Hoàng Nguyệt Anh rốt cuộc mở miệng, nhưng giọng nói toát ra lạnh lùng:
- Nếu tướng quân muốn nghĩ cho trăm họ, tại sao phát động nhiều người tây tiến Giang Lăng?
Trương Lãng nặng nề nói:
- Lấy hy sinh nhỏ đổi thiên hạ thái bình thịnh thế, sao có thể không làm?
Hoàng Nguyệt Anh thản nhiên nói:
- Chỉ e là Trương tướng quân vì ích kỷ bản thân mà mượn cớ thôi.
Trương Lãng đứng bật dậy, biểu tình không còn như mới đầu cười giỡn nữa, biến thành bộ dáng lạnh tựa băng giá. Bây giờ Trương Lãng thật sự tức
giận. Dù đối phương có là người con gái mình hết sức ca ngợi. Trương
Lãng không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn Hoàng Nguyệt Anh, sau đó xoay người nhấc chân đi hướng cửa.
Hoàng Nguyệt Anh không hiểu Trương Lãng rốt cuộc muốn làm gì, nhưng bị
ánh mắt lạnh lùng trước khi rời đi của hắn đóng băng trái tim.
Nàng kiềm nén cảm giác kỳ lạ kia, khó hiểu hỏi:
- Tướng quân định đi đâu?
Trương Lãng khựng người, lạnh giọng nói:
- Rút binh về Giang Đông.
Hoàng Nguyệt Anh trong phút chốc không biết nên nói gì, nhưng câu sau
của Trương Lãng khiến tim nàng rớt xuống đáy vực, như tháng sáu nổi
sương mù.
Trong giọng nói của Trương Lãng chất chứa lãnh huyết vô tình:
- Năm sau khi tái chiến thì người có cùng quan hệ với Lưu Biểu, Thái
Mạo, dù là ai giết trước nói sau. Tới lúc đó, Hoàng tiểu thư hãy cầu
nguyện Nam quận vững như Thái Sơn, Lưu Biểu chế tạo vạn năm bá nghiệp
đi. Nếu không thì không phải hắn chết chính là ta tử, không có kết cuộc
thứ ba.
Lúc này Hoàng Nguyệt Anh mới phát hiện Trương Lãng nói cực kỳ nghiêm
túc, trong giọng nói có loại lực lượng không thể ngăn cản. Nếu thật như
hắn đã nói thì Hoàng Nguyệt Anh có thể tưởng tượng ra: năm sau chiến hỏa lại dấy lên, bên ngoài tường thành Nam quận mỗi nơi đều nhiễm đỏ máu
binh sĩ Giang Đông và Kinh Châu. Xác chồng chất thành núi tỏa ra mùi
tanh hôi dưới thành. Mỗi một tòa thành bị chiến hỏa lan đến, tàn phá
không chịu nổi. Dân chúng Kinh Châu bốn phía kinh hoàng bi ai bắt đầu
chạy trối chết. Trương Lãng thủ đoạn cường thế đạp trên xác Lưu Biểu
không còn gai góc, ngồi lên bảo tọa chủ thành Kinh Châu. Còn tộc Hoàng
gia của nàng sẽ bị diệt môn. Càng nhiều binh sĩ, dân chúng ở trong chiến hỏa không nhà để về, lưu lạc tha hương. Nghĩ tới đây, người Hoàng
Nguyệt Anh đánh rùng minh. Nếu thật để Trương Lãng bước ra khỏi cửa này, vốn chiến hỏa Kinh Sở có thể bình ổn, theo ngọn lửa giận dữ của Trương
Lãng sẽ lại bốc lên vào năm sau. Lần thứ hai xâm nhập tất nhiên sẽ là
bão tố thêm mãnh liệt. Tới lúc đó tiếng kêu than khắp trời, máu chảy
thành sông, xương chất thành núi.
Hoàng Nguyệt Anh không dám tưởng tượng nữa, kiều giọng quát:
- Trương Lãng, ngươi đứng lại đó cho ta!
Trương Lãng nhún vai, lạnh lùng nói:
- Hoàng Nguyệt Anh tiểu thư, còn có gì sai bảo?
