Trước khi tới đây, Lý Hàn từng nhìn qua tràng cảnh Diễm Hỏa Cốc trên không trung. Lúc ấy chỉ cảm thấy giống như Hỏa Diệm sơn mà thôi, đỏ thẫm như máu, loại tràng cảnh đồ sộ này xem qua là đủ.
Hôm nay đứng trong lối vào Diễm Hỏa Cốc, một đạo nhiệt khí ập tới làm người ta toàn thân khô nóng, tâm tình vô cùng buồn bực.
- Lý Hàn, phục dụng Băng Hàn Đan đi, hỏa độc ở nơi này sẽ từ da xâm nhập vào người của ngươi.
Vệ Toàn Hà nhắc nhở một câu, chính hắn không dám khinh thường móc Băng Hàn Đan ăn vào.
- Không có việc gì, Vệ chấp sự dẫn đường đi.
Lý Hàn tùy ý nói.
Kỳ thật trong cơ thể hắn đang vận chuyển thủy thuộc tính làm mát thân thể nên chẳng cảm thấy gì cả.
Hai người vào sơn cốc, chỉ thấy trên đất có linh thảo, linh thụ cấp thấp tùy ý thấy được, mỗi một cây đều có màu đỏ tươi kỳ dị
- Viêm Vĩ Thảo!
Lý Hàn nhìn quanh bốn phía và phát hiện một gốc linh thảo.
Chỉ thấy hướng hắn nhìn có một cây linh thảo màu đỏ thẫm, trên làn da linh thảo có nhiều xúc tu, chúng giống như đuôi ngựa đung đưa trong gió, đây là Viêm Vĩ Thảo nhị giai cao cấp.
Lý Hàn không nhịn được hái linh thảo này xuống
- Lý Hàn, đừng uổng phí tâm cơ, linh thảo nơi này đều dính hỏa độc, Điền trưởng lão cùng Mộ Dung trưởng lão đều xác nhận những linh thảo này không thể luyện đan, bằng không sẽ hấp thu hỏa độc vào trong người.
Vệ Toàn Hà ở bên cạnh nói ra.
Lời này vừa nói ra khiến tâm tình kích động của Lý Hàn liền trở nên phai nhạt.
- Quá đáng tiếc.
Lý Hàn vứt Viêm Vĩ Thảo qua một bên và cảm thán nói.
Rốt cuộc hắn cũng biết vì sao linh thảo cấp thấp nơi này nhiều thế mà không ai đi hái, những linh thảo này hoặc nhiều hoặc ít đều có hỏa độc, cho nên căn bản không có thể hấp thu, không thể nghi ngờ phi thường đáng tiếc.
Kế tiếp mới làm cho Lý Hàn đau lòng không thôi.
Chỉ thấy trong Diễm Hỏa Cốc này linh thảo tam và tứ giai không ít, hơn nữa những linh thảo này còn có những thứ phi thường hiếm thấy.
Mà những linh thảo này không có biện pháp hấp thu hay luyện đan, điều này làm cho Lý Hàn cảm thấy đau lòng không thôi. Mặc dù như thế Lý Hàn vẫn không nhịn được hái vài gốc linh thảo quý hiếm.
Bỗng nhiên trong đầu của hắn có linh quang lóe lên, lúc này lộ ra sắc mặt vui mừng.
Tuy người khác không hấp thu được, nhưng không có nghĩa là hắn không thể.
Trong người hắn có Âm Dương Tháp và Âm khí, đến lúc đó hắn muốn phục dụng hay luyện đan thì chỉ cần hắn lợi dụng sức mạnh của Âm Dương tháp hoặc dùng Âm khí trong thân thể hắn tiêu trừ hỏa độc là được. Nghĩ tới đây trong lòng Lý Hàn liền nóng lên, nhanh chóng thu hết linh thỏa hỏa thuộc tính.
