Phong Lưu Tam Quốc

Chương 33: Q.7 - Chương 33: Văn Sính sai lầm (thượng)




Văn Sính trong lòng không phục thế nào thì hắn cũng là tướng văn võ song toàn đương nhiên biết lui binh như vậy không ổn, hắn một phương diện đưa tin qua loa cho Lưu Biểu một mặt lại khua chiêng gõ trống chuẩn bị cường công Hạ Khẩu, ở trong mắt hắn, Hạ Khẩu giống như là nỏ mạnh đã hết đà đây là cơ hội tốt để nắm lấy trước cầm lấy Hạ KHầu mà Tùy Châu? Chỉ là một chút binh lực Giang Đông có thể làm được trò gì không chỉ nói mình nắm được Hạ Khẩu cho dù tiếp tục gây áp lực cho Hạ Khẩu chẳng khác gì chặt đứt đường tiếp tế của bọn chúng, thật không rõ đám văn quan kia suy nghĩ cái gì.

Văn Sính mạo hiểm chống lệnh, điều động tam quân chuẩn bị quyết định một trận thắng bại nếu thất bại tối đa tổn hao một chút binh sĩ sau đó lui về phía Tùy Châu một khi thắng vậy thì ý nghĩa trọng đại rồi chẳng những Tùy Châu được giải quyết mà còn đoạt được Hạ Khẩu ý nghĩa chiến lược này không cần nói cũng biết, mở ra môn hộ tới Giang Đông, bảo trụ cho thượng du Trường Giang Giang Lăng bình yên.

Nhưng tất cả muốn như ý cần phải có thiên định.

Trình Dục được tin Tưởng Khâm chiếm lĩnh Tùy Châu thì hưng phấn một ngày một đêm không ngủ, tảng đá nặng đã biến mất khuôn mặt âm u đã xuất hiện nụ cười tươi.

Tiến vào cảnh giới Giang Đông bởi vì vấn đề sương mù quân đội của Văn Sính chậm chạp không bị phát hiện.

Càng lúc càng tới gần tâm tình của Văn Sính càng tỉnh táo lại.

Ở phía xa xa bỗng truyền tới tiếng vang không nhỏ Văn Sính ở boong thuyền trong lòng căng thẳng thầm nói:

- Không tốt.

Phó tướng ở bên cạnh khẩn trương nói:

- Tướng quân ở phía trước có đội thuyền đánh lén sao?

Văn Sính căng thẳng chăm chú nói:

- Đúng vậy.

Ở phía trước truyền tới vài tiếng quát khẽ giống như tiếng mắng chửi hồi lâu sau mới trở nên bình tĩnh giống như các binh sĩ rớt xuống nước đều cứu được.

Hạ Khẩu sắc mặt khác thường Trình Dục đang chuẩn bị đi ngủ chợt thấy ở phía xa xa truyền tới tiếng trống rung trời, hắn liền cả kinh hiển nhiên là có quân địch đột kích, hắn bực bội mà đứng dậy mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài xem.

Phan Chương vội vã tới sắc mặt của Trình Dục hơi âm trầm hắn mở miệng:

- Đại nhân tính toán tài tình, Văn Sính quả nhiên tới.

Trình Dục thò tay ngăn cản hắn nói chuyện rồi trầm giọng nói:

- Tối nay sương mù mênh mông quân địch lần này tới đây khó dò không thể tùy tiện xuất kích, Phan Chương ngươi triệu tập cung tiễn thủ ngăn cản quân địch đồng thời ngàn vạn lần không được xúc động, sau khi xác định quân địch thực sự đánh lén mới tổ chức phản kích.

Phan Chương liền lĩnh mệnh.

Trình Dục cười nói:

- Văn Sính tối nay đánh lén hiển nhiên là Lưu Biểu hạ lệnh bắt buộc lui binh mà hắn không muốn khinh địch rút đi, cho nên muốn thừ dịp sương mù khắp sông có ý đồ lén cướp lấy Hạ Khẩu nhưng từ đó bạo lộ ý đồ của hắn, lần này phải để cho hắn chật vật lui về Lưu Biểu gọt quân quyền của hắn.

Nói tới đây trong mắt của Trình Dục hiện ra biến hóa kỳ lạ.

Phan Chương sáng ngời hai mắt gấp giọng hỏi:

- Đại nhân có diệu kế gì.

