Tôn Dực bỗng vọt lên, túm lấy binh sĩ, lạnh lùng hỏi:
- Tôn Cát làm sao hả!?
Binh sĩ chìm đắm trong đau khổ, nói:
- Tôn phó tướng đã chết trận tại cổng thành rồi…
Tôn Dực bỗng cảm thấy đầu óc trống rỗng, bất giác thả tay ra, ngã ngồi trên ghế, nhìn như biến già đi nhiều. Đôi mắt gã dần ướt nước, miệng lầm bầm:
- Huynh đệ, hảo huynh đệ, tại sao ngươi đi trước như vậy?
Nhớ đến tình nghĩa ngày xưa với Tôn Cát, Tôn Dực không thể kiềm chế được nữa.
Gã rút bội kiếm bên người, điên cuồng gào với thân vệ binh sau lưng mình:
- Các huynh đệ, cùng xông lên! Vì đại nghiệp của chúa công, vì Tôn Cát đã chết, còn có ngàn vạn huynh đệ ngã xuống, cùng nhau báo thù đi!
Biên Hồng ở một bên nhìn Tôn Dực dần mất đi lý trí, còn có bộ hạ sôi sục nhiệt huyết của gã, con mắt ti hí đảo tròn, lòng đánh trống rút lui. Bây giờ quân Tôn Sách đã mất đại thế rồi, làm cách nào giữ cái mạng nhỏ mới là việc quan trọng. Một suy nghĩ độc ác nảy ra trong lòng gã.
Bên dưới thành Tế Dương, tuy vẫn còn binh sĩ của Tôn Dực đang phản kháng nhưng đại cục đã bị quân đội Trương Lãng khống chế.
Từ Hoảng nhận được tin tức, nói với Trương Lãng rằng:
- Chúa công, Tôn Dực và thân binh của gã tử chiến chứ không chịu đầu hàng, còn giết không ít huynh đệ của chúng ta!
Trương Lãng nhướng mày, nói:
- Đi lên nhìn xem thử.
Lúc này Tôn Dực đã bị vây trong cái vòng nhỏ, bên ngoài rậm rạp binh sĩ của Trương Lãng.
Trương Lãng được đám tướng vây quanh tiến vào hiện trường.
Đối với Tôn Dực như con thú sụp bẫy vùng vẫy loạn xạ, đánh giá trên dưới xong hắn mới lạnh lùng nói:
- Chắc ngươi là Tôn Dực, sao còn không mau đầu hàng?
Tôn Dực hung tợn trừng Trương Lãng, ‘xì’ một tiếng, tức giận nói:
- Tôn gia chỉ có người chết trận, không có hạng đầu hàng!
Trương Lãng lắc đầu, tiếc nuối nói:
- Lấy bản lĩnh của ngươi, giết ngươi thật là đáng tiếc lắm.
Tôn Dực nói:
- Đừng giả mù sa mưa! Ngươi chống mắt nhìn đi, binh sĩ của Tôn Dực rốt cuộc có hạng người sợ chết không!
Thuộc hạ ở sau lưng Tôn Dực cùng đồng thanh kêu to:
- Nguyện tùy tướng quân huyết chiến đến cùng!
Tình cảnh cực kỳ bi tráng.
Trương Lãng bị rung động, tuy trong lòng bất nhẫn nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Từ Hoảng ngầm hiểu, thầm than quả nhiên Tôn Dực là bậc anh hùng. Gã đang định phất tay để binh sĩ xông lên thì xảy ra biến cố đột ngột. Một thanh kiếm sắc bén đâm xuyên người Tôn Dực.
Tôn Dực không thể tin được trợn to mắt, đôi tay bắt chặt thanh kiếm, chậm rãi ngoái đầu lại, vô cùng tức giận nói:
- Ngươi…
- Là ta.
Biên Hồng nhảy ra, nhanh chóng lùi đến bên cạnh Trương Lãng, sau đó đắc ý âm hiểm cười nói:
- Ngươi thật là ngu, lão tử mới không thèm cùng ngươi đi chết! Ha ha ha.
Trương Lãng dùng tay vỗ bả vai Biên Hồng, cố nén trong lòng khinh thường, cười nói:
- Chim khôn chọn cành mà đậu, vị tướng quân này đúng là sáng suốt. Ngươi yên tâm đi, ngày nào Trương Lãng ta còn đó thì sẽ không bạc đãi ngươi!
Biên Hồng hết sức vui mừng, hấp tấp khom lưng vái chào Trương Lãng, vẻ mặt nịnh nọt nói:
- Đa tạ ân điển của tướng quân.
Tiếp theo gã hót càng vang:
- Trương tướng quân tướng mạo hiên ngang, dáng vẻ bất phàm, thật là rồng trong đám người. Hèn chi từ khi Từ Châu khởi binh đến nay, chỉ ngắn ngủi vài năm đã thanh danh lan xa, uy chấn tứ phương, có thể nói là tuổi trẻ thành danh. Càng đáng quý là tướng quân cầu hiền như khát nước, lấy lễ đối xử với thuộc hạ, chính là một minh chủ! Biên Hồng có thể đi theo tướng quân vó ngựa sa trường là đời trước tu phước dữ lắm. Sau này nguyện theo tướng quân lên núi đao xuống chảo dầu, chết muôn lần không chối từ!
