Quách Hoàn một hơi nói nhiều như vậy rõ ràng rất mệt, sắc mặt biến trắng bệch.
Trương Lãng lửa giận dâng cao, miễn cưỡng tỉnh táo lại, nói:
- Lữ Bố muốn giết ta, hắn còn non lắm!
Quách Hoàn sốt ruột nói:
- Tướng quân tuyệt đối đừng sơ sẩy, hôm nay không thành, khó bảo đảm lần sau không ra ngoài ý muốn!
Trương Lãng chân thành cảm kích nói:
- Đa tạ nàng, Quách Hoàn.
Sắc mặt Quách Hoàn vẫn trắng bệch nhưng tốt hơn trước một chút.
Nàng nhỏ giọng nói:
- Có lẽ qua nhiều năm như vậy, chỉ câu nói này là tướng quân thật lòng nói với Quách Hoàn.
Trương Lãng cảm giác lòng nhoi nhói, vẻ mặt trầm trọng nói:
- Không, có một số lời là thật, chẳng qua nàng cho nó là giả mà thôi.
Quách Hoàn cười thảm nói:
- Thật cũng thế, giả cũng tốt, đến bây giờ Quách Hoàn mới cảm giác mình còn có chút giá trị sống sót.
Trương Lãng phát hiện nàng khác thường, quan tâm hỏi:
- Gần đây nàng làm sao vậy? Có phải là sinh bệnh? Thân thể nàng quá yếu.
Quách Hoàn buồn bã nói:
- Không có gì đáng lo, chỉ là một tuần chưa từng ngủ ngon mà thôi.
Trương Lãng chấn động, buột miệng hỏi:
- Là vì chuyện Lữ Bố?
Quách Hoàn cố nén nỗi lòng, cười nói:
- Được rồi, tướng quân cẩn thận một chút, Quách Hoàn đã đi ra một thời gian, cần phải quay về, nếu không Lữ Bố sẽ nghi ngờ.
Trương Lãng không phải đồ ngốc, hiển nhiên Quách Hoàn đối với hắn vẫn
còn nhớ mãi không quên, nếu không thì khi nghe Lữ Bố định hại mình nàng
sẽ không lo lắng đến vậy.
Trương Lãng không chút nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn là nói:
- Vậy nàng phải thật cẩn thận.
Quách Hoàn cười, nhẹ gật đầu nói:
- Biết rồi.
Trương Lãng nói:
- Ta tiễn nàng.
Quách Hoàn lắc đầu:
- Không cần.
Nói xong thong dong rời đi.
Trương Lãng nhìn bóng lưng nàng khuất xa, không thể kiềm chế nỗi thắc mắc.
Hắn lớn tiếng hỏi:
- Rốt cuộc nàng có thích Lữ Bố không?
Quách Hoàn khựng người lại, suy tư nửa ngày, cuối cùng dường như đặt quyết tâm, nói:
- Hôm nay Quách Hoàn đến gặp ngươi chính là đáp án.
Quách Hoàn lại nói tiếp:
- Lữ Bố cuối cùng không thể cho tướng quân sử dụng, nô tỳ cảm thấy rất
đáng tiếc nhưng đã không có bất cứ tiếc nuối. Có thể làm, nô tỳ đã làm
tất cả vì tướng quân. Nhưng trời không chiều lòng người, sự việc không
thành, vậy không còn cách nào.
Trương Lãng nhìn bóng lưng nàng rời đi lộ vẻ cô đơn, lòng dấy bão tố
thật lâu khó thể bình tĩnh. Cái tình của Quách Hoàn rốt cuộc hắn hoàn
toàn hiểu thấu. Từ lúc chào đời đến nay, lòng hắn chưa lần nào rung động như hiện nay. Lần đầu tiên, Trương Lãng hận mình hiểu cái gì là lịch
sử, bị ghi chép mê hoặc. Quách Hoàn giống như các nàng Dương Dung, đều
là người đàn bà yêu hắn sâu đậm! Nhưng Quách Hoàn không giống Dương
Dung, nàng vì hắn có thể hy sinh tất cả, bao gồm thân thể mềm mại. Vì
hắn, nàng trả giá quá nhiều rồi. Buồn cười là hắn còn giữ sự hoài nghi
nhìn nàng, ông trời đối với nàng quá không công bình.
Trương Lãng lẩm bẩm:
- Thật ngốc, tại sao phải làm loại hy sinh này? Nàng hy sinh như vậy có
đáng không? Ta biết nàng có chủ kiến hơn phụ nữ bình thường, nhưng việc
như vậy, nàng đã sai rồi.
Có lẽ sau khi giải quyết Lữ Bố thì hắn nên cùng nàng nói chuyện một phen.
- Lữ Bố à Lữ Bố, lần này ngươi thật sự chọc giận ta rồi!
Trương Lãng căm hận nói.
