Phong Lưu Thánh Vương

Chương 78: Chương 78: Đánh bại!




Vẻ lạnh lùng trên mặt người cầm kiếm được thay thế bằng sự kinh ngạc. Trong nháy mắt, ánh mắt của hắn khi nhìn Lý Hàn đã thay đổi. Sau khi bị trúng chưởng bay ra phía sau, vẻ mặt của lão nhị kia cũng giống như không thể tin tưởng, chờ lúc đã ổn định lại thân hình mới cúi đầu nhìn xuống bàn tay của mình, lông mày liền nhíu lại.

Điều này sao có thể? Hai huynh đệ nghĩ nát óc cũng không suy nghĩ ra được rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Một Luyện Huyết trung kỳ đấu với một Luyện Cốt sơ kỳ, mà người trước bị đánh bay, vẻ mặt người sau lại ung dung, thoải mái, phong khinh vân đạm. Bọn họ không hề nghĩ tới Lý Hàn có thực lực cao hơn họ vì nhìn Lý Hàn cùng lắm chỉ có mười sáu tuổi, cho dù có tu luyện từ trong bụng mẹ thì cũng không thể có thực lực cao hơn Luyện Huyết Cảnh cả.

- Lão nhị, làm gì đây?

Người cầm kiếm ngồi dưới đất quay đầu hỏi.

Lão nhị lắc lắc tay. Tuy rằng lực đạo của một đấm vừa rồi không nhỏ, nhưng lại không khiến hắn bị thương, nghe hỏi vậy liền lắc đầu nói:

- Không rõ lắm, tiểu tử này có chút kỳ lạ!

- Đừng cùng dây dưa với hắn nữa, dùng toàn lực phế hắn đi

Người cầm kiếm cho rằng đệ của mình quá mức sơ ý mới nhất thời thất thủ, không khỏi mở miệng nhắc nhở một câu.

- Được.

Lão nhị kia nghiêm sắc mặt, gật đầu, hai chân đạp mạnh xuống mặt đất, thân thể như cung tên vừa rời khỏi dây cung chạy thẳng về phía Lý Hàn lần thứ hai. Chưởng ảnh giăng khắp bầu trời như mưa tầm tã, bao phủ ở toàn thân Lý Hàn.

Có thể nhìn ra được, lần này hắn thật sự dùng hết sức. Dù sao cảnh giới của hắn so với Lý Hàn vẫn cao hơn một đại cảnh giới. Nếu như thế này còn không bắt được Lý Hàn, hắn thật sự là không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.

- Vút vút vút vút...

Phạm vi xung quanh thân thể Lý Hàn, bụi bay tán loạn, lá cây bị đánh thành bột mịn. Cao thủ Luyện Huyết Cảnh toàn lực xuất kích, Lý Hàn cũng không thể trực tiếp cứng đấu cứng, chỉ có thể không ngừng loạng choạng, tránh né chưởng phong kình khí của đối phương đánh tới. Nhìn qua tình hình có vẻ rất nguy ngập, giống như chiếc thuyền độc mộc trong cơn gió lớn chập chờn bất định, nhưng thật ra cũng không có áp lực. Chưởng phong kình khí của đối phương có uy lực thực sự là không nhỏ, nhưng Lý Hàn nhờ có Thất Tinh Bộ nên có thể hoàn toàn tránh né được.

Đợi được đến khi lão nhị kia vọt tới trước mắt Lý Hàn, hắn đã liên tục đánh ra đến ba mươi chưởng, lại nhưng lại chẳng mảy may có thể đánh trúng Lý Hàn.

Lúc này, do Lão nhị Lý gia đánh chưởng liên tiếp khiến linh lực trong cơ thể thiếu hụt, nên hắn đang định lùi lại bổ sung linh lực để tiếp tục công kích. Nhưng đúng lúc này, Lý Hàn đã đá chân phải ra, biến cước thành roi, xoay người thật đẹp, trực tiếp quét vào vai lão nhị kia.

Lực đạo và tốc độ đột nhiên mạnh mẽ, khiến Lão nhị kia căn bản không kịp có bất cứ phản kháng nào liền bị hắn quét trúng.

- Răng rắc.

Một tiếng giòn tan vang lên cùng với tiếng kêu kinh hãi của lão nhị kia. Một lần nữa, hắn lại bay ra ngoài. Chờ đến lúc hắn đứng lên được thì hắn phát hiện mình đã trật khớp vai, cánh tay cũng không ngừng run nhè nhẹ, nét mặt đầy kinh hãi.

