Sau khi rời đi một khoảng đủ xa, Lý Hàn liền bắt đầu kiểm kê thành quả của hai người kia. Sau một hồi kiểm kê, ngoài trừ linh thạch và đan dược thì có khoảng ba chục gốc nhị giai linh thảo, mười một gốc tam giai đê cấp linh thảo và hai gốc tam giai trung cấp linh thảo, ngoài ra thì có khoảng năm mười đầu linh thú nhất giai, ba mười đầu linh thú nhị giai và năm đầu linh thú tam giai sơ kỳ.
Xem ra hai người này cũng tiến hành đánh cướp của người khác chứ không thể nào trong vòng năm ngày có thể thu hoạch nhiều như vậy được, xem ra hắn đen ăn đen. Sau khi nhìn qua một vòng không tìm thấy linh thảo nào mà hắn vừa ý liền cất tất cả lại, tiếp thu đi săn linh thú và hái linh thảo.
Hai ngày sau, Lý Hàn đang đối chiến một con rắn thô to, dài khoảng mười mét. Con rắn này là Tử Lân Xà tam giai trung giai, là linh thú thuộc tính kim. Còn về vì sao Lý Hàn lại đối chiến với Tử Lân Xà là vì hắn muốn đoạt Tử Kim Hoa, tam giai cao cấp linh thảo mà Tử Lân Xà đang bảo hộ.
Tử Lân Xà há to miệng máu, một đạo kim quang bắn về phía Lý Hàn.
Lý Hàn liền đạp Phong Ảnh Bộ tránh né, sau đó hắn liền phản công lại, thanh kiếm trên tay hắn liền vào hông của Tử Lân Xà.
Phốc!
Kiếm khí trong tay Lý Hàn là tam giai linh khí, một kiếm đâm vào hơn một nửa.
Xì!
Tử Lân Xà kêu một tiếng, thân thể to lớn lật qua lật lại, giãy giụa khỏi nhuyễn kiếm, cái đuôi lớn của nó quất qua phía Lý Hàn.
Lý Hàn nhanh chóng né qua và tiếp tục tấn công Tử Lân Xà.
Một người một xà triền đấu không ngớt, cây cối ở hiện trượng lật tung lên.
Dưới tình huống bình thường, cấp bậc ngang nhau thì võ giả nhân loại ít khi đánh thắng linh thú, bởi vì linh thú thân thể cường tráng, chỉ bằng điểm này đã có thể quyết định sinh tử. Nhưng xui cho Tử Lân Xà là nó gặp Lý Hàn, kẻ thường xuyên chiến đấu vượt cấp.
Sau khi né tránh một đạo kim quang của Tử Lân Xà, Lý Hàn liền thi triển Thủy Ảnh Kiếm Pháp, một đạo tiếp một đạo lam quang tập trung vào mũi kiếm, như sao băng chém thẳng vào Tử Lân Xà.
Tử Lân Xà dường như ý thức được chiêu này bất phàm, trong miệng phun kim quang.
Ầm ầm!
Cường chiêu đối kích phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Lý Hàn thừa cơ vung kiếm chém một cái.
Hí!
Non nửa đoạn đuôi rắn bị kiếm của hắn chém rơi xuống đất.
Tử Lân Xà kêu một tiếng, thân thể nhanh chóng co rút lại, nó dùng toàn bộ sức lực lao thẳng vào Lý Hàn.
Tốc đó của Tử Lân Xà rất nhanh nhưng phản ứng đã trải qua trui rèn sinh tử của Lý Hàn lại nhanh hơn, ngay khi Tử Lân Xà vừa lao tới thì Lý Hàn liền đạp Lưu Tinh Thiên Quang Bộ nhanh chóng né qua một bên, đồng thời thanh kiếm trên tay hắn chém vào đầu của Tử Lân Xà.
Phốc!
Tê tê!
Tử Lân Xà do không kịp đề phòng, bị nhuyễn kiếm cắm vào ánh mắt, đau đến tới mức không ngừng hét lên, đầu lắc qua lắc lại.
Lý Hàn được thế không tha, hắn bắt được cơ hội, thanh kiếm trên tay hắn liền chém tới chỗ bảy tấc của Tử Lân Xà.
Phốc!
Một cột máu phun trào ra ngoài, Tử Lân Xà lập tức giãy dụa lần nữa.
Không đầy một lát sau, nó rốt cục ngừng co rút và chết đi.
Lý Hàn sau khi giết xong Tử Lân Xà, hắn nhanh chóng thu lấy xác rắn và đi lấy Tử Kim Hoa. Sau khi thu xong Tử Kim Hoa, hắn liền nhanh chóng rời đi.
.........