Lý Hàn không ngừng đi qua đi lại làm cho Vệ Toàn Hà kinh ngạc không thôi.
- Lý Hàn, ta không phải nói những linh thảo này không dùng được sao? Tại sao ngươi còn hái, không nên lãng phí thời gian, chúng ta nhanh chóng đi thôi.
Vệ Toàn Hà thúc giục nói.
- Vệ chấp sự không vội, những linh thảo này vô dụng với người khác, thế nhưng mà với ta có hữu dụng lớn đấy!
Lý Hàn nhếch miệng cười nói.
Kế tiếp Lý Hàn lại nhìn thấy Ngũ Tinh Thảo tứ giai trung cấp, hình dạng đóa hoa như ngôi sao, trên mặt cánh hoa còn mang theo đường vân màu đỏ, thoạt nhìn thập phần xinh đẹp.
- Trời, Ngũ Tinh Thảo tứ giai trung cấp, không thể buông tha!
Thấy thế hai mắt Lý Hàn liền sáng lên, lập tức đi đến hái Ngũ Tinh Thảo.
Đúng lúc này, một cảm giác nguy cơ ập tới.
- Lý Hàn, coi chừng!
Không ngờ Vệ Toàn Hà cũng cảm nhận được cái gì đó, nhìn qua Lý Hàn nhắc nhở một tiếng, sau lưng của hắn cây búa bay lên, lập tức nhào qua phía Lý Hàn.
Vèo!
Một đạo hỏa ảnh như tia chớp không ngừng lao tới chỗ Lý Hàn
Lý Hàn vừa mới phát hiện linh thảo nên cũng không có phát hiện linh thú, trong lúc nhất thời tính cảnh giác giảm xuống thấp nhất, thời điểm nguy hiểm tiến tới thì hắn mới kịp phản ứng, nhưng mà trễ một chút nên cánh tay của hắn bị hỏa ảnh kia làm bị thương.
Cảm giác nóng rát làm cho nội tâm Lý Hàn hít khí lạnh, lại nhìn qua cánh tay, chỉ thấy một dòng máu tươi chảy ra, hơn nữa cánh tay của hắn sưng đỏ nhanh chóng, trong lúc mơ hồ còn có màu đỏ thẫm.
Hỏa độc nhanh chóng từ cánh tay của Lý Hàn rót vào trong người của hắn.
Thời điểm Lý Hàn tự nhiên không có tâm tư lợi dụng hỏa độc để tu luyện Hỗn Độn Luyện Thể Quyết, hắn liền dùng sức mạnh Âm Dương tháp trong người tiêu trừ hỏa độc.
Lý Hàn nhíu mày, nhìn qua linh thú làm tổn thương mình thì thầm hô
- Là một con Hỏa Thử, lần này quá thảm. ( Thử là con chuột cho những người không biết)
Trước mặt của Lý Hàn là một con Hỏa Thử tứ giai trung kỳ, chỉ thấy toàn thân của nó đỏ bừng như máu, lông màu đỏ thẫm, hai mắt đỏ thẫm, răng chuột sắc bén rất dọa người.
- Lý Hàn, ngươi đi về trước đi, ta đối phó nó.
Vệ Toàn Hà từ sau quát một tiếng.
Lý Hàn lập tức do dự lui qua một bên, nhưng mà hắn cũng không có rời khỏi, hắn rút vũ khí của mình ra, tùy thời hành động.
Tốc độ của Hỏa Thử nhanh như tia chớp, chỉ có chút ít linh thú phong thuộc tính mới có thể nhanh như nó mà thôi.
Công kích của Vệ Toàn Hà căn bản không thể làm Hỏa Thử bị thương được.
- Chít chít!
Hỏa Thử dường như bị Vệ Toàn Hà chọc giận, nó liền bỏ qua Lý Hàn mà tấn công Vệ Toàn Hà.
