Phong Lưu Thánh Vương

Chương 295: Chương 295: Chương 293




Tên nam tu kia sau khi nói xong câu đó, hắn liền tế xuất ra một cự trảo màu xanh rồi đánh tới nàng. Cự trảo mang theo khí thế cường đại, nhanh chóng đem Lý Hồng Vân vây kín, không cho nàng có cơ hội bỏ chạy. Không những vậy, cự trảo của tên này luôn được ngâm trong máu của các sinh vật nên trên nó luôn tản ra sát lục chi khí, tạo áp lực cực đại cho tâm trí đối phương.

Lý Hồng Vân thấy đối phương xuất thủ trước thì làm sao có thể nhẫn, Thiên Thủy Kiếm lập tức xuất hiện trên tay nàng, vừa ra tay chính là Nộ Sóng Triều Hải, chiêu thứ nhất trong Băng Dương Kiếm Pháp. Nàng mới là Linh Thiên Cảnh lục trọng thiên, tuy nàng tự phụ nhưng nàng cũng biết rõ phân lượng của mình đến đâu nên khi đối đầu với Linh Thiên cửu trọng thiên kia, nàng liền sử dụng một trong những chiêu thức cường đại nhất.

Kiếm ảnh tạo thành một cơn sóng thần đầy cuồng nộ, mang theo vẻ phô thiên cái đại đánh về phía cự trảo. Tên nam kia muốn nhất kích đánh bại Lý Hồng Vân nhưng khi nhìn thấy sóng kiếm mang theo vẻ hủy diệt cuốn tới, lập tức tâm thần của hắn phát lạnh. Hắn thật không ngờ, một Linh Thiên lục trọng nhiên nhỏ nhoi này lại có thể tạo ra một kiếm kỹ cường đại như vậy.

Ầm! Oanh Oành!.....

Lục sắc cự trảo của tên kia liền nhanh chóng va chạm với cơn sóng kiếm ảnh của Lý Hồng Vân tạo nên những chấn động to lớn, khiến linh khí trong thiên địa trở nên cuồng bạo. Các đạo kiếm ảnh của Lý Hồng Vân mang theo tư thế mạnh mẽ đánh bay cự trảo, đánh thẳng lên ngực tên này. Bất quá, vì va chạm với cự trảo nên uy thế của chiêu này đã giảm đi rất nhiều, chỉ có thể lưu lại vài vết kiếm hơi nông trên ngực đối phương.

Mặc dù những vết thương này không có gì to tát với tên kia nhưng cũng làm nhiều người đang xem kịch cảm thấy kinh ngạc, không ngờ đường đường là một Linh Thiên đại thừa cảnh lại rơi vào thế hạ phong khi so chiêu với Linh Thiên trung thừa cảnh.

Nhiều người lúc này khi nhìn về phía Lý Hồng Vân đều mang theo vẻ kính sợ nhưng điều này không làm nàng cảm thấy vui vẻ vì nàng vốn hi vọng với chiêu thức này, có thể khiến đối phương bị thương nặng hoặc ít nhất có thể giảm bớt chiến lực của đối phương nhưng không ngờ, một chiêu này của nàng chỉ có thể gây ra chút vết thương như vậy. Điều này khiến lòng nàng trầm xuống vì nàng biết tình cảnh bây giờ của nàng không khả quan cho lắm.

Tên nam nhân kia nhìn xuống vết thương cúi mình rồi phẫn nộ nhìn Lý Hồng Vân, mặc dù hắn chỉ bị thương nhẹ nhưng mặt mũi của hắn vẫn mất hết, đường đường là một Linh Thiên Cảnh cửu trọng thiên lại bị một tiểu linh giả nhỏ nhoi đả thương, lúc này hắn cảm thấy tất cả mọi người xung quanh đang cười nhạo hắn, điều này khiến hắn không chịu nổi mà gầm lên, Lục sắc cự trảo mang theo thế công mãnh liệt hơn lúc trước đánh tới Lý Hồng Vân.

