Triệu Vân vui cười mà nói:
- Chỉ là một chút thắng lợi không đáng nhắc tới, nếu như Tưởng Khâm có
thể phá được Vũ Quan thì sẽ làm nên biến chuyển nghiêng trời lệch đất.
Phan Chương cười nói:
- Triệu tướng quân có chỗ không biết, Tưởng Khâm khắc phục khó khăn, bức quân Tào lui tam trăm dặm báo nguy cho Tào Tháo, mà lúc này điều chết
người chính là, Mã Đằng cũng đã xuất động hiện tại liên tiếp chiến thắng nếu quân Tào không bảo vệ mình chỉ sợ đất Quan Trung phải đổi chủ.
Triệu Vân kinh hỉ nói:
- Mã Đằng thật sự xuất binh sao?
Phan Chương hưng phấn nói:
- Đúng thế nghe đồn Tào Tháo cử binh, chúa công đã phái một tờ công văn
cho Mã Đằng, hẹn cùng nhau kháng Tào, hôm nay cuối cùng cũng đã nghe
được tin Mã Đằng hưng binh.
Triệu Vân phất tay áo cao hứng nói:
- Nếu Mã Đằng có thể động binh Tây Lương vào Quan Trung thì với dũng của quân Tây Lương quân Tào sẽ mất đi bộ đội chủ lực nhất định không ngăn
nổi, Tào Tháo chỉ huy trở lại kinh cơ hồ đã là chuyện ván đóng thuyền,
tình huống này quân ta truy kích chính là cơ hội tốt.
Phan Chương gật đầu:
- Thuộc hạ chính là có ý đó, tin rằng Từ Thứ đại nhân còn minh bạch hơn cả chúng ta sẽ không làm cho chúng ta phải thất vọng.
Triệu Vân cười nói:
- Những ngày nay buồn bực cuối cùng cũng nghe được tin tức tốt, Phan
Chương ngày mai truyền lệnh để cho binh sĩ chuẩn bị, chúng ta lui về
Dĩnh Thượng chiếm lại An Phong Tân.
Phan Chương mê hoặc nói:
- Tướng quân chỉ bằng vào binh mã chúng ta mà có thể lấy lại An Phong Tân sao?
Triệu Vân tự tin:
- Thận huyện bị phá, Dĩnh Thượng quận đã bị mất đường vận chuyển vật tư, Tào binh ở An Phong Tân lấy gì ăn, hơn nữa binh mã của Hoàng Tự cũng đã tới Dương Tuyền.
Phan Chương hiểu ra:
- Tướng quân không nói, thuộc hạ quả thực đã quên, Hoàng Tự đã tới Dương Tuyền cùng với thủ thành Lăng Thống đủ để chống lại quân Tào rồi.
Triệu Vân nói:
- Vậy được rồi ngươi mau lập tức đi chuẩn bị đi.
Phan Chương ứng tiếng sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Đúng lúc này Lục Tốn mới cung kính nói:
- Tướng quân thuộc hạ có một suy nghĩ không biết tướng quân có muốn nghe hay không?
Triệu Vân gật đầu khích lệ:
- Có ý kiến gì cứ nói ra.
Lục Tốn nhẹ nhàng nói:
- Tào Tháo nếu như muốn lui thì tất nhiên phải qua Thận huyện mà Thận
huyện vừa trại qua đại hỏa, lại bị Phan Chương cường công, năng lực
phòng ngự yếu đi rất nhiều, không bằng thừa cơ này tướng quân gửi thư
cho Từ tướng quân, cùng với tướng quân hợp binh, ở Thận huyện cướp giết
Tào Tháo, nếu như vận khí tốt có thể bắt được Tào Tháo cũng nên.
Triệu Vân sáng ngời, kế này đối với hắn có sức hấp dẫn lớn hắn lo lắng nói:
- Tào Tháo binh nhiều tướng mạnh chỉ sợ dựa vào chút binh lính đó chưa đủ sự uy hiếp.
Lục Tốn khẽ nói:
- Tào Tháo tính cách đa nghi, trong nhất thời sẽ không vội vàng lui binh cho nên tướng quân vẫn còn có thời gian, có thể để cho binh mã ở Dương
Tuyền xuất động nắm lấy An Phong Tân sau đó hỏa tốc đi tới, như vậy đã
đủ.
Triệu Vân trầm tư:
- Nếu như sau khi lấy được An Phong Tân Tào Tháo vẫn chưa lui binh thì
bổn tướng quân lại đi một chuyến ra Thận huyện cho dù Tào Tháo không
chết cũng phải khiến hắn mất một mảng da.
Lục Tốn thấy kế của mình được tiếp thu liền hớn hở.
