Theo bản đồ thì Lý Hàn đã chạy đến chỗ Lý Chiến thì hắn nghe được tiếng giao đầu rồi im bặt, lo Lý Chiến gặp nguy hiểm nên Lý Hàn đã dùng Lưu Tinh Thiên Quang Bộ chạy đến, lúc hắn chạy đến thì thấy một tên đang chuẩn bị cắm đao vào đầu Lý Chiến.
Lý Hàn nhanh chóng dùng thân pháp phóng đến rồi tung ra một cước đá bay tên đó. Tên đó không ngờ có kẻ lại đến cứu Lý Chiến nên không kịp phản ứng nên bị một cước toàn lực của Lý Hàn đá bay, lúc hắn rời xuống thì liên tục phun ra máu tươi, hiển nhiên một cước này của Lý Hàn đã làm hắn bị thương khá nặng.
Mọi chuyện xảy ra qua nhanh khiến tên đồng bọn không kịp phản ứng, lúc hắn phản ứng lại thì tên tên kia đã nằm trên đất, hắn lập tức cầm thảo thủ thế, trong miệng khạc ra hai chữ:
- Lý Hàn!
Lý Hàn khụy xuống, đỡ Lý Chiến đứng dậy rồi móc ra một bình đan dược, đổ ra một hạt đan dược màu xanh lục, đưa cho Lý Chiến nói:
- Đại bá, người mau uống đan dược này đi.
Lý Chiến nghe vậy không nói hai lời liền nuốt xuống, khi đan dược vào bụng thì hóa thành những lương khí, khiến cho vết thương trên người hắn đã giảm bớt. Thấy Lý Chiến đã uống đan dược thì Lý Hàn liền thở phõm.
Sau đó, sắc mặt của hắn liền trầm xuống, hắn quay lại nhìn tên đồng bọn, sát khí như đao, lần này thì hắn đã thực sự giận dữ.
- Các ngươi muốn chết như thế nào?
Lý Hàn điềm nhiên nói.
- Là ngũ mã phân thây, hay lăng trì, hay chém đầu? Ta cho các ngươi một cơ hội lựa chọn!
Mặc dù giọng Lý Hàn bình thản nhưng ai nghe thấy cũng cảm nhận được sát khí như hóa thực chứa trong từng chữ mà hắn nói.
Tên đồng bọn nghe vậy thì cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như trần truồng giữa mùa đông vậy.
- Thằng nhóc, ngươi không nên đắc ý, ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối, ngươi chỉ có một con đường chết!
Tên này kêu gào nói. Sở dĩ hắn làm vậy là vừa muốn hù dọa Lý Hàn vừa tăng thêm dũng khí cho mình.
Lý Hàn lắc đầu, nói:
- Người chết hôm nay không phải là bọn ta mà là các ngươi.
Nói rồi hắn liền động, một thanh kiếm xuất hiện ở trong tay hắn. Đây là linh khí kiếm tam giai mà hắn sở hữu, có tên là Phá Vân. Hắn cầm Phá Vân Kiếm chém hai thức Diệt Nhân về phía tên đang chật vật đứng dậy kia. Mặc dù với thực lực lúc này của mình thì hắn chỉ phát huy được vài phần sức mạnh của Phá Vân kiếm. Nhưng vài phần của linh khí tam giai cộng thêm Diệt nhân kiếm pháp cũng đủ rồi, một chiêu này ra thì tên kia lúc đỉnh phong nhất chưa chắc đỡ được, huống chi lúc này hắn đang bị thương.
“Phốc “ một tiếng, tên kia lập tức bị một kiếm của Lý Hàn chém làm đôi. Máu và nội tang của tên này rơi xuống đất, nhuộm đỏ cả một vùng.
Tên kia thấy một màn như vậy thì khuôn mặt liền tái xanh, mồ hôi đổ như mưa. Nhân lúc Lý Hàn còn chưa kịp chú ý thì hắn đã quay đầu bỏ chạy, hắn đã bị một kiếm kinh diễm của Lý Hàn làm kinh sợ. Thấy tên này bỏ chạy thì hắn cười lạnh, nói:
- Muốn chạy a? Không dễ dàng vậy đâu!
Tên đó mặc kệ Lý Hàn mà tiếp tục cắm đầu chạy, mà Lý Hàn cho tên này chạy thoát sao? Đương nhiên là không thể rồi!
Hắn lập tức vận Lưu Tinh Thiên Quang Bộ lao đến tên đó, tên đó đang chạy thì hắn cảm nhận được một sát cơ áp sát vào hắn.
Tên đó lập tức quay đầu lại, giơ đao nên để che chắn bản thân. “ Keng “ một tiếng, kiếm và đao va chạm vào nhau, lập tức tên đó bị đánh lùi vài bước đồng thời thanh đao trên tay hắn cũng bị sứt mẻ, dù sao thì thanh đao đó chỉ là phàm binh nên đối đầu Linh khí tam giai thì không bị phá hủy là may rồi.
