Phong Lưu Thánh Vương

Chương 290: Chương 290: Chiến với Lục Thiên Ưng!




Lập tức có hai thân ảnh liền xuất hiện trước mặt hai người, trong đó có một người Lý biết, đó chính là tam thái tử của Bách Thiên Tông - Lục Thiên Hổ mà hắn đã gặp ở Vạn Thú Thành, phía sau hắn là một người có ba phần giống như Lục Thiên Hổ nhưng khí tức lại âm trầm hơn rất nhiều, người đó chính là nhị ca Lục Thiên Ưng của Lục Thiên Hổ.

Lục Thiên Hổ thôi vỗ tay, tiến tới phía trước cười lạnh nói:

- Tiểu tử, không ngờ đối đầu với linh thú ngũ giai mà ngươi lại không chết. Nhưng vận may của ngươi đã kết thúc, bởi vì đã gặp phải bọn ta.

Lục Thiên Hổ từ lâu đã có duyên gặp được Lý Hồng Vân, lập tức bị bề ngoài và khí chất của nàng hấp dẫn nên hắn liền triển khai theo đuổi nàng. Hơn nữa, gần đây hắn biết được thiên phú của Lý Hồng Vân cường đại vô cùng, có thể trở thành Địa giai khi chưa tới năm mươi tuổi, điều này càng làm cho ham muốn chiếm đoạt nàng càng thêm nồng đậm.

Nhưng khi ở Vạn Thú thành, Lục Thiên Hổ phát hiện nữ nhân mình muốn chiếm đoạt đã bị tiểu tử trước mắt nhanh chân đến trước, trong lòng liền tràn đầy lửa giận.

Nếu không phải ở trong Vạn Thú thành không cho phép đánh nhau, chỉ sợ hắn đã yêu cầu trưởng lão giáo huấn tiểu tử trước mắt.

Nhưng hiện tại giáo huấn cũng không muộn, dù sao hắn đã sớm có kế hoạch tiêu diệt toàn bộ người của Thập Linh tông và bắt nàng ta về làm tình nô cho hắn. Không những vậy, hắn còn muốn tiểu tử kia tận mắt thấy hắn chơi Lý Hồng Vân ra nước.

Hắn phải cho tiểu tử kia biết đắc tội hắn là sai lầm lớn bao nhiêu!

Khuôn mặt Lý Hàn làm ra vẻ do dự nghi hoặc hỏi:

- Vị đại thúc này, ngươi là ai?

Kỳ thật Lý Hàn đã nhận ra Lục Thiên Hổ, nhưng hắn không có chút hảo cảm với người kia, dám đánh chủ ý với nữ nhân của hắn, cho dù là thiên vương lão tử hắn cũng không xem vào trong mắt.

Năm nay Lục Thiên Hổ chỉ mới sáu mươi lăm nhưng vì thực lực nên bộ dáng chẳng những không già ngược lại còn cực kỳ tuấn lãng trẻ tuổi, huống hồ còn có vẻ non nớt trẻ con, so với thanh thiếu niên cùng tuổi còn trẻ hơn vài phần, thoạt nhìn chẳng khác gì mười tám. Điểm này vẫn luôn là điều khiến hắn cảm thấy kiêu ngạo.

Nhưng bây giờ hắn lại bị Lý Hàn châm chọc gọi “đại thúc”, điều này làm hắn cảm thấy sỉ nhục chưa từng có từ trước tới nay.

- Tiểu tử, lá gan của ngươi rất lớn ah.

Lục Thiên Hổ đen mặt nói một câu, đang định nhờ nhị ca động thủ giết người, chợt phát hiện nữ nhân kiều diễm đứng sau lưng Lý Hàn, ánh mắt không khỏi ngẩn ngơ.

Nữ nhân này chẳng những xinh đẹp không thua kém Lý Hồng Vân, hơn nữa khí chất lạnh băng cự người vạn dặm của nàng rất hấp dẫn nam nhân. Thử nghĩ đến tình cảnh khiến một băng nữ như nàng phải quẳn quại rên rỉ dưới thân mình, tình cảnh đó khiến Lục Thiên Hổ có xúc động muốn bắn ra.

Lãnh Băng Băng bị Lục Thiên Hổ nhìn như vậy khiến nàng vô cùng khó chịu, nàng lạnh lùng nhìn hắn, quanh thân tản mát ra hàn ý cường đại, tựa hồ tùy thời đều có thể ra tay giết người.

Lý Hàn cũng nhận ra ánh mắt của Lục Thiếu Hổ, ánh mắt hắn phát lạnh, bóng người run lên, nháy mắt đã đến trước mặt Lục Thiếu Hổ.

Mắt thấy Lý Hàn sắp bắt được cổ Lục Thiếu Hổ, thì một người lập tức hiện ra trước mặt Lục Thiên Hổ rồi tung chưởng đánh về phía hắn.