Nửa tháng nhanh chóng trôi qua, Lý Hàn một đường giết đâm, chém, trảm đã lấy được gần hai mươi mấy đầu linh thú tam giai, trong đó còn có hai đầu linh thú tam giai hậu kỳ, càng đạt được mấy chục gốc linh thảo từ nhất giai đến tam giai.
Lý Hàn cũng không mượn nhờ trợ lực từ Kim Sắc Lang Vương mà hoàn toàn bằng vào thực lực của mình đi săn giết linh thú.
Chính hắn một mực kiên trì lấy chiến tranh nuôi chiến tranh phương thức tu luyện.
Sau mỗi lần đại chiến hắn liền lại một lần nữa sửa sang lại cảm ngộ sau khi chiến đấu, nhờ đó mà khả năng chiến đấu của hắn ngày càng nâng cao.
Đêm lạnh như nước, ánh trăng từ phía chiếu nghiêng xuống, phủ lên cho sơn cốc đen kịt một tầng lụa hơi mỏng, lộ ra cực kỳ xinh đẹp thần bí.
Trong một huyệt động trên vách núi, Lý Hàn đang khoanh chân ngồi tu luyện.
Sau nửa tháng đi săn, linh lực tích lũy trong người hắn đã đạt tới biên giới không đột phá không được rồi.
Giờ phút này, hắn đã điều tiết trạng thái đến tốt nhất, linh lực tràn đầy ngưng thực, lúc này không đột phá còn chờ đến khi nào nữa.
Lý Hàn tâm thần thủ nhất, khí vận đan điền, Âm Dương Hỗn Độn Quyết lập tức vận chuyển, vốn linh lực quanh thân theo thất kinh bát mạch, ngũ tạng lục phủ trở về vào trong Linh Hải.
Từng đạo linh lực như nhũ yến quay về, một chút cũng không lọt mà thu rụt trở về.
Giờ phút này, Lý Hàn tựa như một người bình thường vậy, không nhìn ra hắn có bất kì khí tức linh giả nào cả.
Chỉ là, giờ phút này trong linh hải của hắn óng ánh vòng quanh linh lực đủ mọi màu sắc, thoạt nhìn càng thêm ngưng thực thánh khiết, sau khi tất cả linh lực trở về thì vài loại thuộc tính không thống nhất liền không ngừng đan vào nhau, hội tụ lại.
Linh lực bị càng áp càng nhỏ, linh hải càng ngày càng thêm ngưng thực, sau khi mọi thứ đạt tới cực hạn thì...
Oanh!
Linh lực được Lý Hàn áp súc đến cực điểm bạo phát khiến khí tức của linh hải đa thuộc tính của hắn liền đạt đến giai đoạn sơ kỳ của Linh Hải Cảnh thất trọng thiên, nhưng mà khí tức kia vẫn còn tiếp tục tăng vọt đến hậu kỳ sau đó mới vững chắc lại.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Lý Hàn rốt cục mở ánh mắt đã càng thêm thâm thúy ra, nhìn tinh không mênh mông kia, khiến người càng thêm mê say.
Theo hắn giơ tay lên, một đạo linh lực cường đại đánh lên trên hòn đá ở cửa động.
Ầm ầm!
Hòn đá lập tức bị đánh bay ra, uy lực kia có thể so với một kích toàn lực của Linh Hải Cảnh thất trọng thiên rồi.
Sau khi tu luyện xong, Lý Hàn liền đứng lên, chậm rãi đi ra cửa động.
Kim Sắc Lang Vương đã ngậm đầu Thổ Báo tam giai sơ kỳ chờ ở ngoài.
Tiểu Bạch ở trên đầu tiểu Kim vừa thấy được Lý Hàn liền lập tức nhào tới.
Tiểu Bạch không biết là vì lúc trước Lý Hàn đã cứu nó, hay là nó cảm thấy khí tức của Lý Hàn khiến nó cực kỳ yêu thích hay sao mà rất thích bám lấy người Lý Hàn.
Lý Hàn sau khi thu xong tài liệu trên người Thổ Báo thì hắn liền chém bay đầu báo, làm sạch sẽ sau đó dùng lửa nướng thịt lên ăn.
Sau khi giải quyết vấn đề trong bụng, Lý Hàn nhảy lên một cây đại thụ, nằm ở trên đó nhìn lên ngôi sao đầu trời, bắt đầu nhớ đến Tần Liên các nàng.
Thần sắc hắn lúc này rất có hương vị “ Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương “
Trong lúc mơ hồ, Lý Hàn cũng dần híp mắt lại ngủ thiếp đi.
Tia nắng sớm mai chiếu vào mặt, Lý Hàn liền mở mắt.
- Lại qua một ngày ah
Lý Hàn đưa tay ra dủi cái lưng mỏi nói, bộ dáng lộ ra vô cùng thoải mái nhẹ nhõm.