Triệu Vân hỏi:
- Ngươi cũng biết tình hình hạ thái thế nào chưa?
Lục Tốn liền nói:
- Thuộc hạ hỏi mấy người lính thì Hạ Thái hiện tại an ổn, đã có Chu Hoàn tướng quân trợ giúp quân Tào hiển nhiên cũng không dám hành động thiếu
suy nghĩ, ngẫu nhiên cường công, nhưng lại bị Từ đại nhân đánh lui không hình thành thế uy hiếp.
Triệu Vân thở phào nói:
- Nếu như vậy thì tình thế đã ổn định rồi.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Vân liền dẫn binh sĩ nhổ trại hướng về phía Dĩnh Thượng mà đi tới.
Một trận chiến ở Thận huyện có ý nghĩa vô cùng sâu xa chẳng những uy
danh của Triệu Vân lan xa mà quan trọng hơn là kế hoạch bức bách Thọ
Xuân của quân Tào đã bị phá hư, chiến tuyến cơ hồ bị tê liệt, quan trọng hơn là mọi trung chuyển tới Hạ Thái đều bị phá hủy, Tào Tháo tuy táo
bạo nhưng cũng không có biện pháp.
Thận huyện bị phá, vật tư bị hủy chẳng những quân tâm quân Tào dao động
mà sĩ khí của Tào binh ở An Phong Tân cũng giảm xuống tuy trước đó nhận
được tin tức nói rằng Triệu Vân từ Thận huyện giết trở lại, nhưng binh
sĩ Dĩnh Thượng sớm đã không có chiến tâm, không mấy ngày đã bị Triệu Vân công phá, Dĩnh Thượng trong vòng mấy ngày đã đổi chủ lần nữa.
Bởi vì Dĩnh Thượng một lần nữa bị quân Giang Đông khống chế, cho nên Tào Binh đánh Dương Tuyền rơi vào đường cùng phải lui về An Phong Tân.
Mà Lăng Thống cùng với th làm sao có thể buông tha cho cơ hội đoạt lại đất bị mất, toàn quân xuất động truy đuổi.
Chủ tướng Tào binh mặc dù có tâm lập công nhưng đối mặt với cục diện như vậy bất đắc dĩ đành phải lui về Phú Ba, chờ mong Đông Sơn tái khởi, sẽ
quay lại An Phong Tân, nhưng bọn họ đã tính sai một điều Nguyên Lộc Phú
Ba đã bị Từ Hoảng mang binh đoạt lại, chờ đợi bọn họ là cục diện sinh tử chưa biết.
Triệu Vân ở Thận huyện làm rối loạn bố trí của quân Tào, Tào Tháo tuy
thử mọi cách bổ cứu nhưng nước xa không cứu được lửa gần, Thận huyện bị
phá trong thời gian ngắn, Võ Bình làm sao có thể gánh được tất cả gánh
nặng, một khi đường đánh Dương Tuyền tới Thọ Xuân bị che lấp, phương
diện Giang Đông được di chuyển tinh lực tới Hạ Thái, đơn công thì làm
sao có thể đánh vỡ chiến cuộc.
Tào Tháo điều lệnh cho Tào Hồng lại để hắn vô luận thế nào trong vòng
một tuần cũng phải công hạ được Hạ Thái, nếu như nhiệm vụ thất bại chẳng những hắn mất đi quan chức mà đầu cũng khó giữ, Tào Hồng bị buộc lập
quân trạng tâm sự nặng nề mà rời ra ngoài.
Hạ Thái phòng tuyến tuy được Từ Thứ gia cố mỗi năm nhưng sau mỗi lần
công thành đều lộ ra vẻ bấp bênh, nhiều lần phòng thủ mà muốn thất thủ,
cũng may Chu Hoàn dẫn binh sĩ tiếp viện đi tới, lúc này mới đánh lui
từng đợt tiến công của quân địch.
Huyết sắc thu không đến tháng mười.
Quân Giang Đông đụng đao kiếm dùng máu ngăn cản sự công thành mãnh liệt nhất của quân Tào.
Gió thu nặng nề, tường thành nhiễm đỏ sậm máu tươi.
Hạ Thái phảng phất trước sau hắc ám bị gió to mưa lớn cọ rửa.
Từ Thứ đã có nhiều ngày không chợp mắt, hai mắt tràn đầy tơ máu, khuôn
mặt chất phác hiện lên huyết khí trầm ổn, tầm quan trọng của Hạ Thái
khỏi cần phải nói cũng biết, nếu như không chịu được kế tiếp sẽ là cục
diện Thọ Xuân bị vây công, thân là chủ soái, Từ Thứ hao hết tâm tư mấy
ngày khổ tư định kế sách ngăn địch.