Lý Hồng Vân thấy vậy liền nhanh chóng xuất chiêu chống đỡ nhưng lúc trước đối phương kinh địch nên nàng mới đắc thủ, bây giờ đối phương đã toàn lực ứng chiến nên lập tức khoảng cách giữa hai bên lập tức hiện rõ.

Kiếm ảnh của nàng lúc này so với ban đầu thì cường thế hơn nhiều nhưng bây giờ đối phương lại có thể thoải mái ngăn cản những kiếm ảnh này. Không những vậy, vài đạo trảo ảnh của đối phương lại có thể xuyên qua vô số kiếm ảnh mà công kích tới nàng.

Lý Hồng Vân thấy vậy trong lòng liền hoảng hốt, Thiên Thủy Kiếm trong tay nàng lập tức múa vài đường kiếm chiêu nhắm ngăn cản những trảo ảnh này.

Phốc! Phốc!

Hai đạo huyết quang từ người nàng văng ra, mặc dù nàng đã chặn được phần lớn trảo ảnh nhưng hông nàng và tay trái của nàng vẫn bị trảo ảnh đánh trúng nên nàng đành phải lui lại. Tên kia thấy vậy liên huy động cự trảo, nhắm ngay ngực nàng đánh tới khiến nàng nhất thời bay ra ngoài. Lúc này trước ngực nàng hiện lên vài đạo vết thương sâu tới mức có thể thấy được cả xương, không những vậy nơi khóe miệng của nàng cũng chảy ra một dòng máu tươi, hiển nhiên lần này nàng bị thương không nhẹ.

Tên nam nhân kia thấy Lý Hồng Vân bị thương như vậy thì nhếch miệng, lộ ra nụ cười tràn đầy sát ý. Cự trảo trong tay hắn chuẩn bị đánh ra lần nữa, mục đích nhằm kết liễu nàng. Mặc dù khuôn mặt của nàng vô cùng xinh đẹp khiến nam nhân nhìn thấy phải động tâm nhưng tên này lại không hề có chút hương hoa tiếc ngọc nào vì công pháp hắn tu luyện khiến nhân tính của hắn đã hoàn toàn biến mất.

Cự trảo đánh ra, nhắm ngay Lý Hồng Vân đánh xuống. Những người xung quanh chỉ khoanh tay đứng nhìn, không hề có ý định ra tay cứu giúp vì dù sao ở thế giới này không phải ta giết ngươi thì là ngươi giết ta, làm gì có ai trượng nghĩa cứu một người không quen biết kia chứ. Với lại, bây giờ mọi người đều đang ở trong bí cảnh, một người chết đi thì số người cạnh tranh sẽ giảm xuống, lúc đó thì bản thân sẽ dành được nhiều đố tốt hơn nên bọn hắn càng mong Lý Hồng Vân nhanh chết đi.

- Hừ!

Một tiếng hừ lạnh truyền tới, một đạo thân ảnh lóe lên, Lý Hàn đã xuất hiện trước mặt Lý Hồng Vân, tung quyền đánh bay Cự trảo đang đánh tới Lý Hồng Vân.

Lúc này trên mặt hắn tràn đầy sát khí, chuyện tình khiến hắn nổi giận không nhiều lắm nhưng vừa vặn các nàng chính là nghịch lân của hắn. Từ vụ việc Hàn Vũ Liên, hắn đã thế rằng kẻ nào dám đụng đến một sợi tóc của các nàng thì hắn sẽ đồ sát cả nhà kẻ đó.

- Haha, lại thêm một tên tới chịu chết!

Tên nam nhân kia thấy có người ra tay trợ giúp còn tưởng là cao thủ phương nào, không ngờ chỉ là một tên tiểu bạch kiểm liền lớn lối lên tiếng.

Lý Hàn không thèm để ý đến hắn mà xoay người, dịu dàng nâng người nàng dậy rồi lấy Liệu Thương Đan ra đút cho nàng ăn, trong ánh mắt lộ ra một tia ân cần cùng loại băng hàn sát khí.