- Lý Hàn, cẩn thận!

Lãnh Băng Băng thấy vậy liền kêu lên.

Lý Hàn hiện tia cười lạnh, hóa trảo thành chưởng cùng người kia va chạm.

Ba!

Hai người lui ra sau một bước, lúc này mới lạnh lùng nhìn đối phương.

- Chịu đi ra rồi sao?

Lý Hàn lộ vẻ nghiền ngẫm nhìn một nam tử trẻ tuổi khuôn mặt âm nhu thản nhiên nói.

Nam tử âm nhu thu liễm khí tức, làm cho người ta nhìn không thấu tu vi.

Hắn có thể giấu diếm được mọi người nhưng không chạy khỏi Thiên Nhãn của Lý Hàn.

Hắn hiển nhiên chính là Lục Thiên Ưng.

Lục Thiên Ưng nhìn Lý Hàn, âm u nói:

- Ngươi rất không tệ.

Hắn lại tiếp tục:

- Nếu ngươi nguyện ý cả đời này làm tùy tùng của ta, ta có thể tha cho ngươi không chết.

- Nhị ca, ngươi…ngươi làm sao lựa chọn tiểu tạp chủng kia…

Lục Thiên Hổ khẩn trương nói.

Lục Thiên Ưng hung hăng trừng mắt nhìn Lục Thiên Hổ, nói:

- Tiểu tử ngươi đúng là đồ t*ng trùng lên não, nếu ngươi không phải thân đệ của ta, ta là người đầu tiên giết ngươi, phế vật ngu xuẩn!

Lý Hàn nghe vậy thì cười lạnh, nói:

- Ha ha, lời này của ngươi là chuyện buồn cười nhất mà ta nghe được trong đời, nhưng nếu ngươi nói như vậy, ta cũng đem lời này trả về cho ngươi, nếu ngươi nguyện ý làm tùy tùng của ta, ta cũng có thể tha cho ngươi một mạng, thế nào?

Lục Thiên Ưng nghe vậy cũng không tức giận, chỉ thản nhiên nói:

- Xem ra ngươi còn không biết tiến lui.

Dứt lời khí tức che giấu của hắn dần dần kéo lên cao, từ Linh Thiên đại thừa cảnh lên thẳng viên mãn, hơn nữa còn chưa dừng lại, vẫn không ngừng kéo lên, đến khi Linh Địa Cảnh nhị trọng thiên trung kỳ mới dừng lại.

Lãnh Băng Băng mặc dù không biết thực lực chính thức của Lục Thiên Ưng nhưng theo nàng cảm nhận thì khí tức của tên này yếu hơn Cửu Nhãn Yêu Lang, điều này biểu tình nghiêm túc nhưng nàng không hề có chút lo lắng vì nàng tin tưởng Lý Hàn đủ sức để đả bại tên này.

- Ngươi còn có một lần cơ hội lựa chọn.

Lục Thiên Ưng cao cao tại thượng nói với Lý Hàn.

Lục Thiên Hổ nhân cơ hội âm hiểm cười nói:

- Nhị ca của ta đã được cha ta chọn làm tông chủ đời tiếp theo của Bách Thiên Tông, tiểu tử ngươi đi theo nhị ca của ta là tam sinh hữu hạnh, không biết bao nhiêu người muốn truy tùy tam ca của ta còn chưa có vận khí đó đâu.

Lục Thiên Ưng nghe Lục Thiên Hổ giới thiệu mình như thế liền bày ra vẻ mặt cao ngạo giống như thấy Lý Hàn quỳ phục dưới chân mình.

Lý Hàn nhìn hai huynh đệ tự biên tự diễn trước mặt mình mà chó chút buôn cười, lúc này trong đầu hắn đang chọn giết chết hay bắt sống hai người. Nhưng nghĩ đến thù lớn của Bạch Tuệ Nương thì hắn liền quyết định bắt sống hai người này để giao cho Bạch Tuệ Nương nàng giải quyết.

Quyết định xong, Lý Hàn u u nói:

- Ngươi không có tư cách để ta làm tùy tùng của ngươi, cho dù thiên vương lão tử tới cũng đừng hòng ta quy phục.

Hắn vừa dứt lời liền phát động thân pháp, thần hình nháy mắt đã xuất hiện sau lưng Lục Thiên Ưng, kiếm khí mang theo lục sát chi khí chém xuống.

Mặc dù Lý Hàn di chuyển rất nhanh nhưng thân là người trải qua trăm trận chiến, phản ứng của hắn cũng rất nhanh nhạy. Ngay khi Lý Hàn vừa xuất hiện sau lưng hắn, hắn liền xoay người lại, khẽ quát một tiếng, song chưởng bay ra.

Oanh!