Sau khi Quách Hoàn rời đi, Trương Lãng không còn tâm tình du sơn ngoạn
thủy. Hắn vội vàng tập hợp Hắc Ưng Vệ và binh sĩ, dẫn theo người nhà
quay về Mạt Lăng phủ. Trương Diễm không vui, chu môi mặt chù ụ bộ dạng
rất là thương tâm tuyệt vọng, khiến Dương Dung làm mẹ rất đau lòng. May
là Trương Lãng hứa hẹn lần sau chắc chắn dẫn cô bé đi ra ngoài chơi, thế là Trương Diễm mới vui vẻ lại. Khó được một lần đi ra du xuân lại kết
thúc vội vã như vậy.
Trên đường, mặt Trương Lãng luôn âm trầm, tâm tình buồn bực. Đám Dương Dung không biết xảy ra chuyện gì, không dám hỏi nhiều.
Vừa về nhà, Trương Lãng lập tức vội vàng tìm đám Điền Phong bàn bạc về
việc này, mãi đến bầu trời tối đen mấy người mới tan họp, quay về nhà
mình.
Mấy ngày sau đó, Trương Lãng bắt đầu hùng hổ chuẩn bị hành động đối phó
Lữ Bố. Bởi vì từ chỗ Quách Hoàn có được tin tức, hắn không dám quá ỷ y.
Bình thường ra vào tăng số vệ binh lên rõ rệt, bảo vệ an toàn cho Trương Lãng.
Rất nhanh, ngày yến hội Lữ Bố đã nói ngày càng tới gần, Trương Lãng khác thường bình tĩnh lại, hiển nhiên đã có tính toán.
Ngày hôm nay Trương Lãng đang cùng Toàn Tông bàn về phòng thủ thành,
thảo luận sau khi Lữ Bố làm phản thì có thể hữu hiệu trước tiên điều
động quân đội, bao vây tiêu diệt phủ Lữ Bố.
Lúc đó Toàn Tông sắc mặt là lạ nói:
- Chủ công, còn có một việc rất là kỳ lạ.
Trương Lãng hỏi:
- Là việc gì?
Toàn Tông ngẫm nghĩ, nói:
- Mấy ngày trước nhận được tin, nói rằng sông Tần Hoài xuất hiện một đám người lai lịch không rõ. Mới đầu cho rằng chúng là thủy tặc, nhưng
thuộc hạ nghĩ tới nghĩ lui, tại vùng Giang Đông, đặc biệt là thành trấn
bốn phía quận thành bao phủ, dân chúng an cư lạc nghiệp, đêm không cần
đóng cửa, ở đâu ra thủy tặc? Càng quái lạ là chúng không có hành vi côn
đồ gì, cũng không nghe làm gì nhiễu loạn cư dân. Bây giờ nghe chúa công
nói Lữ Bố có lòng xấu xa, có phải là…?
Toàn Tông là người thông minh, mặt sau không nói rõ, chờ nghe suy nghĩ của Trương Lãng.
Trương Lãng vẻ mặt biến đổi, hỏi:
- Bọn họ khoảng bao nhiêu ngươi?
Toàn Tông cười nói:
- Thái Bình huyện thủ lục tục báo về, ước chừng gần ngàn người.
Trương Lãng nhẹ nhõm thở phào, cười nói:
- Một ngàn người có thể thành việc lớn gì? Việc này trước không gấp, chờ xử lý Lữ Bố rồi ngươi lại đi xem xét, nếu cảm thấy có vấn đề gì thì
giải quyết chúng luôn.
Toàn Tông chắp tay nói:
- Thuộc hạ rõ!
Trương Lãng đứng lên, vỗ bả vai rắn chắc của Toàn Tông, cười nói:
- Việc cứ định như thế, tới lúc thật sự xảy ra chuyện, ngươi cứ hành động theo kế hoạch.
Toàn Tông lớn tiếng đáp:
- Thuộc hạ tuân lệnh!
Trương Lãng duỗi lưng, lười biếng nói:
- Được rồi, sắc trời không còn sớm, bổn tướng quân hơi mệt, chuẩn bị về phủ nghỉ ngơi, ngươi cũng sớm đi nghỉ đi.
Toàn Tông cung kính nói:
- Tướng quân vì Mạt Lăng ngày đêm lao tâm, thuộc hạ vô cùng kính nể, nào dám làm lười nhác.
Trương Lãng cười mắng:
- Là kêu ngươi đi nghỉ ngơi, không phải bảo ngươi làm biếng!
Toàn Tông cảm động nói:
- Đa tạ chúa công quan tâm.
Trương Lãng bật cười, tâm tình rất tốt, nhanh chóng quên mất việc sông Tần Hoài, bước ra khỏi cửa.
Trương Lãng trở về phủ, Hàn Tuyết tiến lên đón.
Trương Lãng trêu chọc nói:
- Nha đầu, dường như có thời gian dài ngươi không nghênh đón bổn tướng quân về phủ.
Hàn Tuyết ngoan ngoãn tiến lên, lấy một khăn lông nóng hổi giúp Trương Lãng lau mặt.
Nàng cười nói:
- Thì đây chẳng phải vì tiểu công tử quá đáng yêu, Dương phu nhân không rảnh rang nên mới khiến ô tỳ đi hầu hạ tướng quân sao.
Trương Lãng nghĩ đến Trương Ly, khóe miệng nhếch càng cao.