Trình Dục vuốt ve tóc mai hai mắt híp lại nói:

- Nếu thật sự vững vàng tất nhiên hai đạo nhân mã cũng hoàn toàn dựa vào thời điểm rồi ước hẹn ba đường đánh hội công Hạ Khẩu, mà chiếu theo tin tức của thám tử, không đầy bảy ngày viện quân sẽ tới Hạ Khẩu, nhưng Văn Sính ở thời điểm này vẫn lựa chọn đánh lén một mình thứ nhất là mượn thời cơ tốt sương mù khắp sông, thứ hai là lòng hắn hiện tại như lửa đốt không dám phản kháng ý của Lưu Biểu.

Phan Chương mơ hồ nói:

- Vậy chuyện này có thể nói rõ không?

Trình Dục cười lạnh nói:

- Bởi như vậy cho thấy Văn Sính rõ ràng có tâm lui binh chỉ cần đêm nay ngăn trở tất nhiên hắn sẽ lui binh đến lúc đó thì, hắc hắc...

Phan Chương chấn động tinh thần nhiển nhiên đã tìm ra hương vị trong đó mà hưng phấn nói:

- Đại nhân nói thật không?

Trình Dục tự tin nói:

- Tuyệt đối không sai.

Phan Chương cười u ám:

- Đại nhân có phải để cho thủ hạ đi làm một số thứ không?

Trình Dục quỷ dị nhìn hắn một cái cười cao thâm mạn trắc:

- Đương nhiên tuy nhiên hiện tại của ngươi là đánh lui quân địch đánh lén.

Phan Chương trong bụng tràn ngập vấn đề không dám hỏi, chỉ có thể đem ánh mắt mê hoặc rời đi.

Trình Dục đợi Phan Chương đi rồi lúc này mới cười ha hả nói:

- Văn Sính ơi là Văn Sính, thiệt thòi cho ngươi là lương tướng một đời tại sao không minh bạch cái gì gọi là nên ngừng thì ngừng, gây nên hậu quả.

Trương Lãng cùng Nguyện Duyên Điển Vi, Trương Ninh dẫn kỵ binh đội trải qua mấy ngày đường xá rất nhanh tới Ba Khâu.

Tuy ở chiến tuyến hừng hực khí thế nhưng nơi này không hề có chút hào khí giương cung bạt kiếm nào cho dù ba tuyến của Ba Khâu trống trải nhưng ở trong doanh trại lúc này vẫn náo nhiệt và chen chúc.

Chân Mật và Dương Dung biết được tin tức của Trương Lãng trở về lập tức ra nghênh đón.

Lúc này Trương Lãng nhận được tin tức, Dương Dung có thai, Trương Lãng vô cùng kinh hỉ nắm tay của nàng mà kích động nói:

- Dung Nhi nàng mang thai có thật không?

Dương Dung ngượng ngùng mà gật đầu.

- Ha ha.

Trương Lãng bỗng nhiên cười to.

Cho tới nay Dương Dung vẫn một mực ráng lảng tránh vấn đề này cùng Trương Lãng ở nhiều năm như vậy mà Văn Cơ lại có thai trước trong nành có thêm một tiểu công chúa, khiến cho nàng khổ sở thật lâu.

May mà ông trời vẫn chiếu cố nàng vốn Dương Dung cũng không có nhiều kỳ vọng nhưng lần này trên đường theo Trương Lãng xuất chinh nàng cảm thấy choáng váng đầu óc, sau một hồi tự chuẩn đoán mới biết mình có thai.

Hai người trò truyện một hồi Trương Lãng liền nói:

- Dung nhi hai ngày nữa chúng ta về Mạt Lăng.

Dương Dung giật mình:

- Không phải đâu lão công trận chiến với Lưu Biểu còn chưa đánh xong tại sao đã đi rồi không lẽ chàng vì ta?

Nói tới đây Dương Dung hoài nghi nhìn Trương Lãng trong lòng bỗng nhiên có hạnh phúc.

Trương Lãng hừ hai tiếng:

- Không phải mà trận chiến với Lưu Biểu đã kết thúc.

Dương Dung cong cái miệng nhỏ nhắn trong lòng mất hứng sau đó hiếu kỳ hỏi:

- Nhanh như vậy đã thắng trận rồi hả?

Trương Lãng đắc ý nói:

- Đúng thế lão công của nàng dĩ nhiên là lợi hại rồi.

Dương Dung không tin:

- Hừ tám phần là Chu Du thế thân cho chàng chàng tìm cơ hội lười biếng.

Trương Lãng xấu hổ cười:

- Nương tử từ khi nào lợi hại như vậy chuyện này cũng đoán ra được.

Dương Dung cười hì hì:

- Chúng ta đã ở cùng nhau bao lâu trong lòng chàng nghĩ gì ta dùng chân nghĩ cũng biết.

Trương Lãng oa oa hé lớn:

- Oa Dung nhi nàng thật lợi hại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.