Công kích của cả hai va chạm lẫn nhau, cả hai đều bị đánh bay đi khiến cho cả sơn động đều lung lay dữ dội.

Mặc dù Lý Hàn có thể vượt cấp chiến đấu nhưng Lục Thiên Ưng cũng là thiên tài vượt cấp chiến đấu nên xét về thực lực thì Lý Hàn chịu thua thiệt hơn. Vì vậy khi hai chiêu đụng vào nhau, Lục Thiên Ưng chỉ lùi lại bốn bước, còn Lý Hàn thì lùi hơn mười mấy bước, không những vậy trên khóe miệng của Lý Hàn còn có một tia máu tươi.

Lục Thiên Ưng biết muốn thu phục Lý Hàn là không thể nào, mà đôi bên cũng đã xé rách da mặt nên hắn quyết tâm giết Lý Hàn. Vì vậy ngay khi tách nhau ra, Lục Thiên Ưng lại xông lên, lập tức xuất hiện phía sau Lý Hàn, song chưởng mang theo tiếng rít vỗ xuống đầu Lý Hàn, Lý Hàn thấy vậy liền lắc người né trách.

Lục Thiên Ưng thấy một chiêu này của mình bị Lý Hàn né được liền hừ một tiếng, hai tay liền xuất hiện một đôi hắc sắc quyền sáo, quyền sáo trôi nổi hắc sắc quang mang quỷ dị, liếc mắt liền biết đây là Linh khí ám hệ.

Sau đó lòng bàn tay của hắn liền phiếm xuất ra hắc mang dày đặc, hắn gào to một tiếng, vọt thẳng tới Lý Hàn, hai bàn tay lóng lánh hắc mang đánh úp tới.

Lý Hàn không lùi lại mà tiến tới, kiếm chưởng tương giao, từng đạo sóng xung kích mắt thường có thể thấy được lập tức chấn ra bốn phương tám hướng, chấn cho Lãnh Băng Băng và Lục Thiên Hổ phải lùi lại phía sau.

Đinh đinh đinh đinh!

Hai người triển khai giao phong mãnh liệt, hết sức hoa lệ.

Hai người không ngừng đấu chính diện, tình cảnh tự nhiên là Lý Hàn ở thế hạ phong, mỗi lần đều làm cho hắn bị thương, nhưng mỗi lần hắn đều có thể lập tức chấn chỉnh lại, khởi xướng phản kích, cứng cỏi đến làm cho người ta không cách nào tin nổi.

Lục Thiên Ưng thấy Lý Hàn cứ như tiểu cường, đánh mãi vẫn không chết khiến hắn cảm thấy mất mặt vô cùng vì hắn đường đường là cao thủ Địa giai vậy mà không thể lập tức giết chết Lý Hàn, điều này nếu truyền ra ngoài thì người ta sẽ cưới thối mặt hắn mất. Vì vậy Lục Thiên Ưng bắt đầu vận dụng linh kỹ.

- Hắc Thiên Vũ!

Lập tức xung quanh Lục Thiên Ưng xuất hiện vô số hạt mưa màu đen rồi đột nhiên bắn đi. Thực sự như mưa rền gió dữ, như vạn mũi tên bắn một lượt, lực xuyên thấu mười phần. Lý Hàn thấy vậy liên biết bản thân cho dù dùng Lưu Tinh Thiên Quang Bộ cũng không thể né hết được, vì vậy hắn nhanh chóng kết ấn.

- Vạn Mộc Quy Nhất!

Lập tức Mộc Linh khí xung quanh Lý Hàn được hắn biến thành vô số Mộc giáo rồi nhanh chóng lao ra, để chống đỡ những hạt mưa màu đen này.

Oanh! Oanh!....

Mặc dù vậy điểm đen này quá nhiều, cho dù một bộ phận đã bị mộc giáo ngăn cản nhưng vẫn còn khá nhiều điểm đen phòng tới, Lý Hàn thấy vậy vừa múa Thiên Điểm kiếm pháp và sử dụng Phong Ảnh Bộ để chống đỡ và né tránh nhưng hắn vẫn không tránh được hết, lập tức trên thân hắn xuất hiện nhiều lỗ máu.

Không những vậy, ngay khi Lý Hàn đang chống đỡ một chiêu này thì Lục Thiên Ưng lập tức xuất hiện trước mặt hắn, đánh ra linh kỹ Huyền cấp trung phẩm Hắc Ma Chưởng ngay ngực Lý Hàn.

Phốc!

Lý Hàn bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi. Lục Thiên Ưng được thế không tha người, lập tức đuổi theo Lý Hàn, Hắc Ma Chưởng lại được sử dụng nhưng mục tiêu lần này không phải ngực Lý Hàn mà là đầu hắn.

