Xin chào các đạo hữu, bước qua năm mới, tại hạ xin kính chúc mọi người an khang thịnh vượng, làm ăn và học hành tấn tới, có nhiều hạnh phúc trong năm 2020 này. Tại hạ cũng xin lỗi vì hơn tuần nay đã không ra chương, vì tết đã đến nên có rất nhiều việc phải làm nên tại hạ không có thời gian để viết truyện, mong mọi người thông cảm. Những chương truyện này là quà tạ lỗi đồng thời là quà lì xì cho các đạo hữu nhân dịp năm mới, mong mọi người nhận cho.
Cuối cùng, tại hạ hi vọng sang năm mới, mọi người tiếp tục cùng đồng hành với bộ truyện, xin cảm ơn rất nhiều. Chúc Mừng Năm Mới ( ^_^)
...............................
Lý Hàn thu hồi quả đấm, bây giờ đã đến lúc kiểm tra tuyệt kỹ mà sư phụ đã để lại.
Một lúc sau thì Lý Hàn mở mắt ra. Trên mặt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc vì Thiên Nhãn của hắn đã tiến cấp, Thiên Nhãn bây giờ của hắn có khả năng nhìn xuyên thấu. Cái này có thể giúp hắn nhìn vào được nội thể của người khác.
Lý Hàn thấy hứng thú liền nhìn về Lâm Vũ Yến rồi khởi động Thiên Nhãn, ngay lập tức nội thể của nàng hiện ra rõ trước mắt Lý Hàn. Từ xương, mạch máu, nội tang đến ngay cả thế giới linh căn của nàng thì Lý Hàn đều nhìn thấy rõ. Lý Hàn liền tắt Thiên Nhãn đi thì ngay lập tức mọi thứ trở về bình thường, Thiên Nhãn nâng cấp này sẽ giúp hắn rất nhiều trên con đường tu luyện.
Chỉ tiếc là Thiên Nhãn không thể nhìn xuyên quần áo, nếu mà làm được thì con đường phía trước của hắn chắc chắn sẽ có thêm nhiều điều kinh diễm rồi. Còn tuyệt kỹ mới mà sư phụ để lại cho hắn là một công pháp phụ trợ có tên là thân ngoại thế thân. Cái này là nếu người nào đem theo một vật có tia thần thức của hắn thì cho dù có xa cách bao nhiêu thì khi hắn kích hoạt tuyệt kỹ này thì hắn lập tức xuất hiện bên cạnh người đó.
Giả sử như Lâm Vũ Yên đem theo một ngọc bội có thần thức của hắn, khi hắn sử dụng tuyệt kỹ này thì hắn dùng ngọc bội đó làm vật trung gian và lập tức xuất hiện bên cạnh nàng. Lý Hàn cảm thấy đáng tiếc, nếu tuyệt kỹ này xuất hiện sớm thì có lẽ Lý gia đã không chết nhiều người như vậy. Lý Hàn thở ra một hơi đầy nuối tiếc rồi gạt chuyện này sang một bên, hắn tiếp tục luyện hóa âm dương khi còn dư lại và hấp thụ linh khí để củng cố cảnh giới.
Sáng ngày hôm sau, Lý Hàn và các nàng đứng trước Bàn Long Cốc. Lý Hàn liền khởi động Thiên Nhãn, ngay lập tức sương mù trước mắt hắn lập tức biến mất để lộ ra những con đường đi. Lý Hàn để ý ở một bên vách đá có một sợi dây được đính trên đó, xem ra đây là cách mà người của trại cướp Kỳ Ba để khỏi bị lạc trong sương mù. Lý Hàn quay đầu lại nói:
- Ta thấy phía trên đá có đính một sợi dây, ta nghĩ đây là do người của trại cướp Kỳ Ba làm nên nếu men theo sợi dây thì có thể chúng ta sẽ tìm được chúng.
