Trình Dục cười nói:
- Văn Sính lĩnh năm vạn quân từ Giang Lăng tiến công, uy thế tuy hung hăng nhưng lại là cơ hội cho quân ta.
Trương Lãng kinh ngạc hỏi:
- Chẳng lẽ Trọng Đức muốn đánh lui bọn hắn hay sao?
Trình Dục lắc đầu:
- Muốn đánh bại bọn họ thì tương đối khó khăn nhưng muốn cho bọn họ không đánh hạ khẩu thì có khả năng.
Trương Lãng hứng thú liên tục hỏi:
- Nói mau đi.
Trình Dục nói:
- Giang Lăng và Hạ Khẩu là thông đạo ở Trường Giang, Tam Lăng cổ họng, mặt khác có thể xuôi theo Hán Thủy tới Thiên Môn Miên Dương, đây là đầu tuyến.
Từ Tuyên ở lâu nơi Giang Đông nghe vậy không ngớt lời khen:
- Không sai Trọng Đức nói rất đúng.
Trình Dục lại nói:
- Đến Hạ khẩu Giang Lăng nếu như xuôi theo Trường Giang đường xa khúc khuỷu ngược lại từ Hán Thủy Sóc Giang mà xuống thì lại mau lẹ cho nên thuộc hạ cho rằng Văn Sính sẽ đi đường này.
Trương Lãng hung dữ nói:
- Ta biết rõ ý của ngươi nhưng Thiên môn là cổ họng không phải là nơi mà chúng ta khống chế, muốn dùng thiết quân chặn đường cũng không được.
Trình Dục bình tĩnh nói:
- Chúa công vẫn chưa hiểu ý của thuộc hạ.
Trương Lãng liền mê man nghi hoặc nhìn Trình Dục mọi người cũng nhất thời hồ đồ.
Trình Dục hắc hắc cười nói:
- Theo hạ khẩu về hướng tây xuyên qua Hồng Sơn dư mạch có thể thông Đông Tương dương mà đó chính là chỗ kỳ khâm yếu địa.
Trình Dục nói xong Điền Phong và Từ Tuyên chúng mưu sĩ đều kinh hô:
- Ý của Trọng Đức là muốn chúng ta dùng thần binh đánh Kỳ Châu cưỡng bức Tương Dương.
Trình Dục cười to:
- Không sai hơn nữa chúa công có thể hạ lệnh để cho Từ Hoảng tướng quân làm bộ tây tiến khi đó Tương Dương nhất định có tin tức, tất nhiên sẽ hoảng hốt, vì cứu Tương Dương Văn Sính nhất định sẽ phải lui binh cứu, Giang Hạ có thể giải vây.
Đại trướng một mảng trầm tĩnh.
Trương Lãng do dự nói:
- Kế của Trọng Đức vây ngụy cứu triệu tuy kỳ diệu nhưng quân ta từ Giang Hạ muốn bức tiến chẳng những đường xá xa xôi hơn nữa vùng núi hiểm yếu một khi bị phục kích thì toàn quân sẽ bị diệt hơn nữa chỉ sợ chưa uy hiếp được Tương Dương thì Giang Hạ đã sập.
Trình Dục liền nói;
- Đúng thế, mấu chốt là Giang Hạ phải thủ được một tháng, mới là đại cục.
Trương Lãng trầm tư:
- Nếu muốn Giang Hạ thủ một tháng cũng không có vấn đề gì ta có thể điều một chút binh mã hỗ trợ.
Trình Dục đại hỉ:
- Chúa công, kế là do Dục , còn hành động là do chúa công.
Trương Lãng không yên lòng:
- Ta còn không biết Hồng Sơn và Bách Sơn thế nào nhưng hai núi chi giao có chỗ dựa vào, chuyện này đúng là khó khăn trùng trùng.
Trình Dục không cho là đúng:
- Chúa công nếu như lo lắng thuộc hạ có thể lập quân lệnh trạng.
Trương Lãng vung tay nói:
- Không cần tuy nhiên ta nhớ tới đám Mao Anh và Mao Kiệt bọn hắn lúc này vừa vặn ở Hợp Phì, ngươi tiện đường mang bọn hắn đi là được.
Trình Dục vừa định đáp ứng, đảo mắt tưởng tượng nói:
- Chúa công xuôi nam tới Giao Châu, núi non phức tạp quân Sơn Việt tác dụng càng thêm lớn, chúa công yên tâm.
Trương Lãng nhìn Trình Dục sau đó mới từ từ nói:
- Được Trình Dục ta cho ngươi làm thái thú Giang Hạ, quản lý quận huyện nơi đó.
Trình Dục định tạ ơn Trương Lãng bỗng nhiên nghiêm khắc:
- Nếu như hạ khẩu có sơ suất gì, ta sẽ hỏi tội ngươi.
Trình Dục lớn tiếng đáp:
- Vâng chúa công thuộc hạ sẽ không phụ sự hi vọng.
