Quách Gia bỗng nhiên bí ẩn nói:
- Trọng Đức, ngươi đừng quên Tôn Sách nổi danh là đại hiếu tử nha!
- A?
Trình Dục lập tức hiểu ý của Quách Gia, mặt mày hớn hở nói:
- Người thân của Tôn Sách đều tại Nhữ Nam, chỉ cần tới lúc đó bắt giữ họ, không tin Tôn Sách không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Quách Gia cười nói:
- Còn nữa, ngày trước chúa công phái nhân tinh nguyệt chạy tới Lịch Dương mời hai người đến.
Trình Dục hai mắt sáng ngời, bật thốt:
- Không lẽ là biểu huynh của Tôn Sách, Tôn Bí, ngoại cửu Ngô Cảnh?
Quách Gia cười to nói:
- Chính là hai ngời này đấy.
Trình Dục vỗ tay kêu to:
- Thế này thì tốt rồi. Tôn Bí và Tôn Sách quan hệ thâm sâu, Ngô Cảnh lại rất thương yêu Tôn Sách, mẫu thân gã đối với Ngô Cảnh càng là nói gì nghe nấy. Đến lúc đó chỉ cần họ đứng bên cạnh khuyên nhủ thì vấn đề sẽ không quá lớn.
Quách Gia đắc ý nói:
- Tới khi đó chúa công sẽ có thêm một đại tướng đắc lực.
Trình Dục vui vẻ nói:
- Không chỉ là thế. Thuộc hạ của Tôn Sách không ít người tài, chúa công cực kỳ tôn sùng Chu Du, thủ tướng Tân Thái Lỗ Túc, ai cũng tinh thông binh pháp. Đám Hoàng Cái, Trình Phổ thì càng là dũng quán tam quân, chỉ cần có thể thuận lợi hợp nhất, tới lúc đó tách ra từng tên, họ muốn vùng dậy cũng không được.
Đang khi hai người nói chuyện vui vẻ thì có binh sĩ tới thông báo rằng:
- Bẩm quân sư, Tôn Sách đi theo con đường dự kiến lao tới Tân Thái, đã tiến vào chỗ mai phục.
Quách Gia gật đầu ý bảo đã hiểu, vẫy lui binh sĩ.
Lúc này Trình Dục bỗng nhiên hơi lo nói:
- Quân sư, kế này có phải là hơi độc? Sợ là Tôn Sách không vượt qua được cửa này. Lỡ mà bị mất mạng thì tất cả đại kế đều hỏng hết.
Quách Gia ngẩng đầu nhìn trời sao lấp lánh, ánh trăng như nước, mặt đầy tự tin nói:
- Yên tâm đi, Trọng Đức.
Gió thu ban đêm mát mẻ.
Trình Dục cười nói:
- Quân sư, đi trở về thôi, chúng ta nên bắt đầu chuẩn bị chiếm thành Nhữ Nam.
Quách Gia mỉm cười gật đầu, một đám người biến mất trong màn đêm.
Từ Hoảng bắt đầu tập hợp binh sĩ rải rác, chuẩn bị phản kích.
Tôn Sách mang đi một vạn binh lực, bây giờ trong thành Nhữ Nam dự đoán có khoảng một vạn binh sĩ, thủ tướng chính là Trương Hoành.
Nhưng những điều này không thành vấn đề. Chỉ cần lừa được Tôn Sách ra thành là đại cục cơ bản đã định.
Từ Hoảng gấp rút phân công tất cả nhiệm vụ.
Thượng du dẫn nước đã tới cuối, sông hộ thành Nhữ Nam dần khô cạn. Bây giờ chỉ cần chờ Từ Hoảng ra lệnh một tiếng là sẽ cõng bao cát lấp sông hộ thành. Lợi dụng kỳ binh ‘Quật tử quân’, ngầm tiến vào thành. Có nội ứng ngoại hợp, một phen chiếm lấy thành Nhữ Nam.
Tôn Sách không kịp nhấm nháp mùi vị chiến thắng đã suốt đêm hành quân vội vã. Bây giờ chân trời dần hiện vệt sáng, vẻ mệt mỏi hiện rõ ràng trên mặt binh sĩ, nhưng Tôn Sách không thả lỏng, vẫn thúc giục quân đội hết sức tiến lên.
Lúc này trước mặt Tôn Sách xuất hiện hai con đường giao nhau. Một là đường chính, một là đường nhỏ. Đường chính bằng phẳng nhưng xa. Còn đường nhỏ tuy khó đi nhưng là đường tắt, hành trình có thể rút ngắn tới một nửa.
Tôn Sách không chút đắn đo chọn đường con nhỏ.