Nói rồi hắn cầm tay từng người các nàng chạm vào sợi dây, đến khi các nàng đều đã nắm được vào sợi dây thì Lý Hàn tạo ra một phân thân. Hắn cho phân thân đi cuối cùng vì đề phòng các nàng buông dây mà đi lạc, còn bản thể thì đi trước vì hắn là người duy nhất có thể nhìn xuyên qua sương mù nên có chuyện gì thì hắn phản ứng trước tiên.
Cả đoàn người liền bắt đầu khởi hành, trên đường đi thì các nàng nói chuyện rôm rả nhưng trên mặt các nàng đều hiện lên vẻ đề phòng, hễ có chuyện gì thì các nàng có thể lập tức phản ứng lại. Mê Huyễn Cốc này rất lớn, đủ cho mười người đi song song và cốc này có rất nhiều ngã rẽ, nếu không phải có sợi dây này thì cho dù Lý Hàn không bị sương mù ảnh hưởng thì cũng phải mất khoảng một thời gian mới tìm được vị trí của trại cướp.
Sau một tiếng đi trong sơn cốc, cuối cùng cả nhóm mới đi ra khỏi. Phía trước mặt Lý Hàn và các nàng là một cánh rừng, cả nhóm nhìn nhau rồi bước về phía khu rừng, vừa đi thì mọi người đều mở rộng thần thức của mình để đề phòng có bẫy trong rừng. Sau một khắc đi lại trong rừng thì cả nhóm đã đi tới một thôn xóm cỡ vừa.
Khi cách thôn xóm khoảng bài chục bước thì Lý Hàn và các nàng dừng lại, hắn dùng linh lực rồi hét lên:
- Lũ cướp các ngươi, mau ra đây chịu chết!
Ngay lập tức, ở cửa thôn bắn vụt tới hơn năm mươi người, cả đám đều hiện lên vẻ đề phòng vì người có thể đi xuyên qua được Mê Huyễn Cốc chắc chắn không phải là kẻ bất tài. Đi đầu trong đám người là ba người, 2 nam một nữ. Nữ tính duy nhất là một diễm phụ thoạt nhìn hơn 30 tuổi, vú to mông nở, một thân váy dài nửa trong suốt, dáng người khêu gợi như ẩn như hiện.
- Vị huynh đệ, không biết các ngươi đi đến trại cướp Kỳ Ba để làm gì?
Người nói chuyện là một trung niên có mái tóc đỏ, trên người tản ra khí tức Linh Hải Cảnh tầng một, xem ra đây chính là lão đại của trại cướp.
- Đến để diệt các ngươi!
Lý Hàn lạnh nhạt nói.
- Hahaha, vị huynh đệ này thật can đảm. Ta rất thích những người can đảm, đặc biệt là người vừa đẹp trai vừa cản đảm.
Diễm phụ kia khanh khách cười duyên, hai đống thịt mềm trước ngực lập tức nhảy nhót, nàng không mặc áo lót nên đầu v* có thể thấy được vô cùng rõ ràng, điều này hết sức mất hồn. Nhưng với một người luôn ăn những mỹ nhân cấp cao như Lý Hàn thì nàng chưa đủ để lọt vào mắt hắn, hắn không để ý đến mỹ phụ kia mà nói:
- Phế đan điền, ta có thể tha chết cho các ngươi.
- Thật cho rằng mình là cường giả tuyệt thế sao?
Gã trại chủ còn lại hét lớn, vươn tay chộp hướng Lý Hàn.
Lý Hàn hừ lạnh, đưa tay đấm ra một quyền.
Bành!
Người nọ lập tức bị đánh bắn về phía sau. Òa” một tiếng phun ra một vòi máu tươi, ngã phịch xuống đất, hơi thở mong manh.
Cái gì!?
Người đó nhưng là Tam trại chủ!
