Trong một biệt viện thanh nhã, có hai tiểu nha đầu khả ái đang ngồi nói chuyện với nhau, đó chính là Lâm Tâm Như và Lý Kinh Yến. Hai người này chính là hai viên ngọc quý của toàn bộ Lý gia, đồng thời là mục tiêu theo đuổi của tất cả thanh niên mới lớn trong Vạn Liên Thành vì cả hai mặc dù chưa tới 14t nhưng đều đã là Tụ Linh Cảnh, thiên phú xuất sắc như vậy nên bất cứ gia tộc nào cũng muốn cưới một trong hai người về làm vợ.
- Kinh Yến, ngươi đừng buồn nữa, chắc chắn Lý Hàn ca ca nhất định sẽ mang Tần a di trở về mà.
Lâm Tâm Như ngồi một bên an ủi nói.
- Nhưng mà.....Lý Hàn ca ca đã lâu không về thăm ta, chắc huynh ấy đã quên tiểu muội này rồi.
Lý Kinh Yến buồn bã nói, trong lời nói tràn ngập ủy khuất và nhung nhớ.
Lâm Tâm Như nghe Lý Kinh Yến nói vậy thì nàng cũng không biết trả lời thế nào, dù sao nàng cũng chỉ là một nha đầu 14t, cách đối nhân xử thể của nàng chưa nhiều nên gặp phải trường hợp này, nàng không biết xử lý ra sao cũng là điều bình thường. Ngay lúc Lâm Tâm Như muốn lựa lời an ủi Lý Kinh Yến tiếp thì một giọng nói vui vẻ từ ngoài cửa viện vang vào.
- Hahaha, làm sao có thể chứ, ta có thể quên ai chứ làm sao có thể quên được tiểu muội khả ái của ta chứ.
Nghe thấy giọng nói đã nhiều lần xuất hiện trong mơ của bản thân, Lý Kinh Yến mang theo vẻ hoảng hốt và không thể tin được nhìn ra cửa, ngay cả Lâm Tâm Như cũng kích động nhìn theo. Khi nhìn thấy Lý Hàn đang mỉm cười đứng nhìn hai nàng, Lý Kinh Yến liền chảy ra những giọt nước mắt vui mừng, nàng liền nhanh chóng lao vào ngực Lý Hàn.
- Hàn ca ca, mẫu thân....mẫu thân bị người khác bắt đi rồi, ô ô ô!
Nàng vừa khóc vừa nói.
Lý Hàn đau lòng vuốt ve đầu Lý Kinh Yến vừa thương yêu nói:
- Ca ca biết rồi, muội cứ khóc đi, có ca ở đây rồi.
Lý Kinh Yến nghe vậy khóc càng dữ dội hơn, khi Tần Liên bị bắt thì nàng đã phải chịu một cú sốc rất lớn, mặc dù các nàng Lâm Nhược Thủy rất quan tâm nàng nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ để nàng mở lòng ra, bây giờ gặp được Lý Hàn thì bao nhiêu đau buồn chất chứa trong lòng nàng đều được nàng phát tiết ra thông qua những giọt nước mắt nóng hổi kia.
Lâm Tâm Như đứng gần đó thấy Lý Kinh Yến khóc thương tâm như vậy cũng chảy nước mắt theo nhưng trong lòng nàng vô cùng vui vẻ vì Lý Hàn ca ca đã trở về rồi, nhất định huynh ấy có thể giải quyết chuyện này, như vậy Kinh Yến sẽ không còn buồn nữa.
Lý Hàn thấy Lâm Tâm Như cũng khóc theo thì hắn vẫy vẫy tay với nàng, Lâm Tâm Như thấy vậy liền đi tới thì một tay Lý Hàn đặt lên đầu rồi xoa nhẹ, dỗ dành an ủi nàng.
Có lẽ do thương cảm trong lòng Lý Kinh Yến rất lớn nên nước mắt cứ rơi như mưa, phải mất một lúc sau thì nàng mới ngừng khóc. Thấy hai tiểu nha đầu này đã hết khóc rồi thì Lý Hàn nói:
- Ta dẫn hai muội đi chơi được không?
Lý Kinh Yến và Lâm Tâm Như nghe vậy liền vui vẻ gật đầu, Lý Hàn liền triệu hồi ra Kim Linh Ưng.
