Trương Lãng cao giọng cười mắng:
- Văn Cơ, nhìn xem muội dạy dỗ bảo bối kìa.
Văn Cơ không lên tiếng, ngược lại Trương Diễm nghiêm trang nói tiếp:
- Nương còn nói nếu bảo bảo nói ra lời này, chắc chắn cha sẽ giận!
Trương Lãng tận đáy lòng thích đứa bé thông minh này.
Hắn ôm chặt Trương Diễm, nói:
- Làm sao cha giận nương ngươi được?
Trương Diễm nghiêng đầu nhỏ, hỏi lại:
- Có thật không?
Trương Lãng thề thốt rằng:
- Đương nhiên là thật rồi!
Trương Diễm lại ranh mãnh nói:
- Vậy nương không cho cha ngủ trên giường thì cha có giận không?
Trương Lãng suýt chút ngã xuống đất ngất xỉu.
Các nàng trong đại đường cất tiếng cười to. Không ai ngờ Trương Diễm
tinh quái hỏi ra vấn đề như vậy. Văn Cơ mặt đỏ bừng, hiển nhiên vấn đề
này vượt qua nàng dự đoán.
Trương Lãng mất một lúc mới hồi phục tinh thần, kêu to với các nàng:
- Là ai nêu ra ý xấu như vậy, đúng là dạy hư con nít!
Trương Diễm bỗng vỗ tay, ở trong ngực Trương Lãng hưng phấn kêu to:
- Quả nhiên cha giận rồi!
Trương Lãng nghẹn họng không nói nên lời.
Các nàng càng cười không kiêng dè, nguyên đại sảnh tràn ngập tiếng cười, hoàn toàn không để ý hình tượng thục nữ, ngã trái ngã phải. Từ khi nào
thì Trương Lãng không ai bì nổi lại mắc cục nghẹn trong tay một đứa con
nít, đây là việc không bao giờ dám tưởng tượng.
Trương Lãng buồn bực nửa ngày, bỗng không thèm để ý tiếng cười xung
quanh, chuyển đầu, ngoài người nhưng trong không cười dụ dỗ Trương Diễm.
- Tiểu bảo bối, mới rồi là ai kêu ngươi nói lời này? Nói ra đi, cha dẫn
ngươi ra ngoài chơi. Dẫn ngươi đi chơi diều, bắt thỏ trắng.
Trương Diễm vừa nghe Trương Lãng hứa dẫn ra ngoài chơi, mở to đôi mắt nhỏ đen láy, vẻ mặt vui sướng hỏi:
- Cha nói thật không?
Trương Diễm hỏi lại khiến Điêu Tú Nhi sốt ruột, vội vàng nói:
- Bảo bảo, tuyệt đối không được nói!
Khuôn mặt vốn vui vẻ của Trương Diễm biến ủ rũ, nói:
- Tú cô cô không cho bảo bảo nói kìa.
Trương Lãng cười cười, mắt liếc Điêu Tú Nhi.
Mặt Điêu Tu Nhi đỏ bừng, tình hình gấp rút nàng buột miệng, rõ ràng là đào hố chôn mình.
Trương Diễm mặt như đưa đám, nước mắt long lanh ứa nơi khóe mắt, dường như tiếp theo giây sẽ rơi xuống.
Cô bé mắt ngấn lệ nói:
- Cha đã lâu rồi không mang bảo bảo ra chơi, cha không cần bảo bảo nữa sao?
Trương Lãng thấy Trương Diễm muốn khóc mà cố nén, đau lòng nói:
- Làm gì có, ngày mai cha dẫn ngươi ra chơi.
Trương Diễm chuyển buồn thành vui, hỏi:
- Thật không ạ? Cha không được gạt người nha!
Trương Lãng mạnh gật đầu, nói:
- Sẽ không.
Trương Diễm xoe tròn mắt, nói:
- Cha, chỉ hai người chúng ta không vui, tốt nhất là dẫn nương và các cô cô nữa.
Trương Lãng cười mắng:
- Con bé tinh ranh này, có phải là bọn họ cho ngươi thứ gì tốt không?
Trương Diễm dùng tay nhỏ bé chộp bả vai rộng lớn của Trương Lãng, làm nũng nói:
- Cha nói đi, có được không nào!
Trương Lãng vội gật đầu, nói:
- Được được, bảo bảo nói tất nhiên là được rồi.
- Hay quá!
Trương Diễm hưng phấn kêu to, quay đầu nói với Văn Cơ:
- Nương, người xem bảo bảo lợi hại không, cha đồng ý rồi!
Trương Lãng lần nữa nghẹn họng, hiển nhiên lại bị Trương Diễm tính kế một lần.
Trương Lãng bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ bóp cái mũi cô bé, nói:
- Con bé này, thật ranh ma.
Trương Diễm khanh khách cười.
Lúc này Thái Văn Cơ hơi đỏ mặt đi tới, hiển nhiên đối với việc Trương Lãng xấu hổ thì hơi ngại.
Nàng vươn tay, dịu dàng nói:
- Bảo bảo đến đây, để nương ôm, cha ngươi mới làm việc xong hơi mệt, để hắn nghỉ ngơi một chút.
Trương Diễm ở trong ngực Trương Lãng giãy giụa vài cái rơi xuống đất, hếch mũi nhỏ bảo:
- Ta không phải tiểu đệ đệ, mỗi ngày cần người ôm!
Văn Cơ lắc đầu, trên mặt tràn đầy nụ cười hiền từ.
Lúc này Trương Lãng nhận lấy khăn lông Dương Dung đưa, lau mặt, cười khổ nói:
- Không ngờ bảo bảo biến lợi hại như vậy.