Vệ Toàn Hà là linh giả thổ thuộc tính, phòng ngự xem như cũng được, phương diện tốc độ thua kém thật nhiều, Hỏa Thử lập tức lao thẳng tới, Lý Hàn ở bên cạnh nhìn chuẩn cơ hội, Lý Hàn liền đạp Phong Ảnh Bộ lao tới, lập tức xuất hiện trước mặt Hỏa Thử, hét lớn:
- Đi chết đi!
Linh lực tụ tập đến cực hạn trong cánh tay hắn liền được tung ra - Phá Thiên Quyền.
Oanh!
Một chiêu này của Lý Hàn vận đủ mười thành hinh lực nên một kích này có thể so sánh với một kích toàn lực của Linh Thiên Cảnh tứ trọng thiên.
Hỏa Thử bị đánh bay ra xa mười thước, rơi vào bụi cỏ dại gần đó.
- Vệ chấp sự, ngươi không sao chớ?
Lý Hàn quan tâm hỏi.
- Không có việc gì, may mắn ngươi tấn công kịp thời, đi nhanh đi, Hỏa Thử có lẽ không chết, cho dù chúng ta liên thủ cũng không đánh lại nó đâu.
Vệ Toàn Hà nói một tiếng, nhanh chóng bảo Lý Hàn rời đi.
- Vệ chấp sư, ta không đi đâu vì Hỏa Thử lại công tới rồi.
Lý Hàn cảnh giới nhìn qua chỗ Hỏa Thử vừa rơi xuống nói ra.
Hắn vừa mới dứt lời, một đạo hỏa ảnh từ trong bụi cỏ lao thẳng ra ngoài, tốc độ kia rõ ràng còn nhanh hơn lúc trước vài phần.
- Đến đây đi, ta đã lâu không chiến rồi.
Lý Hàn không lùi mà tiến tới, hét lớn một tiếng, thanh kiếm trên tay hắn kiếm khí vô cùng sắc bén.
Trong lúc nhất thời vô số bóng kiếm bao phủ toàn bộ đường tiến của Hỏa Thử.
Đáng tiếc Lý Hàn vẫn đánh giá thấp tốc độ của Hỏa Thử, chỉ thấy nó nhảy lung tung liền tới bên cạnh Lý Hàn, nó mở miệng táp thẳng vào phần eo của hắn.
Nếu như bị cắn chỉ sợ sẽ mất đi một khối thịt lớn đấy.
- Súc sinh, chớ có càn rỡ!
Vệ Toàn Hà quát một tiếng, lập tức lao tới trợ giúp.
Trong lúc nhất thời một thú hai người triền đấu với nhau.
Lý Hàn dùng phong thuộc tính còn có thể bắt kịp phương hướng của Hỏa Thử, thế nhưng mà hắn không thể làm gì Hỏa Thử, mà Hỏa Thử tại thời điểm cắn Lý Hàn thì bị Vệ Toàn Hà ở bên cạnh ngăn cản.
- Lý Hàn, tiếp tục như vậy không phải biện pháp, ngươi đi trước đi, ta ngăn cản nó.
Vệ Toàn Hà lo lắng nói.
Hỏa Tử là tứ giai trung kỳ quả thật quá khó chơi, hai người giằng co không lâu, Vệ Toàn Hà đành phải bảo Lý Hàn rời khỏi trước, đó là vì hắn suy nghĩ thực lực Lý Hàn là yếu nhất ở đây.
Thế nhưng mà hắn cũng không có phát hiện, Lý Hàn đối mặt với Hỏa Thử lại không rơi vào hạ phong, chỉ sợ đổi lại là hắn thì đã chém rồi rồi.
- Không được, Hỏa Thử này đã bộc phát hỏa độc, căn bản sẽ không buông tha công kích, cho dù ngươi lưu lại cũng không phải đối thủ của nó, ngươi nghĩ biện pháp ngăn cản nó, ta sẽ giải quyết.
