Chân Mật vừa nói chưa dứt lời, lời nói đã phản lại kích thích lòng dạ thú tính của Trương Lãng, hai mắt càng thể hiện ra tà ý cười nói:
- Nếu ta không tự trọng thì ngươi làm gì được?
Nói xong lại tiến tới một bước, cách Chân Mật chưa đủ ba thước bèn đón lấy cái cổ thơm mùi hoa lan nhàn nhạt xông vào trong mũi, Trương Lãngcàng như mê tình loạn ý.
Chân Mật trong đầu hiện ra hình ảnh con người háo sắc, thân thể mềm mại phản ứng trở nên cứng ngắc đến mê người, dáng người nhìn một phát là thấy hết.
Hai mắt của Trương Lãngkhông ngừng mở to, cũng không nhịn nổi nuốt một ngụm nước bọt, nghe thấy âm thanh ừng ựng trong yết hầu, hai mắt sắc lạnh nhìn vào khuôn mặt như hoa như ngọc của Chân Mật, không khống chế nổi dơ móng vuốt như sói ra.
Chân Mật trên mặt khẽ se lại sắc lạnh khẽ kêu:
- Thế thì đứng trách tiểu nữ không khách khí.
Hân Mật vừa nói xong, trong lồng ngực Trương Lãngchấn động mãnh liệt, thái độ với Chân Mật thay đổi là chuyện không thể dự liệu được. Trong lòng lại có dự cảm bất thường. Không đợi hắn kịp phản ứng, Chân Mật dùng bàn tay trắng nõn nà như ngọc bàn, bỗng nhiên như thiểm điện, như xà đồng linh xảo, dính vào cánh tay tl, nhìn như nàng khẽ bóp nhưng kỳ thực theo thói quyen hai tay, thoáng một cái đã đụng tới mạch máu, sau đó dùng lực một tay kéo, tay phải vung lên, cổ tay chặt thuận thế chém một phát trên động mạch chủ ở cổ tay tl.
Trương Lãngtrong lòng vừa sợ vừa giận, có cảm giác bị mắc lừa, bị đùa giỡn. Châm Mật biểu hiện vô cùng ôn thích, yên lặng, không ngờ nàng diễn kịch rất giỏi mà còn biết võ công. Hơn nữa vừa rồi chính mình tuy chủ quan, nhưng tốc độ ra tay và góc độ của nàng tuyệt đối không kém mình bao nhiêu, rõ ràng là đã được cao nhân chỉ dạy.
Tay Trương Lãngra sức chống lại, muốn chống lại Chân Mật, nhưng không ngờ cánh tay bị lực như kìm sắt khống chế không thể cử động được, hơn nữa lại khiến tim đau đớn một hồi.
Trương Lãngtrong lòng sợ hãi, thầm nghĩ:
- Mẹ nó, cái này đúng là rắc rối.
Rơi vào đường cùng, chỉ có thể lựa chọn nghiêng đầu lảng tránh, tránh đòn tấn công của Chân Mật.
Chân Mật cười khanh khách một tiếng, cũng không thèm để ý một chiêu thất bại, từng bước lay động, đầu ngón tay như linh xà thổ tính, nhìn như cực kỳ nhẹ nhàng nhưng tốc độ khá nhanh, chỉ quấn lấy cánh tay Trương Lãnguy hiếp.
Chớp mắt thật sự không thể tránh được, Trương Lãngbỗng nhiên không nhúc nhích, tùy ý Chân Mật chế ngự.
Chân Mật thấy vậy, động tác không ngừng, trên mặt như vui vẻ, trăm hoa đua nở nói:
- Không phải chứ, nhận thua sao? Để tiểu nữ trả lời ngươi, những gì ngươi vừa nói hoàn toàn chính xác.
Trương Lãngthở dài một tiếng nói:
- Không thể tưởng tượng được, ta tính toán tường tận, không ngờ Chân Mật ngươi lại có võ công lợi hại như vậy. Hơn nữa công phu diễn kịch còn xếp vào hàng thứ nhất.
Chân Mật không khách khí chế ngự hai cánh tay của tl, để cho hắn không nhúc nhích được, hai con mắt phượng cong cong hình bán nguyệt, tán thưởng với thành quả thu phục tl, hơn nữa còn cười rất ngọt ngào nói:
- Đúng không? Ngươi còn phải khen ta nhiều hơn đó.
Nhìn biểu lộ mê người của Chân Mật, Trương Lãngthật sự không thể tức giận được, chỉ có thể cười khổ với chính mình nói:
- Đây là bệnh chung của nam nhân, gặp nữ nhân xinh đẹp, chỉ cần điểm này đủ để cho chúng ta mất đi đề phòng nhỏ nhất.