Người cầm kiếm nuốt nước bọt đầy khó khăn. Người huynh đệ của mình đã hai lần bị nhục. Hắn đã có thể nhìn ra chút mánh khóe. Lần đầu tiên có thể giải thích là huynh đệ sơ ý thất thủ, cũng miễn cưỡng cho qua. Nhưng lần thứ hai, hình như đối phương hoàn toàn nhìn thấu cách thức công kích của huynh đệ mình, tránh né toàn bộ công kích, sau đó ở thời khác thích hợp liền đá chân ra.

Sự trấn định và nhãn lực, cùng với sự nhạy bén để khống chế cục diện khi chiến đấu, căn bản không phải là trình độ mà một Luyện Cốt sơ kỳ có thể làm được! Người này... Không dễ chọc!

- Đại ca, có chút khó giải quyết!

Lão nhị đau đến trán đổ mồ hôi lạnh. Một mình hắn không thể xử lý được Lý Hàn, chỉ có thể mở miệng xin giúp đỡ từ người huynh đệ.

Người cầm kiếm cũng không thể an tâm ngồi dưới đất, cầm theo thanh kiếm u linh uy vũ chậm chạp đứng dậy, cùng huynh đệ của mình cảnh giác nhìn chăm chú vào Lý Hàn.

Lý Hàn cười lạnh một tiếng:

- Nói lại lần nữa, đánh cướp thẻ bài. Trong miệng nếu dám nói ra nửa chữ không, không chết cũng bị chôn. Thức thời thì giao thứ đó ra đây, bằng không đừng trách ta độc ác.

Biểu tình này, khẩu khí này, nghe thật giống như một kẻ cường hào ác bá hay một kẻ cướp đường vào nhà cướp của, đâu có chút nào giống với phong phạm của một cao thủ?

- Ngươi là ai?

Người cầm kiếm cảm thấy đoán không ra thực lực của Lý Hàn, không dám tùy tiện tấn công, chỉ có thể dùng lời nói tính kéo dài chút thời gian để hai người huynh đệ mình dần khôi phục, sau đó sẽ tính tiếp.

- Ta là ai ngươi không cần biết.

Người cầm kiếm nói:

- Hai ta và ngươi không có gì xung đột với nhau. Chi bằng, hai bên dừng tay, đường ai nấy đi, ngươi thấy thế nào?

Lý Hàn giễu cợt cười một tiếng:

- Dựa vào đâu mà nói những lời này? Đã vào Thiên Vương Cốc, chính là kẻ địch, làm gì có chuyện buông tha cho đối thủ chứ?

Người cầm kiếm sầm nét mặt, mở miệng nói:

- Thực lực của huynh đài này thực sự không tồi, nhưng so với bất luận là ai trong hai huynh đệ thì chúng ta đều có cảnh giới cao hơn ngươi một bậc. Nếu thực sự phải tranh đấu, làm cho huynh bị thương thì quả thực không được tốt cho lắm.

Lý Hàn tặc lưỡi hai tiếng, nói:

- Nếu ta không phát hiện một màn đó, cũng không thể nói là sẽ không thả cho các ngươi một con đường. Nhưng không thể đi theo vết xe đổ, ta cũng không muốn bị người khác ngầm hạ độc thủ sau lưng.

- Đó chính là lời từ chối?

Sắc mặt của người cầm kiếm lạnh lùng, cầm kiếm đưa lên ngực:

- Lẽ nào ngươi cho là chỉ một Luyện Cốt sơ kỳ có thể ăn được hai người huynh đệ chúng ta sao?

- Có thể ăn được hay không, phải thử qua mới biết!

Lý Hàn cười lạnh một tiếng, tay vẩy một cái bắn ra Hàn Sương Kiếm. Nét mặt hai người huynh đệ kia đều trở nên nghiêm trọng. Không ngờ, tên này còn chưa dùng hết thực lực.

- Lão nhị cẩn thận!

Người cầm kiếm mắt thấy tình hình nghiêm trọng, không khỏi mở miệng nhắc nhở một câu.

Mới nói tới đây, thân ảnh Lý Hàn đang đứng đột nhiên biến mất không thấy đâu. Sau một khắc, người cầm kiếm liền nhận thấy bên người có một cơn gió lạnh kéo tới, sát khí ép thẳng vào nội tâm, một đạo kiếm quang thoáng hiện bên người, đâm thẳng vào bên hông.

Tốc độ thật nhanh! Trong lòng người cầm kiếm cảm thấy hoảng hốt. Tuy rằng hắn vừa phát hiện ra tốc độ của Lý Hàn không chậm, nhưng không nghĩ tới người này dĩ nhiên có thể nhanh đến cảnh giới này.

