Phong Lưu Tam Quốc

Chương 27: Q.7 - Chương 27: Toàn Nhu (thượng)




Trương Lãng quay về doanh trướng một hồi lâu sau có tiếng vó ngựa từ xa đến gần, Trương Lãng vui vẻ binh sĩ đã mang tới tin tức rồi.

Quả nhiên một lúc sau binh sĩ đã tiến tới mang tới tin tức tốt;

- Hồi bẩm chúa công, Điển Vi tướng quân đã dẫn đầu kỵ binh đánh bại quân đội Hoắc Tuấn lúc này đang định nghênh đón chúa công nên phái thuộc hạ tới đây.

Trương Lãng đứng lên hưng phấn hét lớn:

- Hay lắm quả nhiên không phụ ta.

Đi được hai bước hắn đột nhiên hỏi:

- Ngươi nói lúc ấy tình huống thế nào?

Binh lính kia không hề nghĩ ngợi mà nói:

- Lúc ấy Điển Vi tướng quân mang theo kỵ binh đội nhanh chóng tiến tới hạ trận doanh của địch mà binh mã của Hoắc Tuấn thì ngoại trừ binh sĩ thủ thành thì vẫn giống như trước đây tạo cơ hội cho binh sĩ dánh lén thành, Điển Vi tướng quân nghe theo đề nghị của Ngụy Duyên theo nhược điêm cưỡng ép đột phá, quân địch không có phòng bị rất nhanh rối loạn sau đó cửa trại nhanh chóng bị mở ra quân ta mạnh mẽ đâm tới bốn phía phá nát, quân địch lúc này bối rối không thể phản kích hữu hiệu, mà lúc này Toàn Nhu tướng quân cũng phát hiện thấy ở vùng sát cổng thành có dị biện liền dẫn binh sĩ tiến tới chém giết, quân địch không ngăn nổi tán loạn mà thất bại.

Trương Lãng trầm tư:

- Vậy tàn quân Hoắc Tuấn ở nơi nào, các ngươi có biết rõ không?

Người binh lính kia lắc đầu:

- Cái này thì thuộc hạ không biết rõ lắm, tuy nhiên nghe nói quân địch lui về Ô Sơn núi cách đây năm mươi dặm.

- Ô Sơn núi?

Trương Lãng thì thào lẩm bẩm.

- Ô Sơn núi là một cái núi nhỏ trước kia Hoắc Tuấn cũng làm chút phòng ngự nơi đó.

Người binh lính kia nói tiếp.

Trương Lãng nhướn mày vung tay lên nói:

- Chúng ta đi

Trương Ninh giúp Trương Lãng cầm áo khoác rồi hỏi:

- Đi nơi nào?

Trương Lãng quay đầu nhìn nàng rồi nói:

- Nha đầu ngốc dĩ nhiên là đi Trường Bình các.

Nàng nghe vậy thì giậm chân một cái vẻ mặt mất hứng vô cùng.

Trương Lãng nở ra nụ cười, dáng vẻ vô cùng thoải mái.

Bọn họ sau đó lên ngựa nhanh chóng lao về phía Trường Bình các.

Lúc tời thì trời đã sáng choang.

Toàn Nhu thoạt nhìn rất quen mặt hắn làm tướng lãnh mà có khí tức uy nghiêm làm cho người ta phải ngạc nhiên Trương Lãng sau khi gặp hắn thì âm thầm gật đầu quả nhiên là con nhà lương tướng.

Toàn Nhu cũng biết Toàn Tông là được Trương Lãng đề bạt vô cùng cung kính mà nói:

- Tướng quân có gì phân phó.

Trương Lãng trầm tư:

- Các ngươi cùng với Hoắc Tuấn đối nghịch đã lâu như vậy có biết hắn tính toán gì không hắn sẽ tổ chức quân đội phản công thế nào?

Toàn Nhu nghĩ nghĩ cuối cùng khẳng định nói:

- Sẽ không đâu kỳ thật Hoắc Tuấn đối với Trường Bình các không có nhiều biện pháp sớm muộn rồi cũng sẽ lui binh, hiện tại chỉ cần một trận bại thì hắn sẽ lui mà thôi.

Trương Lãng gật đầu khen:

- Ngươi rất không tệ.

Toàn Nhu liền gật đầu tạ ơn.

Trương Lãng liền nói:

- Đã như vậy ta đi trước nghỉ ngơi.

Kỳ thật Trương Lãng rất mệt mỏi hiện tại tâm tình buông lỏng mí mắt nháy nháy đôi mắt tràn đầy tơ máu,

Toàn Nhu hoài nghi dẫn Trương Lãng đi nghỉ ngơi.

Ở trên đường Trương Lãng hỏi:

- Nghi Xuân bình an thì Dự Chương không cần phải lo có lẽ ngày mai ta sẽ đi gặp, các ngươi canh gác cẩn thận ngàn vạn lần không được chủ quan đợi sự tình giải quyết xong ta sẽ lại phân công trách nhiệm cho các ngươi.