Người khác vì muốn tranh thủ càng nhiều điểm tích lũy mà giành giật từng giây, nhưng hắn lại không chút nóng nảy.
Chém giết linh thú, với hắn mà nói chỉ là luyện công, căn bản không có chút tính chất uy hiếp, chỉ cần linh thú dám xuất hiện thì hắn cũng không sợ không có điểm tích lũy.
Hắn ngược lại cảm thấy bỏ thêm chút thời gian tìm kiếm linh thảo mới càng thêm thực tế.
Chỉ tiếc nơi này là trong Tử Phong Cốc, linh thảo cũng khá nhiều nhưng cao giai lại hiếm có vô cùng, nửa tháng qua thì hắn chỉ chiếm được một gốc Thanh Linh Qủa khiến hào hứng của hắn cũng giảm bớt đi phân nửa.
Nửa ngày nữa lại qua đi, Lý Hàn liên tiếp chém giết ba đầu linh thú, đều thuộc về linh thú tam giai khiến toàn thân hắn đều dính đầy vết máu, như một huyết nhân vậy, người không biết còn tưởng rằng hắn bị tổn thương nặng nữa ấy chứ.
- Ngươi đứng lại đó cho ta!
Một giọng nói từ một nơi truyền đến.
Lý Hàn hướng về kia thanh âm nhìn lại, chỉ thấy năm tên thanh thiếu niên cùng nhau đến đây tranh cử liền xuất hiện trước mặt hắn.
Nói chuyện chính là một gã Linh Hải Cảnh tầng tám, Phương Minh Cách đến từ Đồ Vân Thành, Linh Hải Cảnh tầng tám hai mươi bốn tuổi, ở Thiên Long Thành tuyệt đối có thể nói là tồn tại yêu nghiệt, nhưng mà ở Thập Linh Tông chỉ tính là thiên tài bình thường, còn xa xa không thể dùng “Yêu” làm danh xưng được.
- Lại thêm một đám nữa.
Trong lòng Lý Hàn thầm nói.
Nửa tháng qua, Lý Hàn cũng bị nhiều nhóm linh giả hắc ăn hắc chặn đường. Bọn chúng là những linh giả ngoài trừ đi giết linh thú, còn đi săn bắn những linh giả khác, đem thu hoạch người khác liều mạng đổi lấy làm của riêng.
Lý Hàn gặp những người này đường nhiên sẽ không lưu tình, đều toàn lực ra tay chém giết nên thu hoạch của hắn bây giờ cũng khá là phong phú. Hắn lạnh giọng hỏi:
- Có chuyện gì không?
- Mau giao tất cả điểm tích lũy ra đây, nếu không bọn ta sẽ cho ngươi đẹp mắt.
Phương Minh Cách trực tiếp nói với Lý Hàn.
Phương Minh Cách những ngày này từ trong tay người lạc đàn tham gia tranh cử đoạt không ít điểm tích lũy, loại phương thức nhanh chóng này khiến hắn cảm thấy phi thường thoải mái. Cho nên, phàm là gặp phải lạc đàn hoặc thực lực không bằng thì bọn hắn đều tiến hành cướp đoạt.
Nghe Phương Minh Cách nói vậy, trong lòng Lý Hàn thầm nói “ Xem ra lại có thêm thu hoạch rồi “. Nếu đối phương đã muốn đánh cướp hắn thì Lý Hàn cũng không dong dài, thanh kiếm trên tay hắn liền chém về phía Phương Minh Cách.
Nhóm người này cao nhất chính là Phương Minh Cách có thực lực Linh Hải Cảnh tầng tám nên hắn không tốn bao nhiêu thời gian đã thu nhập xong cả năm người. Sau khi thu nhập xong bọn cướp bóc kia thì hắn cũng tiện tay thu hết tất cả điểm tích lũy của bọn hắn khiến cho đám người Phương Minh Cách hối hận đến xanh ruột rồi, không nghĩ tới lần này lại gặp phải tên biến thái như vậy, không nhưng không cướp được còn bị người ta cướp ngược không còn chút gì nữa, lúc này đừng nói là muốn trở thành nội môn đệ tử, coi như là ngoại môn đệ tử cũng có chút khó khăn, bởi vì thời gian đã qua hơn phân nửa rồi.
- Cút đi, thừa dịp ta đang tâm tình tốt, bằng không không chặt chân chó của các ngươi thì không được, rõ ràng dám đánh chủ ý lên ta.
Lý Hàn phất phất tay nói.
Phương Minh Cách trong nội tâm dù không cam lòng cũng không làm được gì nên đành dẫn theo đồng bọn mà bỏ đi.
Sau khi thu xong đồ của nhóm Phương Minh Cách, Lý Hàn liền biến mất trong rừng rậm.