Phong Lưu Tam Quốc

Chương 27: Q.5 - Chương 27: Phan Chương(thượng)




Sắc mặt Trương Lãng không biến đổi, rất nhanh liền xem xét chỗ miệng hang, quyết đoán hạ lệnh:

- Hoàng Tự.

- Có mạt tướng.

Hoàng Từ rất nhanh bèn rong ngựa đi tới bên cạnh Trương Lãng, một tay cầm đao lê hoa, lớn tiếng đáp.

Trương Lãng trầm giọng nói:

- Lệnh cho ngươi mang một ngàn binh sĩ, mặc kệ có quân địch hay không ngươi nhất định phải giữ lấy cốc, nếu như đắc thắng sẽ ghi nhớ công lao của ngươi.

- Mạt tướng tuân lệnh.

Hoàng Tự tinh thần tăng lên xoay người dẫn binh đi.

- Chu Hoàn.

- Có mạt tướng.

Cả người cơ bắp, mặt mũi râu quai nón, khoảng chừng ba mươi tuổi, Chu Hoàn từ mấy năm trước là người đứng đầu Chu gia, danh tiếng khắp Giang Đông.

- Lệnh cho ngươi dẫn đầu một ngàn quân, trấn giữ phía bắc cốc, tuyệt đối không được chủ quan.

- Thuộc hạ hiểu.

Lời nói của Chu Hoàn như tiếng chuông lớn, ngẩng đầu ưỡn ngực vô cùng mạnh mẽ.

Trương Lãng tức tốc đến bên cạnh chúng tướng, ra lệnh:

- Lữ Tường, Lữ Khoáng, hai người dẫn năm vạn binh sĩ bảo vệ cho các tiên sinh và quân sư an toàn, hơn nữa tùy thời cơ chuẩn bị trợ giúp ở bên miệng hang, những tướng sĩ khác theo ta giết.

Khi Trương Lãng hạ lệnh, trong cốc lập tức phát ra những tiếng kêu rung trời.

Trong cốc như một trận loạn lạc, thỉnh thoảng có những hòn đá lớn, hỏa tiễn, hàng rào gỗ lăn từ trên núi xuống, va vào binh sĩ.

Trong lúc nhất thời từ trong cốc truyền ra những âm thanh, ngọn lửa bỗng nhảy loạn lên bốn phía, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.

Đinh Phụng nhìn cảnh binh sĩ nằm dài trên đất không ngừng. chỉ cám giác máu trong người trào lên sôi sục, lửa bốc khói xanh, vừa tránh vật thể rơi xuống, vừa kéo các huynh đệ bị thương, giận dữ hét:

- Các huynh đệ, mau lui lại.

Sắc mặt của Điền Phong đại biến tựa hồ minh bạch điều gì đó.

Quách Gia cũng nhíu mày cảm thấy sự tình trở nên khó giải quyết.

Đại quân đứng ở cách đó một trăm trượng, sự im ắng cùng với ầm ầm ở trong sơn cốc tươi sáng đối lập rõ nét.

Trương Lãng còn đang kinh ngạc thì đúng lúc này một binh sĩ chạy tới thở hồng hộc nói:

- Chúa công việc lớn không tốt, man quân đã dùng đá lớn che lấp bịt kín miệng hang Đinh Phụng tướng quân bị nhốt ở bên trong.

Trương Lãng không khỏi hối hận vì mình khinh suất làm việc tuy nhiên hiện tại hối hận cũng không phải là biện pháp hắn liền nói:

- Hàn Cử ngươi lập tức dẫn hắc ưng vệ lên cốc lĩnh cần phải phái mấy người chăm chú nhìn thẳng về phía Sơn Việt quân.

Nói xong trên mặt của Trương Lãng tràn ngập vẻ giận dữ.

- Vâng.

Hàn Cử không hề nghĩ ngợi mà đáp lợi khuôn mặt đỏ lên.

Trương Lãng lại quát:

- Yến Minh.

Yến Minh rời khỏi hàng hét lớn:

- Có mạt tướng.

- Ngươi lập tức dẫn nhân thủ nghĩ biện pháp giải quyết những tảng đá chắn miệng hang lại.

Yến Minh lĩnh lệnh rời đi.

Trương Lãng giọng nói đầy căm hận nói:

- Được, thời khắc báo thù cho các huynh đệ hy sinh đã đến rồi. ta muốn bọn chúng không còn đường trở về, từng đứa một phải bị dựng lên, trở về hoành tráng thì mới giải được mối hận trong lòng.

Điền Phong và Quách gia trong lúc nhất thời bị Trương Lãng khích lệ sát khí, cũng đồng thời hô một tiếng: sát khí nặng quá.

Trương Lãng không hề quay lại, thản nhiên nói:

- Chúng ta nên về thôi.