Đột nhiên trong sân xuất hiện con Kim ưng khổng lồ dọa cho hai nàng sợ hết hồn nhưng bề ngoài của Kim Linh Ưng quá mỹ cảm khiến mắt của hai nàng đều sáng lên, cả hai đều muốn tiến lên sớ thử nhưng trong lòng cả hai vẫn còn hơi sợ nên Lý Kinh Yến hỏi Lý Hàn:
- Lý Hàn ca ca, bọn muội sờ nó được không?
- Đương nhiên là được rồi.
Nói rồi hắn cầm tay hai nàng đặt lên bộ lông của Kim Linh Ưng, Kim Linh Ưng chỉ liếc mắt qua nhìn một cái rồi đứng yên cho hai nàng sờ loạn. Lông của Kim Linh Ưng mềm mại vô cùng khiến hai nàng yêu thích không muốn buông tay nhưng cả hai cũng biết không nên sờ lâu nên vuốt ve thêm mấy cái rồi mới luyến tiếc thu tay lại.
Thấy hai người đã sờ xong Kim Linh Ưng, Lý Hàn liền nói:
- Để ta dùng tiểu Ưng chở hai muội đi chơi có được không?
Cả hai nghe vậy liền mở to đôi mắt long lanh, hưng phấn gật đầu. Lý Hàn sau đó bồng Lâm Tâm Như lên trước, sau đó đến Lý Kinh Yến và cuối cùng là hắn. Sau khi Lý Hàn leo lên, hắn nói:
- Tiểu Ưng, bay đi.
Kim Linh Ưng nghe vậy liền phát ra một tiếng ưng kiếu rồi vỗ cánh bay lên, nhìn thấy bản thân đang từ từ bay lên cao thì cả hai ngoài trừ phấn kích còn có chút lo lắng. Nhưng khi Kim Linh Ưng bay đi thì cảm giác lo lắng đó liền biến mất, cả hai ngồi trên lưng ưng vừa quan sát khung cảnh dưới mặt đất. Ngoài ra Lý Hàn còn kêu Kim Linh Ưng tạo ra chút cảm giác mạnh khiến tiếng la và tiếng cười của hai nàng vang vọng khắp không gian.
Bay nguyên cả canh giờ, cả ba mới quay trở về Lý phủ, do đã chơi nguyên cả buổi nên khi về đến Lý phủ thì hai nàng đã mệt mỏi tới mức ngủ gật đi nên Lý Hàn phải bồng hai người về phòng của hai nàng.
Sau khi sắp xếp xong cho Lý Kinh Yến và Lâm Tâm Như thì hắn phát hiện các nàng Tạ Ngọc Hân đều dùng ánh mắt lửa nóng nhìn hắn, Lý Hàn thấy vậy liền thu hết tất cả các nàng vào trong Âm Dương tháp, dùng hết một tháng để an ủi tâm linh của các nàng.
................
Trong khi Lý Hàn đang cùng các nàng ôn tồn mọi tương tư thì ở Thư Phong Các, Thiên Long Thành.
Đây là tửu lâu cấp bậc cực cao ở đế đô, thị nữ ở bên trong mỗi người đều xinh đẹp như hoa, nhưng từ trước đến nay chỉ bán tiếng cười không bán thân, không biết làm cho bao nhiêu nam nhân đầu óc ngứa ngáy, chỉ là sợ hãi chủ nhân cường đại của Thư Phương Các mà không dám manh động.
Nhưng lúc này, Thư Phương Các lại đóng kín cửa, vẻn vẹn chỉ chiêu đãi ba vị khách nhân, mà thị nữ mỹ mạo trong lâu mỗi người không mặc một sợi tơ trên người, có vào vào ra ra bưng mâm đưa đồ ăn, có ca hát, có điệu múa tươi đẹp... tất cả đều là da thịt trắng bóng.
Hiển nhiên ba vị khách nhân này có thân phận bất phàm, mới có thể làm cho Thư Phương Các ngoại lệ chỉ chiêu đãi ba người bọn họ, hơn nữa từ một tửu lâu biến thành thanh lâu.
Hạ Nhạc Phong, Lưu Thiên Long và Nhạc Tiểu Vi, không ngờ ba người này lại với nhau, còn vì sao cả ba lại biết nhau thì do Hạ Nhạc Phong sau khi rời khỏi Thiên Linh Các đã đến một tửu lâu để uống rượu, vô tình hắn nghe thấy Nhạc Tiểu Vi và Lục Thiên Long đang tức giận mắng chửi Lý Hàn. Cái gọi địch nhân của kẻ địch chính là bằng hữu nên cả ba nhanh chóng kết bạn với nhau.