Chân Mật cười giống như kiểu ngươi chán sống rồi sao, đầu ngón tay bỗng nhiên lại vê mạnh trên mạch máu ở cánh tay tl, đắc ý nói:
- Đây là sự trừng phạt đối với suy nghĩ bẩn thỉu của ngươi lúc nãy.
Trương Lãngnghe xong trợn mắt há hốc mồm, giương cái miệng lên, đủ để nhét hai nắm đấm vào, nhìn chằm chằm vào Chân Mật, nói không nên lời.
Chân Mật bỗng nhiên có chút không vui, khuôn mặt trở nên nghiêm túc nói:
- Ngươi nói di, ngươi đột nhập vào Viên Phủ có mục đích gì? Vì sao lại biết rõ ràng chuyện của ta như vậy?
Trương Lãngbuồn cười với thái độ biến hóa phong phú của Chân Mật, có thể nói xem thế đủ rồi. Nhưng bất luận thế nào đều thể hiện mê lực mê người, có thể khiến người ta ba hồn bảy vía , ba năm trời không biết vị thịt, khó trách lại có nhiều người tranh giành nàng làm tình nhân như vậy, đánh nhau không nương tay.
Chân Mật mê hoặc nhìn tl, hắn nhắm hai mắt lại, vẻ mặt điềm nhiên tự đắt, biểu lộ vẻ thoải mái thích chí. Không khỏi tức giận nói:
- Này, bây giờ ngươi là tù binh của ta, mau trả lời ta đi.
Trương Lãngkhông mở mắt, chỉ là trong miệng nói:
- Đừng cãi nữa, hiện tại ta đang vô cùng thoải mái.
Nói xong còn cố ý nhích lại gần, lách vào ngực Chân Mật.
Chân Mật lập tức hiểu được, mặt lập tức đỏ ửng như mây trời chiều, ánh nắng chiều đông mê hoặc đến mê người. Thân thể mềm mại rõ ràng cảm nhận được sức lực cường tráng của tl, thân thể hoàn toàn dính vào người mình, rất sỗ sàng.
Chân Mật không ngờ trong lòng chợt nhảy động lên, chỉ cảm thấy ý nghĩ choáng váng, toàn thân mềm mại vô lực, rất nhanh biến thành cơn giận giữ.
Ngẫm lại chồng tương lai Viên Hi của mình cũng phục sát đất, không chỉ nói sỗ sàng mà còn đụng ca rngons tay vào người mình. Mình đâu có gặp nam nhân nào vô lễ như thế, không khỏi vừa thẹn vừa giận nói:
- Thật to gan, hành động của ngươi sẽ phải trả giá, ta phải lấy mạng ngươi.
- ối.
Trương Lãnghét thảm một tiếng.
Chân Mật hung hăng khống chế cánh tay của tl, tay kia rút ra một cây đao sắc bén, để trước cổ tl.
Hơn nữa còn tách ra.
Trương Lãngkhông ngờ Chân Mật sẽ có phản ứng như vậy, không ngờ nàng lại uy hiếp mình, không chút khẩn trương, cười tươi nói:
- đừng đừng, ngươi không sợ ta làm ô uế hai tay cao quý đẹp đẽ như ngọc của ngươi sao? Chẳng bằng đợi phu quân của ngươi đến giao ta cho hắn không phải tốt hơn sao?
Chân Mật lắc đầu nói:
- không được, ta biết võ công, bí mật này không thể để cho ai biết được.
Trương Lãngkinh ngạc nói:
- Thế không phải ta thảm rồi sao? ngươi sẽ không giết ta giệt khẩu chứ?
Chân Mật trên mặt hiện ra nụ cười như thiên sứ ma quỷ nói:
- Đúng thế.
Trương Lãngcười nhẹ hai tiếng nói:
- Hình như muộn rồi, Viên Hi đã tới.
- Hả.
Chân Mật giật mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớn, nghiêng tai lắng nghe.
Một lúc sau, Chân Mật nhìn về phía tl, thấy hắn đang cúi đầu cười trộm. Thế mới biết hắn chọc mình, ngẫm lại mình thông minh như thế, hôm nay lại bị nam nhân này đùa giỡn, không khỏi giận dữ nói:
- Ngươi thật đáng ghét, dám lừa gạt ta.
Trương Lãng cười haha nói:
- Sao thế, ngươi hình như rất sợ chồng à?