Sau đó rất nhanh, Trương Lãng tập trung quân tướng, phát hiệu lệnh.

Trương Lãng quay đầu nói với Quách gia:

- Phụng Hiếu, ngươi lập tức hạ lệnh tất cả các tướng sĩ đều phải dập tắt lửa, hơn nữa tạo ra bộ dạng toàn quân không có chút nào phòng bị, giống như trại không, thuận tiện cho quân Sơn Việt tiến tới doanh trại.

Quách gia chắp tay nói:

- Vâng.

- Chu Hoàn, ngươi điều ba ngàn cung tiễn thủ, mai phục ở trại bên kia, một khi phát hiện đèn trong trại trống quân vang lên, lập tức cho cung tiễn thủ tấn công, bắn cho bọn chúng vỡ như tổ ong.

Trương Lãng nói mặt không biểu lộ.

Chu Hoàn không ngờ là có chuyện như thế, lập tức ra khỏi hàng chờ lệnh nói:

- Mạt tướng tuân mệnh, nhất định sẽ giết hết bọn tặc Sơn Việt không còn mảnh giáp.

Trương Lãng thấy Chu Hoàn lửa giận đầy người, ý chí chiến đấu hiên ngang, lúc này mới gật đầu nói:

- Đi đi, chú ý an ninh cho đội mai phục.

Chu Hoàn nắm tay gật đầu, sau đó lui xuống.

Trương Lãng nhìn quanh một vòng, thấy chúng tướng đều vội vàng chờ mình hạ lệnh, không khỏi thản nhiên nói:

- Ai đồng ý nhận mệnh lệnh này.

- Mạc tướng đồng ý. .

Khoảng một khắc sau mấy vị tướng sĩ cùng nhau đồng thanh.

Phó tướng Phan Chương mắt trừng lên như hổ nhìn Hoàng Từ, tiếng nói vội vàng dội tới:

- Chúa công, mạc tướng đồng ý.

Hoàng Tự mặc dù ở dưới trướng của Trương Lãng đã lâu, nhưng hắn vốn không phải là người thiếu niên mà Trương Lãng tuyển hồi đó, thân thể tuy rằng nhìn có chút yếu đuối, nhưng ánh mắt toát ra như hổ tinh, tỉnh táo và siêu đẳng. Các tướng sĩ ở Giang Đông không có người nào dám có chút coi thường hắn. Người trẻ tuổi bốc đồng như hắn, lại liếc mắt nhìn Phan Chương, hơn nữa còn ngẩng đầu nói:

- Mạc tướng xin nhận mệnh lệnh của chúa công.

Phan Chương không khỏi có chút căng thẳng, tức giận nói với Hoàng Tự:

- Hoàng Tự sao ngươi lại đoạt công với ta.

Hoàng Tự chậm chạp nói:

- Làm gì có, mạc tướng chỉ muốn chia sẻ gánh nặng với chủ công.

Hai người đấu khẩu một hồi, lập tức ý kiến cao thấp, lời nói của Hoàng Tự lại khiến cho các chúng tướng gật đầu đồng ý.

Phan Chương trợn tròn mắt, hét lớn:

- Không bằng ngươi và ta đấu một trận, ai thắng thì người đó đi.

- Hồ đồ.

Trương Lãng tức giận nói.

Phan Chương và Hoàng Tự đều giật mình, ai nấy đều lo lắng nói:

- Chúa công bớt giận.

Trương Lãng lạnh lùng nói:

- Các ngươi đừng có tranh nhau nữa. Phan Chương.

Phan Chương vui mừng quá đỗi, đáp thật to:

- Có thuộc hạ.

Đồng thời liếc mắt nhìn Hoàng Tự đắc ý.

Trương Lãng nói:

- Lệnh cho ngươi mang theo ba ngàn binh sĩ, trốn ở bên trái trại, thấy trống trong trại đánh ba tiếng thì lập tức lao tới, chỉ cần thấy quân Sơn Việt, không cần khách khí cứ giết chết cho ta.

Phan Chương hô to:

- Mạt tướng tuân mệnh.

Phan Chương đắc ý lĩnh lệnh bài, ánh mắt nhìn Hoàng Tự như muốn châm ngòi nổ, khí phách trông rất hiên ngang đạp cửa đi ra.

Hoàng Tự có chút buồn phiền cố gắng làm bộ để không bị phát hiện.

Trương Lãng cũng không muốn trong lòng Hoàng Tự nảy sinh khúc mắc, mỉm cười nói với hắn:

- Hoàng Tự, ngươi cũng không cần để bụng, bây giờ ta giao cho ngươi dẫn ba ngàn quân tìm kiếm chỗ ẩn nấu ở trại trước. Nhớ là nhất định không được để một sơ hở nào. Nếu như sự việc bại lộ, quân Sơn Việt không vào, tội này ngươi cũng không gánh chịu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.