Lý Hàn thấy vậy liền sử dụng Lưu Tinh Thiên Quang Bộ, né tránh một chưởng này...

Lục Thiên Ưng cười lạnh, thân thể hóa thành một bóng đêm truy kích, tốc độ nhanh đến cùng cực.

Đột nhiên Lục Thiên Ưng hai tay ôm đầu mà ngã xuống, lúc này Lý Hàn liền xuất hiện, lấy ra một cái côn mà hắn kiếm được trong Luyện Khí Đường đánh vào đầu của Lục Thiên Ưng.

Ah!

Mặc dù đang rất đau đầu nhưng khi cảm nhận được công kích này, hắn liền cố gắng điều động linh lực bảo vệ đầu mình. Mặc dù linh lực phòng hộ của hắn tiêu trừ nửa lực đạo của Lý Hàn, nhưng vẫn nhưng kêu thảm một tiếng, trực tiếp bị oanh đến mức ngất xỉu, nằm trên mặt đất.

Nhìn Lục Thiên Ưng đang nằm trên mặt đất mà Lý Hàn liền thở ra một hơi, hắn quên mất là bản thân có thể công kích tinh thần, đến khi bị Lục Thiên Ưng đánh bay thì hắn mới nhớ lại, vì vậy hắn liền lợi dụng tinh thần lực công kích Lục Thiên Ưng, hắn cũng không chém nát thức hải mà chỉ làm thức hải của Lục Thiên Ưng bị thương, bị mất đi sức chiến đấu trong thời gian ngắn ngủi, sau đó dùng côn để đánh ngất hắn.

Lãnh Băng Băng và Lục Thiên Hổ đứng gần đó nhìn một màn này liền choáng váng. Vốn dĩ Lục Thiên Ưng đang chiếm thế thượng phong nhưng không hiểu sao lại ôm đầu ngã xuống và bị Lý Hàn đánh ngất xỉu, trong nội tâm hai người nhấc lên một mảnh sóng to gió lớn.

Trong khi hai người đang sững sỡ thì Lý Hàn liền quay qua nhìn Lục Thiên Hổ, bị ánh mắt của Lý Hàn nhìn chằm chằm làm Lục Thiên Hổ có cảm giác thứ đang nhìn hắn không phải là một con người, mà là một đầu Hồng Hoang linh thú. Điều đó khiến tình thần của hắn hỏng mất, hắn liền quay đầu chạy, mặc kệ nhị ca của mình.

Đứng trước sinh tử tồn vong, tình thân là cái chó má gì!

Nhưng hắn có thể chạy thoát được sao? Lý Hàn liền lắc mình biến mất rồi lại xuất hiện trước mặt Lục Thiên Hổ, tung ra một quyền đánh hắn ngã trên mặt đất. Lý Hàn không dừng lại, chưa đợi cho Lục Thiên Hổ phục hồi tinh thần, hắn liền vung côn sắt đánh vào tứ chi của Lục Thien Hổ.

Răng rắc răng rắc!

Ah!

Tiếng xương bị bẻ gãy chói tai cùng tiếng kêu đau đớn vang vọng, sau đó liền im bặt vì đầu hắn cũng bị Lý Hàn một côn gõ ngất.

Đánh ngất Lục Thiên Hổ xong, Lý Hàn liền kéo hắn về chỗ Lục Thiên Ưng. Lãnh Băng Băng thì kinh ngạc nhìn Lý Hàn, mặc dù nàng biết Lý Hàn có khả năng đánh thắng Địa giai nhưng có thể vô thanh vô tức đánh ngã Lục Thiên Ưng như vậy thì lần đầu nàng mới được chứng khiến.

Điều này khiến nàng vô cùng kinh sợ nhưng đồng thời nàng cũng tò mò không biết Lý Hàn còn có những thủ đoạn thông thiên nào. Nam nhân có bí mật luôn là điều hấp dẫn đối với nữ nhân nên trong lúc vô tình, Lãnh Băng Băng đã bị Lý Hàn hấp dẫn.

Ngay sau khi kéo Lục Thiên Hổ về đến chỗ Lục Thiên Ưng, Lý Hàn tính kêu Lãnh Băng Băng nhanh chóng hái Hoàng Long Qủa rồi nhanh chóng rời khỏi đây. Trải qua các trận chiến vừa rồi, linh lực trong người hắn đã tiêu hao thất thất bát bát rồi, nếu lại có người đến kiếm chuyện thì ngoài trừ kéo nàng bỏ chạy và chui vào Âm Dương Tháp thì hắn không còn cách nào khác.

Nhưng hắn chưa kịp mở miệng thì vài tiếng cười khẽ truyền đến, trong động đá vôi lại nghênh đón thêm khách nhân mới – chín nữ tử thiên kiều bá mỵ, cả đám người đều lộ ra một cỗ diêm dúa lẳng lơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.