Đang lúc Trương Lãng thầm than khổ thì Cao Lãng bỗng nhiên ở bên cạnh lên tiếng, giọng nói vẫn mang theo kiêu ngạo và lạnh nhạt.
- Đại đội nhân mã của Viên công tử không ra nửa canh giờ sẽ đuổi kịp, rốt cuộc các ngươi có đi hay không?
Trương Lãng giật nảy mình nói:
- Không phải chứ? Chắc họ sẽ không nhanh như vậy đã đuổi kịp đi?
- Buồn cười. Ta vốn tưởng ngươi còn có chút bản lĩnh, không ngờ ngươi ngu như vậy. Trên đường đi Cao Lãng thỉnh thoảng để lại ký hiệu, nhân mã của Viên công tử chắc chắn theo sát phía sau. Chỉ cần các ngươi ngừng lại hơi lâu là lúc cùng đường.
Giọng điệu của Cao Lãng cực kỳ cuồng ngạo, dường như hoàn toàn quên chuyện mới rồi. Chỉ có từ hành động gã thỉnh thoảng che ngực phải, khuôn mặt trắng bệch mới nhìn ra lúc nãy người này đúng là bị thương.
Trương Lãng thấy việc đã gấp lắm rồi, vội vàng đẩy hai cô gái lên xe. Khi Cao Lãng khó khăn định leo lên xe ngựa thì Trương Lãng quái lạ nhìn gã.
Hắn nói:
- Không phải chứ, da mặt của ngươi cũng dày quá vậy? Thật sự cho rằng ta không nỡ giết ngươi hả?
Cao Lãng hừ lạnh nói:
- Muốn giết cứ giết, nhưng ngươi đừng mơ khinh bạc Chân phu nhân. Còn nữa, chỗ này chỉ có một chiếc xe ngựa, tại hạ không lên thì sẽ phải ở lại nơi vắng vẻ này rồi, sau này làm sao hoàn thành nhiệm vụ chứ?
Trương Lãng cố ý ra vẻ bực tức trừng gã, trong bụng thì mừng thầm. Hai người bắt đầu đánh xe xuất phát đi hướng Từ Châu.
Đây là một loại cảm giác như thế nào nhỉ?
Càng ngày càng gần tuyến đường, tại sao cứ thấy càng đi càng xa?
Khi Trương Lãng trải qua muôn vàn khó khăn, hàng vạn trắc trở, rốt cuộc bước vào địa giới Từ Châu.
Mà lúc này, Trương Lãng cảm giác cảm xúc của mình dao động, nhiệt huyết sôi trào: con người tại sao không thể như đại bàng tung cánh bay lượn trên trời? Tại sao không như gió lao nhanh đi? Vậy thì hắn có thể nhanh nhất quay về Giang Đông, nhìn kiều thê ngày nhớ đêm mong, huynh đệ đồng sinh cùng tử.
Nhớ nhà như tên bay.
Chân Mật rất lấy làm kỳ, càng ở chung với Trương Lãng thì càng phát hiện nàng không thể đoán ra hắn là loại người nào. Có khi Trương Lãng sẽ tỏ ra háo sắc khiến người tức đến muốn đánh hắn, lột da hắn ra. Có khi đối diện với nàng, thường phát hiện hắn ngẩn người, tinh thần hoảng hốt, chẳng biết nghĩ gì mà thẫn thờ.
Điều này khiến Chân Mật rất là buồn bực
Trước mặt một đại mỹ nữ đẹp như phù dung, mỹ diễm vô song mà lại thất thần không yên lòng thật là một việc không thể tha thứ, ám thị nàng không đủ sức hấp dẫn, hoặc là căn bản không khiến Trương Lãng đặt ở trong lòng.
Dù cho đến bay giờ nàng chưa đến nỗi thích Trương Lãng, chẳng qua chỉ hơi tò mò mà thôi, nhưng ngay cả Chân Mật cho người cảm giác như tiên nữ giáng trần cũng không ngoại lệ: đàn bà ăn diện chỉ vì có người ngắm thôi.
Lúc này ba người ở dưới một gốc đại thụ ngồi thành hình tam giác.
Cao Lãng ngồi cách ba người Trương Lãng thật xa, gốc cây còn cột một con ngựa.
Từ sau khi vết thương của Cao Lãng lành lặn, gã ba ngày đánh một cái, năm ngày đấu một trận với Trương Lãng. Tuy mỗi lần gã đều thua không phục lắm nhưng không nản lòng tiếp tục khiêu chiến, mà Trương Lãng thì chẳng hề ngăn cản.
Xe ngựa ngừng ở bên cạnh rừng cây, mặt trên rậm rạp cành lá che đi ánh mặt trời. Tuy đầu hè bầu trời không nóng bức, nhưng đối với Trương Lãng ‘người đánh ngựa’ thì đây là một chỗ không tệ lắm.