Toàn Nhu dĩ nhiên biết trách nhiệm trong lời của Trương Lãng là gì liền vui mừng bình tĩnh:

- Đa tạ chúa công.

Quân địch đã lui vấn đề Nghi Xuân đã được giải quyết trong thời gian ngắn quân Lưu Biểu sẽ không tới đây Trương Lãng nghĩ nghĩ cuối cùng quyết định rời khỏi Nghi Xuân trở về Mạt Lăng, mình đã cùng với Lưu Bị chạm mặt hơn nữa còn đạt thành hiệp nghị, lại có Chu Du chủ trì đại cục ở Bình Đô cục như vậy có thể vô cùng yên tâm, Trương Lãng liền dẫn Điển Vi Ngụy Duyên và đám kỵ binh trở về Mạt Lăng.

Trên đường mọi người đều vui sướng cười cười nói nói nhắm về phía Ba Khâu mà đi.

Nhớ tới Chân Mật Dương Dung đều ở Ba Khâu Trương Lãng liền mong chóng hướng tới.

Ở phủ Hạ KHẩu.

Trong bóng đêm Trình Dục ngồi trước thư án hai mắt thoáng óng ánh trên khuôn mặt kiên quyết lộ ra lệ khí nặng nề nhìn tình hình của hắn hiện tại thì giống như là chạm phải chuyện gì đó khó giải quyết.

Mà Chu Thái và Phan Chương hai đại tướng thì ngồi ở bên cạnh bọn họ đều cởi khôi giáp khuôn mặt lộ vẻ khó coi.

Ba người yên lặng một hồi lâu Chu Thái thiếu kiên nhẫn mà nói:

- Đại nhân đại nhân đến cùng là nói gì đi, cứ im lặng làm người ta buồn bực muốn chết.

Trình Dục không để ý Phan Chương liền kéo vạt áo Chu Thái mà nói nhỏ:

- Đại nhân đang suy nghĩ một vấn đề chúng ta không nên nhao nhao.

Chu Thái nghe xong liền im bặt.

Phan Chương mặc dù không lo nghĩ như Chu Thái nhưng trong mắt cũng tràn ngập vẻ bất an.

Trình Dục nhắm mắt lại trong miệng lẩm bẩm:

- Văn Sính đã khám phá ra sao, so với ta suy đoán thì còn nhanh hơn vài ngày đúng là không đơn giản.

Chu Thái chăm chú nhìn Trình Dục tuy thanh âm của Trình Dục rất nhẹ nhưng Chu Thái vẫn nghe rõ ràng liền vội nói:

- Đúng thế Văn Sính đã nhìn thấu tính toán của đại nhân, hiện tại đang điều chỉnh đội ngũ, đánh Hạ Khẩu, bây giờ phải làm sao?

Trình Dục cuối cùng cũng có phản ứng:

- Chu tướng quân Hạ Khẩu còn bao nhiêu binh lực?

Chu Thái nhanh chóng lên tiếng:

- Hiện tại toàn bộ Giang Hạ có hai vạn binh sĩ trong đó tại hạ ở Hạ Khẩu chiếm một phần hai, Thủy quân ước chừng tám nghìn,bộ quân ước chừng ba nghìn.

Phan Chương nói tiếp:

- Đây là toàn bộ binh lính mà có thể điều động.

Trình Dục dãn mày ra rồi nhẹ nhõm nói:

- Không tệ làm vô cùng tốt.

Hai tướng không hiểu sao Trình Dục lại nói như vậy bọn họ đều đưa mắt nhìn nhau Chu Thái ngây ngốc nói:

- Đại nhân lời này là có ý gì?

Trình Dục cười nói:

- Các ngươi làm vô cùng tốt, hiện tại ý của Văn Sính đã rõ ràng chính là tập trung tinh binh cường công Hạ Khẩu, tương đối mà nói Giang Hạ bốn phía phòng tuyến sẽ được nơi slogr mà các ngươi điều tra nhiều nhân mã như vậy cho thấy các ngươi rất dụng tâm.

Phan Chương được khích lệ liền lộ ra nụ cười đắc ý.

Chu Thái lo lắng nói:

- Tuy binh lực đều tăng lên nhưng so với năm vạn binh lính của bọn chúng thì vẫn kém quá xa, vạn nhất không thủ được thì phụ sự phó thác của chúa công.

Trình Dục cười nói:

- Đất Giang Hạ dễ thủ khó công mà Hạ Khẩu thì càng hiểm, nơi này chỉ cần dùng trí không nên dùng cường công, ta nghĩ Văn Sính cũng không ngốc ở nơi này mà binh mã của hắn tiếp cận như vậy đơn giản là để tạo áp lực với quân ta mà thôi nếu như hắn thật sự muốn cường công ha ha cái này chỉ sợ hắn không có gan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.