- Bản thiếu gia muốn Lý Hàn phải chết, các ngươi có chủ ý gì hay không?
Hạ Nhạc Phong trần truồng ngồi trên ghế hỏi, dưới háng hắn quỳ một mỹ nữ, nàng này ngực to mông nở, thân thể trắng nõn như tuyết. Nàng há cái miệng nhỏ ra, ngậm lấy con c-c Hạ Nhạc Phong bú mút.
Lưỡi mềm của nữ nhân quấn lấy đầu khấc liếm nhẹ lên niệu đạo, nước bọt dinh dính bao khỏa thân gặng trong miệng nàng.
- Tên Lý Hàn này cũng không khó giết! Chỉ là tên này cực kỳ biết cách câu dẫn nữ nhân, có rất nhiều hậu trường, bằng không hắn đã sớm chết rất nhiều lần rồi!
Lục Thiên Long căm hận nói, đồng thời hông hắn nhấp nhả liên tục, một mỹ nữ trắng trẻo mềm mại đang chổng mông lên cho hắn nện vào, hai tay nàng chống lên ghế, cặp vú đồ sộ rung rinh qua lại theo từng nhịp nhấp trong l-n.
- Vô nghĩa!
Hạ Nhạc Phong không chút lưu tình khiển trách. Địa vị của hắn hơn xa Lục Thiên Long và Nhạc Tiểu Vi, thực lực của bản thân hắn cũng cao hơn một đại cảnh giới, trong lúc nói chuyện hoàn toàn không cần có bất kỳ cố kỵ nào.
Một tay Hạ Nhạc Phong dùng sức dí đầu nữ nhân kia vào háng, con c-c tiến sâu vào cổ họng nàng, quy đầu run run bắn t*ng trùng vào dạ dày nàng. Sắc mặt nữ nhân dần dần chuyển trắng, nhưng Hạ Nhạc Phong không hề có ý dừng lại, con c-c tiếp tục thóc sâu vào miệng nàng, đến khi xuất hết t*ng trùng mới chịu rút ra.
Tên Lý Hàn này quả thật rất biết dựa thế của nữ nhân, ở Thiên Long Thành thì hắn câu dẫn Tiêu Mị, khiến Tiêu gia làm hậu trường cho hắn. Sau khi tới Thập Linh Tông lại dính với Lý Hồng Vân, trở thành trưởng lão mới của Thập Linh Tông.
Hiện giờ đến ngay cả Nguyễn Bảo Ánh cũng đứng ở sau lưng hắn!
Nguyễn gia, chính là thế lực siêu cấp cao hơn một đầu so với Hạ gia, hơn nữa thân phận của Nguyễn Bảo Ánh cực cao. Tuy rằng tu vi của nàng khá thấp, nhưng tuyệt đối là thiên chi kiều nữ ở Nguyễn gia, địa vị có thể nói cao hơn gấp mấy chục lần Hạ Nhạc Phong.
Hắn theo đuổi Nguyễn Bảo Ánh, phần nhiều là theo đuổi thân phận của Nguyễn Bảo Ánh, nếu không mỹ nữ như vậy cũng không phải chỉ có một mình nàng, hắn đâu cần phải luôn nếm mùi thất bại, bị đối xử lạnh nhạt như vậy chứ? Hắn cũng không phải người thích chịu ngược đãi!
Biết là một chuyện, nhưng làm thế nào phá giải lại là một chuyện! Hiện tại rõ ràng Nguyễn Bảo Ánh muốn bảo vệ Lý Hàn, ai dám công nhiên làm khó Lý Hàn? Nữ nhân đó mà phát điên... thì khẳng định còn đáng sợ gấp trăm lần so với nam nhân!
Hạ Nhạc Phong càng nghĩ càng tức, hắn thô bạo xoay thân thể nữ nhân lại, con c-c cương cứng đút vào l-n nàng, thân c-c mạnh mẽ đâm sâu vào âm đ*o.
- Ta thật ra có một chủ ý!
Nhạc Tiểu Vi đảo ánh mắt nhìn mỹ nữ trần trùng trục khắp nhà, trong ánh mắt lại hiện lên vẻ thống khổ, hắn đã bị phế cu, trừ phi phát sinh kỳ tích, nếu không tuyệt đối không có khả năng đụng chạm nữ nhân.
Đối với bất cứ một nam nhân nào thì đây chính là trừng phạt lớn nhất.
- Nói ra thử xem!
Hạ Nhạc Phong bóp bờ mông nở nang của nữ nhân, lanh nhạt nói.