Dựa vào thân cây to, ngẫu nhiên uống miếng nước, Trương Lãng nhìn phương xa mây trắng lững lờ trôi, ngẩn người.
Mây là đang bay về quê nhà sao?
Nếu có thể, ngươi mang theo tin tức của ta cùng phiêu đãng đi.
- Ngươi đang nghĩ cái gì?
Chân Mật ở không xa tuy thông minh sắc xảo nhưng không cảm nhận được tâm tình của Trương Lãng, dù giọng nói rất dịu dàng nhưng ẩn chứa đôi chút bất mãn.
Tương đối với Quách Huyên trên đường đi im lặng, người duy nhất Chân Mật có thể tìm để nói chuyện chính là Trương Lãng. Mà tên này gần đây bỗng có chút khiến người nhìn không thấu, thường hay ngây người, hôm nay đã là lần thứ ba rồi. Dù Chân Mật hiểu thi thư, đạt lễ nghĩa, tú lệ văn nhã, nhưng bỗng nhiên rời khỏi nơi như lồng sắt, trở thành con chim khổng tước tự do bay lượn, tâm tình thoải mái như thế có thể thông cảm.
Trương Lãng hồi phục tinh thần, mỉm cười với Chân Mật, rồi ngẩng đầu nhìn phong cảnh xa xăm mênh mông vô bờ.
Hắn trầm giọng nói:
- Đã rất, rất lâu rồi không có tâm tình sốt ruột như vậy. Rời khỏi quê hương nửa năm mà cảm giác dài như cả một thế kỷ. Mỗi khi nghĩ đến sắp trông thấy từng gốc cây ngọn cỏ trong ký ức, bước vào mảnh đất trong lòng là sẽ vô cùng kích động. Nhưng khi ta thật sự ngày càng tới gần nó, bỗng phát hiện tim đập rất nhanh, còn có cảm giác sợ hãi…
Nghe giọng nói trầm thấp khàn khàn, nhìn Trương Lãng ánh mắt ngày càng mông lung, dường như Chân Mật cũng bị đồng cảm theo, tmắt nổi lên sương mù.
Nàng buồn bã nói:
- Có lẽ đây gọi là gần hương tình khiếp chăng.
Trương Lãng hít sâu một hơi, bỗng đứng thẳng dậy, không còn vẻ ủ rũ trước đó.
Hắn sang sảng cười to nói:
- Mặc kệ là cái gì, chúng ta lên đường thôi!
Tiếp theo hắn ngoái đầu nhìn Cao Lãng phía xa, cười nói:
- Cao Lãng, ngươi còn muốn đi theo nữa không? Lần này ngươi phải nghĩ cho kỹ càng. Nếu ngươi tiếp tục đi theo, ta sợ là ngươi suốt đời không trở về được nữa.
Cao Lãng lạnh lùng hừ một tiếng, vẻ mặt cực kỳ khinh thường đứng dậy, hiển nhiên không nghe lọt tai lời Trương Lãng nói, xoay người đi. Nhìn dáng người cao gầy như mũi thương thẳng tắp trong gió, khóe miệng Trương Lãng lộ nụ cười nhạt. Hay cho một người đàn ông tâm cao ngất.
Từ Châu.
Trương Lãng rốt cuộc trở về Từ Châu thành.
Đi trên phố thanh thạch dài dặc, nỗi lòng kích động thật khó dùng bút mực tả xiết.
Trong Từ Châu thành đường bốn phía thông suốt, hai bên cửa hàng nhỏ đầy rẫy, người đến người đi nhốn nháo, cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt. Có không ít con nít chơi đùa cạnh đường lớn, trên mặt tràn đầy nụ cười vui vẻ. Cũng có không ít người lớn tuổi chậm rãi đi bộ, trên mặt là vẻ bình yên thong dong.
Không ngờ mới trôi qua hai năm mà Từ Châu đã thay đổi lớn như vậy.
Chân Mật và Quách Huyên tặc lưỡi lấy làm kỳ. Vốn tưởng rằng Nghiệp Thành phồn vinh thiên hạ hiếm có, bây giờ nhìn cảnh tượng Từ Châu mới biết núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người tài hơn. Hai mỹ nữ ở trên xe thỉnh thoảng trộm ngắm cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài, thầm hận không thể tự mình đi xuống chơi đùa.
Trên khuôn mặt gầy gò của Cao Lãng cũng hiện ra biểu tình vô cùng kinh ngạc. Nhìn thấy phố xá Từ Châu, liền biết chỗ này giàu có, trăm họ cơm no áo ấm, thương nhân tập hợp. Hơn nữa Từ Châu là yếu địa chiến lược khá trọng yếu, chuyển tiếp, liên tiếp nam bắc. Lúc trước sau khi Viên Thiệu đoạt Thanh Châu, không có một hơi nam hạ, bây giờ xem ra là thất bại thật lớn.