Dương Dung dịu dàng cười nói:
- Ai kêu huynh làm phụ thân mà không thời gian cùng con bé chơi? Con bé không oán huynh mới là lạ.
Trương Lãng nghĩ thấy cũng đúng. Từ khi làm đại tướng quân, đừng nói là
cùng với con cái khó được vài lần vô âu lo chơi đùa, ngay cả đám Dương
Dung cũng ít có cơ hội ra ngoài giải sầu. Được một vài thứ tất nhiên sẽ
mất đi vài thứ khác, xem ra đây là chân ngôn ngàn năm không thay đổi.
Ngày mai hắn thật sự phải đẩy ra một ít việc, cùng bọn họ chơi một chút.
Ngày thứ hai, Trương Lãng từ trăm việc bận rộn rút ra thời gian, mang
theo cả nhà lớn bé, có Hắc Ưng Vệ và mấy ngàn cấm vệ quân hộ tống, đi du xuân dạo chơi ngoài thành.
Từ xưa đến nay, Giang Nam chính là thất sơn nhị thủy nhất phân điền,
quần sơn thanh tú cùng nước xanh trong vắt gắn bó thành. Núi Giang Đông
không hùng vĩ chót vót như Thái Sơn, không núi liền hiểm trở như Thục
Sơn, nhưng núi Giang Nam có tú lệ dịu dàng, cảm giác thanh thoát. Núi
xanh nước biếc, hương hoa chim hót, cảnh đào viên.
Vừa ra ngoại ô không xa thì Trương Diễm đã chịu không nổi muốn Trương Lãng xuống xe đi bộ.
Trương Lãng thấy cô bé ở trong xe ngựa ngồi không yên, liền theo lời Trương Diễm, quyết định xuống xe đi đường bộ.
Ra ngoài Trương Lãng dự đoán là đám Văn Cơ bình thường cổng lớn không ra cổng sau không vượt cũng quyết định đi bộ, dù Trương Lãng có khuyên thế nào thì họ cũng không đổi ý. Nói cái gì vào hầu môn thâm như hải, hôm
này hiếm khi đi ra, phải ngắm phong cảnh đất Giang Nam xinh đẹp.
Trương Lãng thấy các nàng kiên quyết đến vậy thì không làm phản đối nữa, dù sao chẳng phải chuyện gì ghê gớm, để các nàng đi bộ rèn luyện thân
thể, ngược lại là chuyện tốt.
Trương Diễm nắm tay Trương Lãng, giống như chim non ra khỏi lồng, không ngừng hoan hô, kêu la, tò mò hỏi này hỏi nọ.
Trương Ly ở trong ngực Dương Dung thỉnh thoảng mở đôi mắt to tròn nhìn trái nhìn phải, rất là ngoan ngoãn.
Cấm vệ quân sớm phong tỏa tuyến đường Trương Lãng đi dạo, mỗi một binh sĩ đều cẩn thận đề phòng.
Trương Lãng ở vùng đất rộng rãi giữa sườn núi sai binh sĩ cắm trại nghỉ
ngơi. Bởi vì trừ Dương Dung và Triệu Vũ ra, các nàng Văn Cơ bình thường
thiếu vận động sớm mệt đến mồ hôi chảy đầm đìa, thở hổn hển.
Binh sĩ rất nhanh dọn xong chỗ tốt, ở trên cỏ xanh trải thảm, sau đó
bưng ra bàn hoa quả điểm tâm, cho đám người Trương Lãng giải khát bổ
sung nước.
Đôi tay Trương Lãng đặt sau gáy, thả lỏng thân thể nằm trên thảm, nhắm mắt cảm nhận hơi thở thiên nhiên, tâm tình bình hòa.
Trương Diễm có Hàn Tuyết trông chừng, chạy ngược chạy xuôi. Một lát hái
hoa đuổi bắt bướm, một lát nằm sấp trên mặt đất chăm chú quan sát cái
gì, bản tính con nít bày cả ra đó. Đám Dương Dung ở một bên nói chuyện,
ngẫu nhiên truyền đến tiếng cười khẽ rộn rã.
Trương Lãng yên tĩnh nằm đó, ngẫu nhiên nhớ tới thế giới xa xôi đã biến
mơ hồ, còn có huynh đệ chiến hữu đã rời xa dương thế, liên tục cảm thán. Hắn đã hoàn toàn dung nhập vào xã hội này, còn vì nó không ngừng cố
gắng phấn đấu, truy đuổi, hoàn thành thứ trước kia chỉ có thể thực hiện
trong mộng. Nếu là lúc trước, đánh chết hắn cũng không tin sẽ có chuyện
như vậy. Bây giờ xem ra, thế giới thật là vô cùng kỳ diệu.
- Phu quân đại nhân, đang nghĩ cái gì vậy?
Bên tai truyền tiếng nói ngọt ngào mềm mại, lỗ mũi cảm giác ngưa ngứa,
Trương Lãng không thể khống chế hắt hơi một cái. Trương Lãng không cần
nghĩ cũng biết, thanh âm êm tai dịu dàng như vậy chỉ có Văn Cơ, mỹ nữ
tài mạo song toàn mới có.
Trương Lãng bắt lấy bàn tay mềm mại không xương, xúc giác lạnh lẽo, làn da cực kỳ mềm mại.
Trương Lãng mở to mắt, trêu đùa rằng:
- Không ngờ nổi Thái đại mỹ nữ bình thường đoan trang thục nhã cũng có lúc nghịch ngợm như vậy?