Thấy nàng đã nuốt Liệu Thương Đan thì hắn thở phào một hơi rồi hắn quay qua nói với Lãnh Băng Băng vừa mới chạy tới.

- Chăm sóc nàng ấy giúp ta!

Lãnh Băng Băng nghe vậy liền gật đầu, nhanh chóng đón lấy Lý Hồng Vân từ tay Lý Hàn. Sau khi giao Lý Hồng Vân cho Lãnh Băng Băng xong thì hắn đứng dậy, ánh mắt của hắn liền tỏa ra kỳ hàn, sau đó thân hình hắn lóe lên rồi biến mất, khi xuất hiện đã đứng trước mặt nam nhân kia, kiếm khí trên tay mang theo uy lực thức thứ nhất của Diệt Nhân Kiếm Pháp trảm mạnh xuống.

Ở trong mắt tên nam nhân kia, toàn bộ thiên địa đều trở nên tối tăm vô cùng, chỉ còn lại một thanh lợi kiếm cắt qua bóng tối, mang theo hào quang rực rỡ vô cùng cắt tới hắn.

Tâm thần giai đoạt!

Không được!

Hắn vội vàng hét lớn một tiếng, miễn cưỡng từ trong tâm linh áp chế giãy ra, nhưng mà thiên địa vẫn tối tăm như cũ, đạo kiếm quang kia càng ngày càng sáng, hào quang mãnh liệt chói mắt vô cùng, hoàn toàn xông phá bóng tối, tạo thành một khoảng trắng xóa trước mặt.

Hắn cái gì cũng không nhìn thấy!

Lúc này trong lòng hắn hối hận vô cùng, nếu biết thực lực của đồng bọn của nữ nhân kia đáng sợ như vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không ra tay với nàng.

- Ta là.....

Tên nam nhân kia tính nhanh chóng nói ra lai lịch của mình, hi vọng tông môn phía sau hắn đủ sức để khiến đối phương khiêng kị, không dám xuống tay nhưng Lý Hàn đã không có ý định tha chết cho gã nên cho dù có báo ra hậu trường gì đi nữa cũng không thể cứu gã khỏi tay diêm vương được. Tuy vậy, nếu giết đối phương mà không biết lai lịch phía sau thì có thể giúp Lý Hàn giảm bớt chút phiền toái thì đương nhiên Lý Hàn cũng sẽ không từ chối.

Vì vậy, khi đối phương vừa cất giọng lên thì thế kiếm của Lý Hàn cũng tăng nhanh, không đợi chữ tiếp theo theo miệng gã thoát ra thì kiếm chiêu đã đến.

Phốc!

Tên nam nhân này ngay cả năng lực phản kháng cũng không có liền bị kiếm khí của Lý Hàn chém thanh hai nữa, nội tạng rớt đầy đất, máu tươi nhiễm đỏ cả một vùng.

Những người đứng xung quanh nhìn một màn này đều trở nên ngốc trệ, tất cả đều dùng vẻ mặt không thể tin được nhìn Lý Hàn. Bọn họ có thể mơ hồ cảm thấy Lý Hàn đã là Linh Thiên Cảnh viên mãn, mặc dù đúng là Linh Thiên viên mãn có thể dễ dàng giết Linh Thiên cửu trọng thiên nhưng Lý Hàn có thể nói là quá đơn giản, chỉ cần một kiếm đã có thể sinh sôi gạt bỏ đối phương.

Muốn làm được điều này thì bầu trời đan điền của Lý Hàn ít nhất cũng phải rộng hơn người thường gấp mười, thậm chỉ gấp hai mươi lần. Nghĩ đến điều này khiến mọi người xung quanh phải hít vào một ngụm khí lạnh, không ngờ tên này lại mạnh mẽ đến như vậy. Nhiều người liền liệt Lý Hàn vào những tên không nên dây dưa vào kẻo không lại mất mạng oan uổng thì khổ.

Lý Hàn sau khi giết người xong thì cúi xuống, nhặt lấy dẫn trữ vật của đối phương rồi quay trở lại chỗ Lý Hồng Vân. Liệu Thương Đan không hổ là đan dược chữa thương tứ phẩm, lúc này Lý Hồng Vân đã có thể đứng lên rồi.