Đi đường nhỏ mới bắt đầu còn đỡ, nhưng mặt sau càng ngày càng khó đi. chẳng những đường gập nghềnh, hai bên dày đặc bụi gai, cây cao ba thước, cỏ rậm rạp, thêm vào trời thu khô ráo, tâm tình Tôn Sách nóng nảy không thôi.
Luồng gió thu thổi qua, cây lắc lư phát ra tiếng *sàn sạt*.
Hoàng Cái thấy tình hình không ổn, vỗ ngựa chạy tới bên cạnh Tôn Sách, vội vàng nói:
- Chúa công, nơi này có tên là ‘Bạch Lăng Pha’, địa thế hẹp dài, hai bên rậm rạp cỏ dại, một khi bị hỏa công thì chỉ sợ toàn quân bị diệt.
Hoàng Cái tên chữ Công Phúc, người Linh Lăng Tuyền Linh, thân cao tám thước, mặt chữ điền, mới vừa qua tuổi bốn mươi mà râu tóc bạc phơ, thái dương trắng xóa, cao tám thươcs mặc giáp cực kỳ uy phong, giống như con sư tử. Gã làm người nghiêm nghị, giỏi về thu phục lòng người, đa mưu túc trí, giỏi binh cơ, là danh tướng thời Đông Ngô.
Tôn Sách quan tâm sẽ bị loạn, có Hoàng Cái nhắc nhở như tỉnh giấc mộng, quả nhiên người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.
Tôn Sách sắc mặt không thể khống chế liên tục biến đổi, lập tức hiểu tại sao có cảm giác bất an như vậy, đây là loại trực giác trời sinh đối với nguy hiểm. Nếu không phải quan tâm Chu Du khiến rối tấc lòng, Tôn Sách tuyệt đối sẽ không sơ ý đến mức này.
Khi Tôn Sách quyết định rút quân thì mọi chuyện đã muộn.
Hai bên cây cỏ bốc khói, sương khói đậm đặc bay bốn phía, ngay sau đó, ánh lửa lan tràn khắp nơi.
Tôn Sách cố gắng khiến mình tỉnh táo lại, chỉ huy binh sĩ muốn quay ngược trở lại đường cũ.
Không ngờ nghe đến một tiếng pháo nổ, từ hậu phương giết ra một đội nhân mã. Đầu lĩnh là hai đại tướng, diện mạo như huynh đệ song sinh, một thương một đao, lĩnh không ít nhân mã chặn lối vào, cắt đứt đường lui của họ. Chính là Lữ Khoáng, Lữ Tường.
Thoáng chốc Tôn Sách không thể liều mạng xung phong ra, hai bên đường lửa lớn vô cùng, bất đắc dĩ chỉ có thể dẫn người xông tới trước.
Lửa nương gió, gió trợ lửa, hẹp dài đường nhỏ rừng cây bắt đầu dấy lên lửa hừng hực.
Sóng nhiệt cuồn cuộn ập vào mặt, binh sĩ Tôn Sách bị bao vây trong đó, khói đặc khiến chúng sặc chảy nước mắt.
Một hồi binh hoang mã loạn.
Khi binh sĩ từ trong tuyệt vọng kịp phản ứng lại thì không thể kiềm chế phát ra tiếng hét chói tai.
Lúc này quân của Tôn Sách đã rối thành mớ bòng bong. Tiếng hét chói tai, tiếng la lối, kêu cha gọi mẹ xen lẫn thành một đống. Binh sĩ chen chúc nhau, ngựa giẫm lên nhau, tình hình cực kỳ hỗn loạn. Không ít binh sĩ trên người dính đốm lửa, thống khổ lăn lộn trên mặt đất, sau đó bị binh sĩ, ngựa chen chúc lên vô tình giẫm đạp.
Tôn Sách nhìn binh sĩ bên người rối loạn, tay chân luống cuống. Ngay sau đó gã nổi lên lửa giận, cổ gồ gân xanh, trong ánh lửa lấp lánh, trên khuôn mặt tuấn tú không còn chút máu, tái nhợt đáng sợ. Từ giờ phút này, gã bắt đầu tuyệt vọng. Không ngờ mình vất vả gầy dựng mấy năm vẫn là không đấu lại Trương Lãng.
Hoàng Cái thấy Tôn Sách chậm rãi nhắm mắt lại thì lòng căng thẳng, dùng sức khống chế con ngựa dưới thân bị hù dọa.
Gã hét to nói:
- Chúa công mau trốn đi!
Tôn Sách ngây ngốc nhìn trên khuôn mặt tang thương của Hoàng Cái tràn đầy lo lắng, người ngây ra tại chỗ.
Lửa không hề kiêng dè lan tràn bốn phía, lửa có gió thổi cao tới mấy thước, chớp mắt đã thành biển lửa.
Binh sĩ thống khổ hét chói tai, bất lực kêu gào, có người chạy trốn lung tung muốn tìm đường sống.