Trương Lãng nhíu mày, Biên Hồng đúng thật là loại người nịnh hót. Cái thứ người ba phải này tựa như cọng cỏ trên đầu tường, căn bản không đáng tin. Nhưng vì không khiến người đầu hàng tâm lạnh, Trương Lãng cố ý làm ra vẻ hài lòng, còn khích lệ hai câu.
Tôn Dực bụm ngực, máu chảy ra từ kẽ tay, ngực không ngừng phập phồng, mặt trắng bệch.
Gã thở hổn hển tức giận mắng:
- Tiểu nhân nhà ngươi…
Gã còn chưa mắng xong thì mắt trắng dã, ngã trong ngực thân binh, bị tức chết.
Sau lưng Tôn Dực còn sót lại chừng mười thân binh thấy chủ nhân đã chết, phát điên xông lên, muốn giết chết Biên Hồng, báo thù cho Tôn Dực. Thuộc hạ của Trương Lãng vọt ra chặn lại họ, không chút nương tay giết hết.
Trương Lãng thế này mới an ủi Biên Hồng sợ hết hồn, khiến Từ Hoảng chỉ huy binh sĩ thu tập tàn cuộc, mình thì dẫn Hắc Ưng Vệ và đám quan văn rời đi.
Rất nhanh thống kê xong, trận chiến Tế Dương lần này tổng cộng bỏ mạng ba ngàn binh sĩ, thương tàn gần tám ngàn, tổn thất không nhỏ. Nhưng so với ý nghĩa sau khi chiến thắng thì cái này không tính là gì. Lấy được thành Tế Dương tương đương với hoàn toàn tách ly liên hệ giữa Bái quận và Nhữ Nam quận, cô lập Bái quận, có thể khiến quân đội Trương Liêu thong thả tiếp nhận. Lại còn đối diện Nhữ Nam quận mặt đông một trong ba phòng tuyến, Bồ huyện.
Trương Lãng nhìn chằm chằm bản đồ trên bàn thật lâu, đám Quách Gia đứng một bên, trong phủ Tế Dương huyện một mảnh yên tĩnh.
Thật lâu sau Trương Lãng mới chậm rãi thở ra một hơi, nói:
- Tiếp theo thành Tế Dương sẽ trở thành trạm trung chuyển của quân ta, vị trí chiến lược khá là quan trọng, cho nên nhất định phải canh gác nghiêm ngặt.
Quách Gia nói:
- Chẳng những muốn phòng hai quân đội Tân Dương, Bồ huyện, còn phải đề phòng phía sau Bái quận đến giáp công, khó khăn không nhỏ.
Từ Hoảng bước ra, cao giọng nói:
- Quân sư không cần lo, Hoảng nguyện phân ưu cho chúa công. Tổng binh lực của Tôn Sách chỉ là vài vạn, chỉ cần có thể cho mạt tướng một vạn binh mã có thể bảo đảm Tế Dương an toàn.
Trương Lãng ngẫm nghĩ, nói:
- Hiện giờ chỗ Cao Thuận có ba vạn nhân mã, vốn ta định cũng để ba vạn tại đây. Nhưng trận chiến Tế Dương tổn thất sức chiến đấu gần vạn, vì phối hợp quân đội Cao Thuận có thể thuận lợi chiếm Tân Thái, mở lỗ hổng bắc tiến Nhữ Nam, ta sẽ điều động tất cả binh sĩ, để lại đều là binh sĩ bị thương và chiêu hàng. Cho nên ta nghĩ nơi này do ta canh gác là tốt nhất. Công Minh và Hoàng Tự thì dẫn hai vạn binh sĩ nhanh chóng chạy tới Bồ huyện đi, bám chặt quân đội của Tôn Sách, cho quân Cao Thuận giảm bớt chút gánh nặng. Chỉ cần có thể đánh thông hai vùng Bồ huyện và Tân Thái, Nhữ Nam sẽ là vật nằm trong túi.
Từ Hoảng biểu tình cực kỳ kiên quyết nói:
- Chúa công hãy yên tâm, mạt tướng nhất định không phụ kỳ vọng!
Trương Lãng vỗ bả vai gã, thoải mái nói:
- Ngươi yên tâm đi, nhìn từ đông đến tây thì Tân Dương, Bồ huyện, Tân Thái ba điểm là một đường. Nhữ Nam quận coi như là hàng đầu tiền tuyến. Vậy thì thành Tế Dương chính là đại bản doanh hậu phương. Mấy thành huyện làm thành hình thoi, thành Tế Dương có thể tùy thời chi viện các ngươi.
Từ Hoảng chắp tay nói:
- Chúa công cứ yên lòng!