Ba vị trại chủ tự nhiên là lấy thực lực luận xếp hạng. Trong đó trung niên tóc đỏ là Linh Hải Cảnh nên là đại trại chủ, còn mỹ phụ là Tụ Linh viên mãn nên là nhị trại chủ, còn người vừa rồi mặc dù là tam trại chủ nhưng cũng là Tụ Linh cửu tầng!
Mà Tụ Linh cửu tầng chỉ bị Lý Hàn ra quyền một cái mà đã trọng thương sắp chết, cho dù đại trại chủ cũng không làm được như vậy, như vậy thì chiến lực của tiểu tử này khủng bố đến mức nào?
Đại trại chủ thấy vậy thì mồ hôi lạnh chảy xuống liền quay đầu bỏ chạy nhưng chưa chạy được vài bước thì bị Lý Hàn cản lại, nói:
- Ngươi đừng hòng thoát.
Đại trại chủ thấy vậy thì biết Lý Hàn sẽ không tha cho hắn, hắn liền lao đến tấn công Lý Hàn. Lý Hàn thấy vậy thì vừa lòng, hắn muốn xem thử bản thân với Linh Hải Cảnh khác có khác gì nhau. Chiến ý của Lý Hàn bùng lên, cũng lao về đại trại chủ. Lần này hắn chỉ dùng nắm đấm để chiến.
Hưu hưu hưu, rầm rầm oanh!
Hai người đụng vào nhau, nhao nhao ra quyền, không hề hoa xảo, liều mạng lực lượng, dư ba chấn động, giống như trời long đất lở, mặt đất phụ cận chấn động.
Thân hình hai người trao đổi vị trí, nhưng lập tức lại phóng người lên, lại lần nữa giết về đối phương.
Cả đám cướp thấy vậy thì muốn nhân cơ hội để đánh lén Lý Hàn nhưng bị các nàng cản trợ, không những không đánh lén được mà còn bị thiệt hại. Nữ nhân kia cũng muốn ra tay nhưng bị Lâm Vũ Yến bám lấy, không có cơ hội để giúp đại trại chủ. Mặc dù Lâm Vũ Yến mới là Tụ Linh bát trọng nhưng với linh căn cực phẩm, công pháp thiên cấp và linh khí tam cấp nên nàng có thể chiến sòng phẳng với Tụ Linh viên mãn.
Lý Hàn càng đánh càng thêm sảng khoái, càng đánh càng hăng máu. Ngược lại tên đại trại chủ càng đánh càng hoảng sợ, hắn mạnh nhất chính là quyền pháp. Nhưng không ngờ đánh với tên này thì càng đánh hắn càng hụt hơi. Hắn biết nếu cứ tiếp tục như thế thì không được nên hắn liền dùng linh kỹ.
Sau một đấm, cả hai người liền tách nhau ra. Tên đại trại chủ liền hét lớn một tiếng, hai tay oanh kích, mỗi một quyền đều biến thành Giao long, như xà hóa long, thẳng vượt chín tầng trời. Lý Hàn thấy vậy thì cũng hét lớn, linh lực tụ lại bàn tay rồi hắn tung quyền.
- Phá Thiên Quyền!
Oanh, oanh, đùng, đùng......
Hai chiêu thức linh kỹ va chạm vào nhau tạo nên những cơn chấn động, phá hư mặt đất phụ cận rối tinh rối mù, phảng phất có hai quái thú to lớn đang cắn xé lẫn nhau. Cả hai người bị uy lực của hai chiêu thức mà bị bức lùi lại, Lý Hàn thì chỉ lùi ba bước còn tên kia thì mười bước. Ai hơn ai, nhìn qua đã biết. Thậm chí nơi khóe miệng tên kia chảy ra một dòng máu tươi, hiển nhiên đã bị thương.
