Trương Lãng kinh ngạc nói:
- Chỉ mang theo một vạn binh sĩ? Vậy làm sao đánh?
Quách Gia nói:
- Đúng vậy, không thể mang nhiều. Nếu mang đi quá nhiều vậy thì một là khiến phòng tuyến Hạ Khẩu trống rỗng, thứ hai là khiến quân địch phát hiện ra. Nhưng lấy bản lĩnh của chúa công, không lẽ còn sợ tìm không thấy giúp đỡ sao?
Nói tới đây, Quách Gia nháy mắt với Trương Lãng, ánh mắt cực kỳ mập mờ.
Trương Lãng nhớ tới Trương Ninh, hiểu ý bật cười.
Trương Lãng bỗng nhiên lại thở dài nói:
- Ai, nói đi nói lại thì Lưu Biểu này đúng là âm hiểm. Ta càng lúc càng nghi ngờ Giao Châu làm phản có phải là Lưu Biểu ở trong đó lén nhúng tay không, nếu không thì làm gì trùng hợp như vậy.
Quách Gia đang định nói gì thì lúc này có binh sĩ đứng ở cửa thông báo, nói là lính truyền tin từ Hạ Khẩu đến.
Trương Lãng nói:
- Lập tức cho hắn vào!
Lính truyền tin báo cáo:
- Bẩm báo chúa công, mới rồi từ Hạ Khẩu mang đến tin tức, đêm qua Hoàng Tổ sang sông tấn công Hạ Khẩu, đánh giá chừng năm ngàn binh sĩ, cùng tướng quân Chu Thái ở trên sông xảy ra kịch chiến. Đấu chừng vài phút thì Lưu quân xuất hiện viện quân. Trình đại nhân sợ Chu tướng quân có bất trắc, gióng trống rút binh. Tướng địch Hoàng Tổ không chịu ngừng, cùng viện quân vội truy theo, mãi đến dưới Thủy thành Hạ Khẩu, bị Trình đại nhân dùng hỏa tiễn đánh lùi. Trận chiến này thương vong ba trăm, năm chiếc Xích Mã Châu Chiến bị hủy, ba mươi sáu cái mất đi năng lực di động.
Trương Lãng xua tay ý bảo đã biết, khiến lính truyền tin lùi xuống.
Sau khi lính truyền tin lui ra, Trương Lãng hỏi hai người:
- Phụng Hiếu, Nguyên Hạo, các ngươi thấy sao?
Điền Phong mở miệng nói:
- Thái Mạo làm như vậy quả nhiên là quyết phải thành công.
Quách Gia gật đầu.
Trương Lãng định nói gì thì lại có binh sĩ báo tin.
Tim Trương Lãng bỗng đập nhanh, vội vàng cho vào.
Người này hiển nhiên là suốt đêm chạy đi, mồ hôi trên người chưa khô, thoạt trông rất mệt mỏi, mắt có tơ máu.
Trương Lãng không đợi gã mở miệng thì liền hỏi:
- Làm sao vậy?
Lính truyền tin nói:
- Hoàng Tổ rút binh chưa tới một canh giờ, đợi trời vừa sụp tối thì tập kích ban đêm, xuất động khoảng vạn binh lực, mặt sông chiếu ngọn đuốc như rồng liên miên vài dặm, bắt đầu cường công Hạ Khẩu. Hiện tại chưa rõ tình huống, Thành đại nhân sai thuộc hạ trước tiên đến báo tin.
Trương Lãng nghẹn họng không nói nên lời.
Sau đó lính truyền tin liên tiếp chạy tới báo tin.
Đến cuối cùng một tên nói Trình Dục đã đánh lui đợt tấn công cuối cùng thì Trương Lãng mới thở ra một hơi.
Quách Gia đợi lính truyền tin lui ra, mở miệng nói:
- Chúa công, cái này không đợi người rồi, lần này Hoàng Tổ đã không tiếc trả giá liên kế bao vây Hạ Khẩu. Cho dù Hạ Khẩu có hiểm hơn nữa, Trọng Đức có lợi hại hơn thì cứ xa luân chiến tiêu hao như thế, cuối cùng chịu thiệt vẫn là chúng ta. Nếu thật sự không xuất binh, chỉ sợ thời gian lâu không thể giữ được Hạ Khẩu nữa!
Trương Lãng bật dậy, người đứng thẳng tắp.
Hắn nói:
- Tốt lắm, ta dẫn theo một vạn binh sĩ suốt đêm chạy đi An thành hội hợp Hoàng Tự, khiến Điền Phong dẫn hai vạn binh sĩ tiếp viện Hạ Khẩu!