Lý Hàn thấy nàng đã có thể đứng lên thì thở phào nhẹ nhõm, như vậy xem ra thương thế của nàng không quá lớn.

- Vất vả cho nàng rồi!

Lý Hàn giang tay ôm lấy Lý Hồng Vân, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng rồi nhu tình nói.

Lý Hồng Vân thì mỉm cười hạnh phúc dựa người vào vồm ngực săn chắc của Lý Hàn, lắng nghe nhịp tim hữu lực của hắn, trong tâm nàng cảm thấy bình yên và thỏa mãn vô cùng.

Lãnh Băng Băng đứng ở bên cạnh nhìn tình cảnh tình chàng ý thiếp giữa hai người mà trong lòng có chút ê ẩm, điều này khiến nàng giật mình khó hiểu, không lẽ nàng đã có tình cảm với Lý Hàn rồi sao? Điều này khiến nàng lúng túng, không biết phải xử lý như thế nào.

Lý Hàn thấy vậy liền nhẹ nhàng buông Lý Hồng Vân ra, đưa tay kéo Lãnh Băng Băng lại, giới thiệu với Lý Hồng Vân:

- Hồng Vân, sau này nàng ấy sẽ là trở thành tỷ muội với nàng, hi vọng các nàng trở thành tỷ muội tốt với nhau!

Hắn dàm làm dám nhận, sẽ không để bất kỳ nữ nhân nào của mình không danh không phận, hay phải chịu ủy khuất núp sau lưng hắn.

Lý Hồng Vân nghe vậy liền sinh khí chu cái mỏ lên cao, tức tối nhéo hông khiến Lý Hàn la oái oái rồi trừng mắt nhìn Lý Hàn một cái, nói:

- Chàng đó, phong lưu quá đi.

Sau đó nàng nhìn Lãnh Băng Băng, ôn nhu kéo tay nàng, vui vẻ nói:

- Chàng ấy có hơi phong lưu nên chúng ta phải thay phiên nhau quản hắn, đừng để tên này hở một chút là chạy đi câu dẫn nữ nhân!

Lãnh Băng Băng thấy Lý Hàn xác nhận quan hệ của nàng với hắn trước mặt Lý Hồng Vân thì trong lòng có chút ngọt ngào và ấm áp nhưng nàng vẫn chưa chấp nhận làm nữ nhân của hắn nên nàng tính mở miệng nói với Lý Hồng Vân là nàng không phải nữ nhân của Lý Hàn. Nhưng nàng chưa kịp mở miệng thì Lý Hàn đã liếc sang nhìn nàng, bên trong có khắc một dòng chữ “ Không cần từ chối ta, Băng Băng nàng đời này trốn không thoát! “

Lý Hàn thể hiện ra một mặt bá đạo của hắn, chặn đứng lời nói chưa ra khỏi miệng của nàng. Đối với nữ nhân kiêu ngạo, bản thân hắn phải kiêu ngạo hơn cả nàng.

Lãnh Băng Băng là một người thông minh nên chỉ cần nhìn qua ánh mắt của hắn liền hiểu những gì hắn muốn nói nên nàng liền trợn tròn mắt mà trừng hắn, bất quá những lời đến miệng cũng được nàng thu hồi, không nói ra nữa.

“ Dù sao hắn cũng được cứu mạng ta, ta nên giữ chút thể diện cho hắn” Lãnh Băng Băng trong lòng tự an ủi như vậy.

Sau đó Lý Hàn liền cùng nhị nữ ngồi xuống, bắt đầu hỏi thăm những việc diễn ra khi tiến vào Bí Cảnh của Lý Hồng Vân.

Cách bọn họ không xa, không ít linh giả nhao nhao quay đầu rời đi, bọn hắn cũng không rảnh rỗi như ba người Lý Hàn có thể bình tâm ngồi tâm sự với nhau, nơi này còn nhiều linh thảo quý giá đợi bọn họ đến ngắt hái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.