Trong mắt hắn, Nhạc Tiểu Vi còn không chịu nổi hơn xa so với Lý Hàn. Loại tiểu nhân quần áo lụa là mười phần mười này mà bảo hắn đi đấu tranh anh dũng thì tuyệt đối không thể nào, nhưng nếu nói ra âm mưu quỷ kế thì không ai bằng!
- Thành công của Lý Hàn toàn bộ là dựa vào nữ nhân, nhưng muốn đánh hắn cũng rất dễ dàng, đồng dạng là nữ nhân!
Giọng nói của Nhạc Tiểu Vi trở nên có phần lanh lãnh, bất nam bất nữ tự nhiên là biến thái rồi!
- Hiện tại ở Thiên Long Thành này hắn có hai nữ nhân là Nguyễn Bảo Ánh và Tiêu Mị!
- Nguyễn Bảo Ánh không thể động tới, nhưng Tiêu Mị thì được!
- Hạ thiếu có thể tới Tiêu gia cầu hôn, để Tiêu gia gả Tiêu Mị qua đây, mà sau khi Lý Hàn biết, khẳng định với tính cách của hắn, sẽ tới ngăn cản!
- Kể từ đó, nhất định Nguyễn Bảo Ánh sẽ sinh ra chán ghét hắn, không còn quản tới chuyện của hắn nữa! Mà chỉ cần có Hạ thiếu tọa trấn, những người khác của Thập Linh Tông kia tuyệt đối không dám ra tay, lúc đó chỉ cần Lục thiếu từ Bách Thiên Tông phái hai cao thủ tới, như vậy chẳng phải tính mạng của Lý Hàn sẽ do chúng ta nắm trong tay sao?
Nhạc Tiểu Vi liên tục cười lạnh. Từ khi bị Lý Hàn phế con cu, hắn luôn luôn nghĩ tới chuyện làm thế nào báo thù Lý Hàn.
Đáng tiếc, vưu vật động lòng người như Tiêu Mị hắn không được ăn, hơn nữa cũng vĩnh viễn không ăn được, nhưng Lý Hàn, ngươi đừng mơ được sống khá giả!
- Tốt, như theo lời ngươi nói. Nếu như kế hoạch thành công, ta nhất định sẽ cho ngươi lại một lần nữa trở lại làm nam nhân.
Hạ Nhạc Phong nghe được hai mắt sáng lên nói, hai tay đang nhào nặn cặp mông nữ nhân càng dùng sức hơn, năm ngón tay bấu vào thịt mềm, khiến nàng yêu kiều kêu lên.
- Như vậy thì đa ta Hạ thiếu trước.
Nhạc Tiểu Vi vô cùng vui vẻ chắp tay hành lễ với Hạ Nhạc Phong.
Thấy vấn đề đã được giải quyết, Hạ Nhạc Phong cũng Không thèm để ý gì nữa. Hắn bắt đầu đứng lên, nữ tử dưới thân cũng bị ép đứng lên theo, hao chân nàng run rẩy bước đi, hai tay bị kéo ra sau, tấm lưng trắng ngân cong về sau.
Hạ Nhạc Phong vừa nện vào l-n nàng vừa bước đi, con c-c như cái máy nhấp nhả vào l-n nàng. Xung quanh hắn là hai hàng mỹ nữ trần truồng, các nàng đứng quay lưng vào tường, từng cặp mông trắng nõn non mềm chổng lên cao.
Hạ Nhạc Phong nhìn từng cái l-n múm míp bày ra trước mắt, trong lòng nhộn nhạo không thôi. Hắn rút c-c ra khỏi l-n nữ nhân này, sau đó tiện tay bắt lấy một cặp mông mềm, con c-c đâm vào âm đ*o hồng hào trước mặt.
- Ưm… ưm… ư… ư… Ưm… ư… a.. Ưm…
Nữ nhân bị Hạ Nhạc Phong đ-t rên nhè nhẹ, nàng không dám lớn tiếng, sợ làm vị đại nhân vật này phật lòng.
Hạ Nhạc Phong mặc kệ thế nào, một tay bóp mông, một tay xoa vú, hông hẩy lên trước như cái máy. Nhìn hai hàng mỹ nữ trước mặt, Hạ Nhạc Phong cười dâm tiện, hắn muốn chơi hết nữ nhân trong tửu lâu này, đồng thời trong lòng hắn cười lạnh, thầm nói: “ Lý Hàn, lần sau gặp lại chính là tử kỳ của ngươi! “.