Tên kia biết mình đã thua nên nếu tiếp tục chiến thì hắn chỉ có nước chết, hắn liền lấy ra một viên tròn màu đen rồi ném mạnh xuất đất. Ngay lập tức, một màn khỏi đen được tạo ra, tên đại trại chủ nhân cơ hội liền quay đầu bỏ chạy. Đứng trước tử vong thì tình nghĩa có là cái thá gì, những tên cướp thấy đại trại chủ bỏ chạy thì tất cả đều sững người nhưng ngay lập tức liền giống như ong vỡ tổ mà bỏ chạy khắp nơi. Lý Hàn thấy vậy thì nói:
- Những tên khác thì giao cho các nàng!
Nói rồi hắn dùng Thiên Nhãn nhìn xuyên qua màn khói rồi đạp Thất Tinh Bộ, phóng theo tên đại trại chủ. Lý Hàn không lo các nàng sẽ gặp nguy hiểm, từ việc tu luyện trong Âm Dương tháp và song tu với hắn thì người có thực lực yếu nhất trong các nàng cũng là Tụ Linh ngũ trọng thiên. Lý Hàn và đại trại chủ, một người chạy một người bắt, cứ như vậy được một khắc thì trại đại chủ liền dừng lại vì trước mặt hắn là một vực sâu không đáy, hắn không thể chạy tiếp.
Hắn liền quay đầu lại thì thấy Lý Hàn chạy đến, hắn liền quỳ xuống xin tha:
- Xin tiền bối tha mạng.
Lý Hàn không nói gì mà bước đến, thấy Lý Hàn không phòng bị mà bước đến, trong mắt tên đại trại chủ lóe lên một tia khát máu. Ngay khi Lý Hàn đến cách hắn một bước chân thì hắn vùng lên, trên tay hắn xuất hiện một con dao găm mạnh liệt đâm vào phía ngực Lý Hàn.
- Chết đi!
Một kích này là một chiêu toàn lực của hắn, lúc này trong đầu hắn đã hiện lên hình ảnh Lý Hàn giãy dụa chết trong vũng máu.
Keng!
Nhưng thực tế đã chứng minh rằng mộng tưởng luôn tốt đẹp, ngay khi con dao phá lớp áo của Lý Hàn thì nó bị chặn lại bởi một vệ giáp. Nhìn một màn này thì hắn biết mình bị lừa rồi, hắn muốn buông dao ra để lùi lại nhưng đã trễ. “Vút”, hắn bỗng nhiên nhìn thấy thân thể không đầu của mình đang điên cuồng phun máu!
Hắn... hắn bị chém đầu!
Đợi đến khi ý niệm này hiện lên, ý thức của hắn cũng theo đó mai một, đầu lăn lông lốc trên mặt đất mấy vòng, hai mắt trợn tròn, tràn ngập không căm lòng và khó hiểu.
Không có gì là khó hiểu cả, ngay khi con đao đâm vào vệ giáp thì trên tay Lý Hàn đã xuất hiện một thanh kiếm và hắn động.
Lý Hàn lấy ra một cái hộp rồi thu đầu của tên đại trại chủ vào, đây là bằng chứng chứng mình nhiệm vụ đã thành công. Lý Hàn làm xong liền quay đầu về lại chỗ bọn cướp, lúc hắn đến nơi thì khắp nơi đều là thi thể, ngay cả nữ nhân kia cũng có vùi thây nơi đây.
Các nàng ai nầy đều bị thương nhưng chỉ bị thương phần mếm, chỉ cần nghỉ ngơi là hồi phục. Các nàng đã diệt gần sạch, chỉ để vài tên trốn thoát nhưng chỉ với vài tên thì khó có thể gây nên bọt nước nên Lý Hàn cũng mặc kệ. Cả nhóm liền bắt đầu thu chiến lợi phẩm, thu xong thì Lý Hàn dùng một mồi lửa thiêu sạch chỗ này, không để lại một thứ gì cả.
Làm xong thì cả nhóm liền quay về để giao nhiệm vụ.