Hoàng Nguyệt Anh cảm giác rõ ràng Trương Lãng xa cách mình, khoảng cách
như kéo rất xa. Nàng bỗng thấy tim đau nhói, đây là cảm giác nàng chưa
từng trải qua, tại sao như vậy?
Giọng nói lạnh nhạt của Trương Lãng lại vang lên:
- Không phải kẻ địch chính là bằng hữu. Hoàng Nguyệt Anh tiểu thư, tự giải quyết cho tốt.
Hoàng Nguyệt Anh cảm thấy lời của Trương Lãng như gai đâm sâu vào tim
mình, khiến trái tim nàng bất giác xé mở. Mắt phượng ướt nước, đong đầy
lệ. Trong mắt nàng chỉ thấy thân hình cao to của Trương Lãng mơ hồ. Hắn
đứng trước mắt nàng yên tĩnh như Thái Sơn, dường như vươn tay có thể
chạm vào mà lại như xa tận chân trời.
Trương Lãng vốn còn hy vọng sự việc có biến chuyển, nhưng thấy Hoàng
Nguyệt Anh im lặng nửa ngày không nói câu nào, hắn nặng nề thở dài, dứt
khoát đẩy cửa bước ra ngoài.
- Trương Lãng, ngươi quay về cho ta! Không được đi!
Tiếng thở dài của Trương Lãng đánh nát tim Hoàng Nguyệt Anh. Nàng vẫn
cực kỳ bình tĩnh cảm xúc bỗng biến hỗn loạn. Nàng không biết tại sao
mình biến thành như vậy, chỉ hiểu rằng nếu để Trương Lãng bước ra cửa
này, chẳng những dân chúng Kinh Sở lại trải qua kiếp nạn lần nữa, quan
hệ giữa nàng và hắn cũng xong rồi, cho dù là mối quan hệ nàng luôn không thừa nhận.
Trương Lãng đứng ở ngưỡng cửa, một chân bên trong, một chân bên ngoài, tĩnh lặng chờ Hoàng Nguyệt Anh nói.
Hoàng Nguyệt Anh tức giận chạy tới, chính nàng cũng không hiểu tại sao
có hành động xúc động như vậy. Ngón tay thuôn dài kéo Trương Lãng vào
trong, đóng cửa lại, phát ra tiếng nặng nề. Điển Vi và Bồ Nhu đứng ngoài cửa vẻ mặt mờ mịt nhìn Trương Lãng.
Trương Lãng từ từ quay đầu lại, đôi mắt long lanh của Hoàng Nguyệt Anh đã biến đỏ ửng.
Trương Lãng bỗng thấy lòng rất đau, thầm hận mình sao nhẫn tâm như vậy,
nói lời tàn nhẫn đến thế với Hoàng Nguyệt Anh. Hắn không thể khống chế
bàn tay chậm rãi duỗi ra, mở khăn che mặt Hoàng Nguyệt Anh.
Hoàng Nguyệt Anh ánh mắt ai oán nhìn Trương Lãng, không ngăn cản hành động của hắn, châu lệ như đứt dây lăn xuống.
Trương Lãng nhìn chăm chú khuôn mặt mỹ miều có khuyết điểm của Hoàng
Nguyệt Anh. Vốn khuôn mặt hoàn mỹ, bởi vì một cái bớt hạt vĩ mà khiến
người nảy lên đau lòng. Nếu không có bớt này, tin tưởng Hoàng Nguyệt Anh tuyệt đối là một mỹ nữ tuyệt thế, Trương Lãng không chỉ một lần nghĩ
như vậy. Trương Lãng vươn ngón tay thô ráp dịu dàng lau giọt nước lóng
lánh trên mặt Hoàng Nguyệt Anh. Cảm thấy xúc giác chạm vào da thịt mềm
mại.
Giọng hắn khàn khàn nói:
- Xin lỗi, bảo bối, để muội đau lòng, ngoan, không khóc.
Nói rồi Trương Lãng ôm thân thể mềm mại của Hoàng Nguyệt Anh vào ngực, siết chặt không buông tay.
Đầu óc Hoàng Nguyệt Anh trống rỗng, không có năng lực suy nghĩ, đã quên
giãy dụa, khiến Trương Lãng dễ dàng hoàn thành hành động mập mờ. Nàng
mông lung cảm thấy ngực Trương Lãng thật rắn chắc, thật thoải mái.