Lý Hàn ở một bên vung Kiếm ngăn cản Hỏa Thử, nhìn qua Vệ Toàn Hà nói ra.
- Tốt, theo ý ngươi!
Vệ Toàn Hà ứng một tiếng, sau đó tụ tập linh lực.
Lập tức quanh người Vệ Toàn Hà có màu vàng hiện ra, ngay sau đó hắn hét to một tiếng:
- Đại Địa Chi Thủ!
Chỉ thấy hắn đánh một chưởng lên mặt đất, phát ra tiếng nổ mạnh rung trời chuyển đất.
Sau đó dưới mặt đất xuất hiện một bàn tay hướng về phía Hỏa Thử đang cùng Lý Hàn triền đấu, sau đó bàn tay đó liền bắt trúng lấy Hỏa Thử.
Chít chít!
Hỏa Thử bị bàn tay màu vàng nắm lấy, trong lúc nhất thời giãy giụa không được, nó kêu lên ầm ĩ.
- Làm tốt lắm!
Lý Hàn hét lên, Diệt Nhân Kiếm Pháp - thức thứ tư chém xuống.
XIU....XIU...!
Bóng kiếm cường đại ẩn chứa sát khí nồng đậm.
Phốc phốc!
Hỏa Thử không có chút cơ hội tránh né nào cả, toàn bộ ăn một kích mạnh mẽ của Lý Hàn, từng đạo máu tươi bắn ra, thân thể bị chém thành hai đoạn.
Hô!
Lý Hàn thở ra một hơi, trực tiếp ngồi xuống.
Một kích vừa rồi đã rút hết một phần tư linh lực của bản thân hắn.
Vệ Toàn Hà lập tức chạy tới.
- Lý Hàn tốt lắm, Hỏa Thử đã bị ngươi tiêu diệt.
Vệ Toàn Hà cuối cũng cũng nhận ra thực lực của Lý Hàn không đơn giản như bề ngoài, cho dù đối chiến với hắn thì phần thắng vẫn là năm phần.
Hắn đã là Linh Thiên Cảnh tam trọng thiên, mà Lý Hàn chỉ là Linh Hải Cảnh cửu trọng thiên.
Vệ Toàn Hà không nhịn được nói thầm “ Lý Hàn, ngươi đúng là quái vật! “.
- Chỉ là may mắn, nếu không phải Vệ chấp sự ngươi khống chế nó cho ta, ta chưa hẳn có thể gây tổn thương cho nó.
Lý Hàn lắc đầu nói ra, sau đó hắn ngồi xuống tại chỗ, khôi phục linh lực một chút.
Vệ Toàn Hà lập tức hái Ngũ Tinh Hoa, lại móc thú đan của Hỏa Thử ra.
Qua một phút sau thì Lý Hàn liền đứng lên, Vệ Toàn Hà giao hai thứ này cho Lý Hàn.
Lý Hàn tự nhiên không khách khí, thu vào trong không gian giới của mình.
- Đi thôi, còn một đoạn nữa, phải nhanh lên.
Vệ Toàn Hà nói ra.
Hai người lúc này đi sâu vào trong Diễm Hỏa Cốc.
Trên đường đi gặp phải hai con linh thú tứ giai cấp thấp, nhưng mà bị hai người phối hợp tiêu diệt.
Lý Hàn lại thu hoạch hai viên thú đan và mấy gốc linh thảo.
Diễm Hỏa Cốc này đúng là bảo tàng với Lý Hàn.
Trong Diễm Hỏa Cốc có một ngọn núi lửa, vài tên trưởng lão và chấp sự của Thập Linh Tông không ngừng thủ vệ ở nơi này.
Vách đá cách chỗ bọn họ không xa, lại có vài tên đệ tử Thập Linh Tông cảnh giác nhìn xung quanh, mà sau lưng hai người là cửa động, bên trong càng không ngừng có tiếng “Đinh đương đinh đương” truyền ra.