Trường Sa quận lấy địa khu Trường Sa làm trung tâm, bắc khởi Động Đình, nam du Ngũ Lĩnh, đông lân hai bờ hồ Phàn Dương và La Tiêu sơn mạch, tây tiếp Nguyên Thủy, lưu vực, là trọng trấn khống chế mặt nam Động Đình. Trường Sa quận hạ thiết Tương, La, Ích Dương, Âm Sơn, Tống, An thành, mười hai quận huyện, phạm vi khống chế cực kỳ rộng lớn. Bởi vì mạt Hán chiến loạn liên miên, tuy Trường Sa bị giặc Khăn Vàng ảnh hưởng cực nhỏ nhưng giặc cỏ nổi lên bốn phía, tông tộc hoành hành, thiên tai liên tục, dân chúng lầm than. Theo Lưu Biểu tiếp nhận, Trường Sa dần có chiều hướng ổn định hơn.
Trường Sa, bây giờ bị Trương Lãng cho là cửa ải đột phá. Nam có Hàn Huyền gần vạn binh sĩ, bắc có Ba Khâu Vương Uy hai vạn tinh binh. Hai đường một đầu một đuôi từ xa liên kết, tình hình không mấy lạc quan.
Tại An thành, ái tướng tâm phúc của Hàn Huyền là Dương Linh lĩnh năm ngàn binh sĩ nghiêm ngặt canh phòng.
Kỳ thực Hoàng Tự không cường công cứng đánh, chẳng qua thấy có lỗ thì đâm vào, có chỗ nào trống là chui, nghiêm khắc hành động theo chiến lược Trương Lãng sắp xếp. Tuy Dương Linh có chút xúc động nhưng cũng không trúng kế của Hoàng Tự, chỉ yên phận trông coi An thành, có hành động cũng sẽ không truy kích quá xa.
Dưới tình huống như vậy, Trương Lãng mang theo một vạn binh sĩ bí mật từ Kiến Xương nam hạ. Trong đó hắn còn điều động ba ngàn khô lâu binh của Trương Ninh, ba ngàn Sơn Việt binh làm quân chủ lực trận này. Bởi vì hắn biết rõ, một khi Ba Khâu thật dấy lên lên chiến sự, viện quân từ Nam quận rất có thể sẽ liên miên bất tận ùa tới, cho nên một mặt tính trước tình huống xấu nhất, một mặt cẩn thận nghiêm túc bày binh bố trận. Hơn nữa chặt chẽ liên hệ quân Hoàng Tự, Ngụy Diên, hình thành một thể tác chiến.
Lần này theo Trương Lãng nam hạ còn có Quách Gia, Đinh Phụng, Tôn Sách, Toàn Tông, một đám mãnh tướng danh sĩ.
Trương Lãng hơn mười ngày hành quân vội vàng, đại quân bí mật tiến vào Nghi Xuân huyện. Sau khi nghỉ ngơi một ngày, một vạn binh sĩ nhanh như tia chớp lao tới An thành. Hoàng Tự thì vẫn là hành động như cũ, không ngừng quấy rầy An thành, chờ đám Trương Lãng đến.
Trước hôm nay vài ngày, Hoàng Tổ dựa vào ưu thế binh lực của mình, một mặt vội vàng sửa chữa cứ điểm, một mặt mạnh mẽ tấn công Hạ Khẩu. Nhưng có Trình Dục chỉ huy, thêm vào đám võ tướng Chu Thái không tiếc dùng bản thân liều mạng, Hoàng Tự không chiếm chút lợi nào. Ngược lại còn hao binh tổn tướng, sĩ khí tụt từ từ. Trái lại quân Giang Đông, đặc biệt là khi hai vạn binh sĩ của Điền Phong kịp thời tiếp viện, khí thế dũng mãnh, có tư thế liều mạng quyết thủ Hạ Khẩu.
Tất nhiên Trương Lãng không biết rõ lắm nhưng có một số việc thì hắn hiểu rõ ràng. Hoàng Tổ điên cuồng như vậy, không tiếc trả giá tấn công Hạ Khẩu, một mặt dĩ nhiên là vì binh lực quân địch chiếm ưu thế, mặt khác hoàn toàn chứng minh trừ cường công ra chúng tạm thời không nghĩ ra cách gì tốt hơn. Thế là hắn càng giành được thời gian quan trọng hơn nữa.
Trương Lãng nam hạ An thành, đích thân áp trận, ra lệnh Mao Anh, Mao Kiệt lĩnh ba ngàn Sơn Việt binh mai phục trong rừng cây cách thành vài dặm, chuẩn bị chặn đánh Lưu quân rút trở lại. Tôn Sách thì lĩnh ba ngàn binh sĩ nhân lúc quân địch truy đuổi Hoàng Tự thì trợ trận, cũng để Hoàng Tự tiến lên khiêu chiến.