Trương Lãng gật đầu sắc mặt lúc này mới hòa hoãn:
- Giang Hạ do Trọng Đức quản lý ta cũng yên tâm, còn Giao Châu thì phải làm sao?
Thái Sử Từ liền đáp:
- Thám tử báo lại, phương diện Dự Chương áp lực rất lớn, may mắn là có thái thú điều binh tiếp viện nếu không vô cùng không ổn.
Trương Lãng trầm tư nói:
- Giao Châu khô cằn, đường gập ghềnh khó đi, khí hậu thay đổi nếu như xuất kỳ binh thì chúng ta gặp phải khó khăn không ít.
- Chúa công nói có lý.
Mọi người liên tục đồng ý.
Trương Lãng đưa mắt đảo quanh đám ái tướng tâm phúc xuôi binh bình loạn Giao Châu quả là không dễ dàng.
Nghĩ tới đây Trương Lãng trầm giọng nói:
- Ta để cho Triệu Vân làm chủ tướng bình định Giao Châu lần này các ngươi thấy thế nào?
Triệu Vân sững sờ sau đó trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi lẫn vui mừng.
Mà chúng quan cũng biết Triệu Vân hữu dũng hữu mưu, liên tục gật đầu tỏ vẻ không ý kiến.
Trương Lãng cười nói:
- Mọi người đã không có ý kiến vậy thì ta để cho Triệu Vân làm chủ soái Nam chinh, lại để cho Cao Thuận làm phó soái, thống lĩnh binh mã sáu quận Giang Đông, Định Phụng Từ thịnh Chu Hoàn các ngươi làm phó tướng Lăng Thống làm tổng đốc quân lương, Từ Tuyên làm mưu sĩ, Tử Long ngươi còn yêu cầu gì không?
Triệu Vân liền đáp:
- Mạt tướng nhất định không phụ sự kỳ vọng của chúa công nhất định sẽ bình định được tạ ơn tri ngộ của chúa công.
Trương Lãng gật đầu:
- Đã như vậy mấy ngày sau các ngươi chuẩn bị xuất phát.
- Vâng.
Mấy người bọn họ đều ứng tiếng.
Trương Lãng lúc này mới nói:
- Tử Long à lần này có thể thuyết phục thì thuyết phục khi quyết định cần thương nghị nhiều với Từ Tuyên, ngàn vạn lần không được hấp tấp.
Triệu Vân cung kính:
- Thuộc hạ minh bạch.
Sau đó Trương Lãng liền quay trở lại phủ đệ.
Kiến An năm thứ tư tức năm công nguyên 199 cuối tháng sáu Trương Lãng mệnh cho đại tướng Triệu Vân Cao Thuận Chu Hoàn và các danh tướng hơn mười người suất binh mười vạn nam chinh Giao Châu bình định bạo loạn.
Mà Lưu Biểu thừa cơ hội này cho đại tướng Văn Sính lãnh binh năm vạn tấn công Giang Hạ. Lại điều động Trường Sa thái thú Hàn HUyền, công chiến Xích Bích chuẩn bị ba mặt giáp công Tưởng Khâm Chu Thái.
Tưởng Khâm ba mặt thụ địch cộng thêm binh lực chưa đủ cấp tốc mang công văn về báo nguy cho Mạt Lăng hi vọng Trương Lãng phái viện quân tới, hơn nữa dùng danh nghĩa của mình hi vọng thủ tướng Sài Tang Tàng Bá xuất binh cứu giúp.
Mà Trình Dục lúc này đã ngày đêm chạy đi, lại để cho Mao Anh Mao Kiệt bắt đầu tiến về Giang Hạ.
Lưu Biểu và Trương Lãng hai phe thế lực ở cuộc chiến Giang Hạ va chạm mãnh liệt.
Sự tình phát triển đã không còn trong phạm vi khống chế của con người mà ngay cả Trương Lãng cũng không thể.
Trương Lãng ngược lại rất yên tâm về Trình Dục tuy binh lực hơi thiếu một chút cộng lại không đến ba vạn nhưng Tưởng Khâm huấn luyện thủy sư ở Giang Đông sức chiến đấu tuyệt không bình thường, chỉ cần không trúng quỷ kế hỏa công, thì cho dù chính diện giao phong binh lực của mình cũng không quá yếu.
Trương Lãng lúc này nghĩ tới Kiều Huyền tới Mạt Lăng cũng đã một tháng rồi vậy mà mình vẫn chưa tới bái phỏng, lần này tới thăm lại thuận tiện thăm hai mỹ nữ Kiều gia, tiểu Kiều đã không còn hi vọng rồi nhưng Đại Kiều hiện tại là danh hoa vô chủ, đi đùa giỡn một chút cũng không tệ, hắc hắc.
Kiều Huyền sau khi nhận được tin tức lập tức bước ra nghênh đón.
Một phen lễ tiết Kiều Huyền liền dẫn Trương Lãng vào trong.