Lúc này Lý Hàn cùng Vệ Toàn Hà đã chạy tới.
Hai người xuất hiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt các trưởng lão cùng chấp sự.
Lý Hồng Ngọc thấy hai người thì nhíu mày, hỏi:
- Hai người các ngươi, sao lại tới đây?
Trong Diễm Hỏa Cốc khắp nơi đều là linh thú ngoài tứ giai, đều là linh thú mạnh mẽ, mà Vệ Toàn Hà cùng Lý Hàn hai người thực lực yếu ớt, không ngờ dám tới đây, chuyện này khiến nàng và các trưởng lão khác kinh ngạc vô cùng.
Cho dù là đệ tử chân truyền của Xích Diễm Phong trấn thủ ở đây cũng vài ngày đổi một lần, thay phiên trông coi, mà mỗi lần thay phiên đều là vài chấp sự đi cùng đệ tử, không thể một mình hành động, để tránh bị linh thú gây thương tích.
Hiện tại còn chưa tới thời gian thay phiên, mà Vệ Toàn Hà cùng Lý Hàn đột nhiên đồng thời xuất hiện, điều này khiến cho mọi người nghi hoặc vô cùng.
Hai người này tiến lên hành lễ với một đám trưởng lão, Vệ Toàn Hà mới cung kính nói:
- Lý trưởng lão, Mộ Dung trưởng lão ra lệnh cho Lý Hàn đến đây hiệp trợ chư vị trưởng lão, trấn thủ mỏ quáng, cho tới khi lấy quặng hoàn thành mới thôi, đệ tử là hộ tống Lý Hàn tới.
- Hồ đồ, ngươi tới cũng bỏ đi, Lý Hàn chỉ là Linh Hải Cảnh cửu trọng thiên, thực lực như vậy làm sao chống lại hỏa độc, còn có linh thú ở đây nữa.
Vệ Toàn Hà vừa nói xong thì Lý Hồng Ngọc liền tức giận nói ra.
Đám trưởng lão và chấp sự chung quanh cũng nhíu mày khó hiểu.
Ngay sau đó Vệ Toàn Hà liền nói ra nguyên nhân vì sao Mộ Dung Bạch lại bảo Lý Hàn tới đây trấn thủ mỏ quáng.
Sau khi Lý Hồng Ngọc nghe xong thì nàng bất mãn hừ lạnh, nói:
- Hừ, Mộ Dung Bạch, ngày càng lớn lối, đợi sau khi ta trở về sẽ cho hắn đẹp mặt.
Lúc này, một tên trưởng lão nhìn Lý Hàn rồi cười nói:
- Ngươi là đệ tử của Thái Bảo sư đệ, Lý Hàn?
Lý Hàn nhìn qua trưởng lão đang hỏi.
- Đúng là đệ tử!
Trong nội tâm hắn liền nghi hoặc
- Chẳng lẽ hắn là trưởng lão của Thập Linh Phong?
Vị trưởng lão này Lý Hàn mới thấy lần đầu, căn bản không biết hắn, nhưng mà nghe hắn gọi sư phó Lê Thái Bảo của hắn là sư đệ, cho nên mới cho rằng đây là trưởng lão của Thập Linh Phong.
- Tốt... Rất tốt, nếu như Dược Phong không chứa ngươi, vậy ngươi sau này ở lại trong Thập Linh Phong là được!
Tên trưởng lão này nhìn qua Lý Hàn rồi lại nói tiếp:
- Ta là sư huynh Lâm Kiếm Trần của sư phó ngươi, ngươi phải gọi ta là sư bá.
Lâm Kiếm Trần đã trấn thủ trong Diễm Hỏa Cốc này hơn một năm nên theo lý thì không thể biết Lý Hàn được nhưng vì Lý Hồng Ngọc đến đây nên hắn mới biết đến sự tồn tại của Lý Hàn