nhìn Thái Sử Tử Thái Sử Tử thấy vậy thì mê hoặc hỏi:

- Chúa công thuộc hạ nói không đúng sao?

Trương Lãng không nói gì, Điền Phong tiếp lời lắc đầu nói:

- Tử Nghĩa nói lời này sai rồi, ánh mắt nên phóng xa hơn, cho dù nắm được nơi đó hậu quả thế nào ngươi có nghĩ ra không?

Thái Sử Từ lắc đầu.

Điền Phong nghiêm túc nói:

- Lúc đó Tào Tháo chó cùng cắn giậu không nói chúng ta còn phải đối mặt với tập đoàn Hà Bắc mạnh mẽ nếu như nghênh đón Viên Thiệu làm sao có thể để yến, huống hồ bỗng nhiên xuất hiện nhiều châu huyện như vậy thực lực của chúng ta chưa đủ hơn nữa không được dân tâm một khi bị kích động sẽ phát sinh bạo loạn bị Viên Thiệu vây công khi đó tổn thất rất nhiều lương thảo thật không đáng, cho dù có thể kiên trì một thời gian nhưng đối mặt với đại quân Hà Bắc, chiến tuyến lại kéo dài, khó tiếp tế, thử nghĩ xem chúng ta có được bao nhiêu tiện nghi đặc biệt là không khống chế được Kinh Tương một khi đó Dự Tây cũng khó bảo toàn.

Thái Sử Từ bị Điền Phong nói vậy thì lòng tin bị dao động.

Lúc này Trình Dục ở bên cạnh bổ sung:

- Lúc này chúng ta cùng với Lưu Biểu ở Giang Hạ xảy ra vấn đề xuất hiện không ít mâu thuẫn khó bảo toàn rằng bọn chúng lúc đó không đục nước béo cò.

Điền Phong trầm giọng lại nói:

- Đậu hũ nóng không ăn nhanh được, chúa công cần phải vững bước mà tiến lên, nói trắng ra là hiện tại chúng ta bây giờ không có thực lực để mở nhiều chiến tuyến chen chân vào Trung Nguyên.

Trương Chiêu nở nụ cười:

- Điền đại nhân nói rất đúng, Tào Tháo và Viên Thiệu hai hổ tranh chấp, chúa công cần phải xâm nhập vào trong đó hai hổ đấu với nhau tất có một con bị thương vô luận là ai thăng ai thua đối với chúa công cũng có ảnh hưởng không lớn, theo ý kiến của thuộc hạ chẳng bằng trước hết đem Giang Nam thiết kế phát triển đến lúc đó quốc khố tràn đầy lương thực sung túc tiến đánh Lưu Biểu là thượng sách.

Thái Sử Từ bất mãn:

- Như vậy chúa công quan chức không có hơn nữa 1500 thớt chiến mã kia thật đáng tiếc, Giang Nam thủy tính ôn hòa, dưỡng mã không cường tráng bằng phương bắc, thuộc hạ còn trông coi vào đám chiến mã này có thể làm ra một đội kỵ binh rất mạnh.

Trương Chiêu tức giận nhìn Thái Sử Từ:

- Chiến mã có thể mua nhưng thời cơ không thể trễ.

Thái Sử Từ nóng tính hét lên:

- Luyện được một đám kỵ binh cường đại mất bao nhiêu thời gian ngươi có biết không? Hơn nữa Trương đại nhân mỗi lần đều ít quân tư đến thương cảm chờ đến bao giờ mới có đủ một nghìn thớt chiến mã này.

Trương Chiêu cũng rực lửa nói:

- Đã như vậy chẳng bẳng để cho Thái Sử Tử tướng quân ngươi đi.

Mùi thuốc súng tràn ngập Trương Lãng tức giận quát lớn:

- Ta gọi các ngươi đến bàn bạc hay là để cãi nhau?.

Thái Sử Từ và Trương Chiêu hai người đều kinh hoàng thất thố quỳ xuống.

Trương Lãng hừ lạnh một tiếng;

- Các ngươi chú ý cho ta.

Hai người liền ứng tiếng.

Lúc này Từ Tuyên đứng ra hòa giải:

- Chúng ta không có cơ hội tốt đánh Tào lại không nỡ bỏ đám chiến mã kia vậy thì cùng kết minh với hắn ngăn cản Viên Thiệu là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.