Dưới sự kinh hãi, người cầm kiếm cũng chỉ đành giơ kiếm ngăn lại! Đinh đinh đang đang, liên tiếp có tiếng vang nhẹ truyền đến. Chỉ trong chớp mắt, hai thanh trường kiếm đã va chạm mấy mươi lần, mỗi một lần va chạm, người cầm kiếm đều cảm giác được một sức mạnh truyền đến từ thân kiếm, đụng phải vũ khí mình khiến tay mình có cảm giác run rẩy bất ổn. Hết lần này tới lần khác, tốc độ của đối phương nhanh và mạnh đến mức không gì sánh được, khiến hắn căn bản không có thời gian bứt ra, chỉ có thể không ngừng thi triển kiếm pháp chống lại.

Lão nhị kia thấy đại ca đang trong tình trạng khó khăn, hắn vội nắn lại khớp vai rồi uống đan dược vào, sau đó vội vàng chạy qua, dùng toàn lực đánh ra Ưng Sí Chưởng, phối hợp cùng đại ca mình đánh từ hai mặt, bao vây Lý Hàn vào giữa.

Có thêm người cùng tham chiến, người cầm kiếm chỉ cảm thấy áp lực nhẹ đi một chút, vội vã dùng toàn bộ thực lực, kiếm khí cùng phát một lúc, nhắm vào các vị trí trọng yếu của Lý Hàn, muốn mau chóng chém giết Lý Hàn.

Bọn họ muốn giết Lý Hán, tất nhiên xuất thủ không hề lưu tình, cũng không hề úy kỵ. Hai người huynh đệ quanh năm cùng tập võ với nhau, khi phối hợp lại càng tăng thêm sức mạnh. Một kiếm cùng song chưởng, tiết tấu công kích chặt chẽ, kín không kẽ hở, trước sau đều tiến công mạnh, ngươi tới ta đi, đánh vừa khéo léo vừa nhanh, Lý Hàn lẻ loi một mình ở chính giữa sự giáp công, chỉ lấy một thanh Hàn Sương Kiếm để ngăn địch, ngược lại cũng chút chút lo lắng.

Sau khi giao thủ một hồi, Lý Hàn đã muốn kết thúc trận chiến này.

Tâm ý khẽ động, chợt nhanh thêm ba phần. Đột nhiên, toàn thân Lý Hàn đang từ trong vòng giáp công của hai người huynh đệ kia thoáng cái liền ra khỏi vòng chiến. Người cầm kiếm thế như sấm sét đâm ra một kiếm, vốn mục tiêu của một kiếm chính là tay Lý Hàn. Nhưng chờ sau khi đâm kiếm ra, hắn lại hoảng sợ phát hiện, không còn thấy Lý Hàn đâu nữa, ngược lại chính là huynh đệ của mình tự nhiên lại hiện ra ngay trước mặt. Một kiếm còn đang đối diện trước mặt y.

Trên mặt lão nhị kia cũng vô cùng kinh ngạc. Hai người huynh đệ thấy thời cơ không ổn, vội vã cùng thu chiêu.

Người cầm kiếm vừa mới rút chiêu thức về, thậm chí cũng chưa kịp kiểm tra vị trí của kẻ địch, phía sau lại truyền một trận quyền phong kéo tới, cùng với một khí thế không thể địch nổi, làm cho trong lòng hắn cảm thấy rét run.

- Đại ca cẩn thận!

Trong nháy mắt, lão nhị kia trợn tròn mắt, vội vã mở miệng kinh hãi kêu lên. Biết tình hình không ổn, người cầm kiếm cũng không kịp có thời gian phản ứng, vội vã linh lực trong người, tập trung cho phần lưng, chuẩn bị đón đỡ cú đánh của Lý Hàn từ phía sau.

- Cửu Tinh Quyền.

Chín quyền liên tiếp được tung ra, hung hăng đập mạnh vào lưng người cầm kiếm. Linh lực mà người cầm kiếm dùng để bảo vệ dưới những cú đánh mạnh bạo như vậy trực tiếp bị đánh vỡ, tạo cho người cầm kiếm một vết thương lớn, lục phủ ngũ tạng đều bị đánh lệch vị trí. Người cầm kiếm như bị sét đánh, há miệng phun ra một vũng máu, ngửa mặt bay về phía trước nhiều trượng, sau đó ngã gục xuống, giãy dụa một hồi vẫn chưa đứng lên được.

Với thực lực Luyện Mạch trung kỳ, đối phó với một Luyện Huyết trung kỳ tất nhiên sẽ dễ như trở bàn tay. Một chiêu đánh bay người cầm kiếm, Lý Hàn chấp tay mà đứng, thản nhiên nhìn vẻ mặt xanh xao của lão nhị.

...................

P/s: Tính để Lý Hàn ăn tứ nữ còn lại Thiên Vương Hội luôn nhưng khổ nổi không biết nên miêu tả như thế nào? Có ai có thể góp ý cho tại hạ được không? Góp ý ở bình luận hoặc nhắn tin nha, cảm ơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.