Tuy Lý Hàn đã giết một kẻ, nhưng tức giận còn không có biến mất, dáng dấp thê thảm của đại bá, ở trước mắt lái đi không được, để sát ý của hắn càng tăng cao, cho nên tên này phải chết.
Lý Hàn thét dài, trường kiếm liên tục huy động, kiếm khí như cầu vồng.
Tên đó chật vật huy đao để đón đỡ nhưng mặc dù vậy thì trên người hắn vết thương ngày càng chồng chất, thậm chí còn mơ hồ thấy được bạch cốt.
Tụ Linh tầng bảy đối chiến với tầng bốn, trừ thiên tài vượt cấp thì nó là nghiền ép tuyệt đối.
Oành, Lý Hàn đạp một cước, đá vào ngực tên đó, rắc rắc rắc… Tiếng xương gãy truyền đến, tên đó chí ít đứt mất bốn cái xương sườn, đan điền bị đá bạo, trượt tới trước mặt Lý Chiến. Lý Hàn thu kiếm lại, nói:
- Đại ba, tên này ta giao cho ngươi!
- Được!
Lý Chiến mặt đầy sát khí, trường kiếm trên tay hắn đâm ra một kiếm
Phốc!
Thanh trường kiếm đâm vào ngực y, tên đó không cam lòng trừng mắt nhìn Lý Chiến, miệng đóng mở, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng chỉ trào máu ùng ục ùng ục, đầu lệch đi, đã chết.
Sau khi đâm xong thì Lý Chiến cúi xuống, giật khăn che mặt ra. Sau khi thấy mặt của tên này thì hắn kinh hô:
- Là Vương Tiểu Lâm!
Thấy được kẻ truy sát mình, sắc mặt của Lý Chiến liền trầm xuống, hắn không ngờ người ra tay không phải là của Cao gia mà là người của Vương gia. Vương gia đúng là đáng chết, lại có thể “ Nhân Lúc Cháy Nhà Đi Hôi Của “, muốn nhân lúc Lý gia đang khủng hoảng mà muốn diệt Lý gia. Hắn muốn đi tìm Vương gia để tính, để cho Vương thấy, cho dù Lý gia có yếu ớt cỡ nào đi chăng nữa thì không phải muốn diệt là diệt. Nhưng lúc này không phải là lúc thích hợp để tính chuyện với Vương gia, chuyện Vương gia đợi sau khi trả thù Cao gia xong thì tính tiếp.
Lý Chiến thấy Lý Hàn đi đến, liền mở miệng hỏi:
- Lý Hàn, sao cháu lại có mặt ở đây.
- Cháu cảm thấy lòng không yên nên quay về xem thử nhưng không ngờ...... Đại bá, cháu xin lỗi, chuyện này do cháu gây ra.
Nói rồi Lý Hàn quỳ xuống để thể hiện lòng áy náy của mình, Lý Chiến thấy vậy liền nhanh chóng dìu Lý Hàn, lên nói:
- “ Dưới gối nam nhi có dát vàng”, cháu mau đứng lên đi.
Nâng Lý Hàn đứng dậy thì Lý Chiến thở dài, nói:
- Chuyện này không thể trách cháu được, “ người trong giang hồ, thân bất vô kỷ “, đạo lý này, ta hiểu. Cho nên cháu không cần phải cảm thấy tự trách mình.
Lý Hàn mím môi không trả lời vì hắn đang cảm thấy áy náy vô cùng, nếu như Lý Chiến mắng chửi hay đánh hắn thì có lẽ sẽ giúp hắn dễ chịu hơn phần nào. Nhưng Lý Chiến lại bao dung, tha thứ cho hắn làm cho hắn cảm thấy xúc động trong lòng. Ngay lúc này, trong lòng hắn chính thức nhận Lý Chiến chính là người thân của mình.
- Đại bá yên tâm, thù này của Lý gia, cháu sẽ trả.
Nói rồi hắn lấy Tiểu Bạch ra, rồi vài thứ khác nữa giao cho Lý Chiến, nói:
- Đại bá, bây giờ người hãy dưỡng thương rồi đi tìm những người còn sống của Lý gia, Tiểu Bạch có thể giúp, chỉ cần cho nó ngửi mùi người cần tìm thì nó sẽ tìm được. Còn những thứ này là thứ có thể giúp Lý gia phục hồi lại.
Nói rồi hắn đưa tay vuốt ve đầu của tiểu Bạch, nói:
- Tiểu Bạch, người theo giúp đại bá ta nha?
Tiểu Bạch kêu một lên tiếng, đương nhiên là nó không đồng ý rồi vì nó thích được ở bên Lý Hàn, chứ không phải những người này. Nhưng khi nhìn vào đôi mặt của Lý Hàn thì nó vô cùng có lý trí mà gật đầu một cái, hiển nhiên là nó đã đồng ý, chỉ là trên mặt nó mang theo vẻ miễn cưỡng vô cùng. Lý Hàn thấy tiểu Bạch đồng ý thì vui vẻ, vuốt ve đầu nó nói:
- Tiểu Bạch ngoan lắm.
Tiểu Bạch híp mắt, thưởng thụ cái cảm giác được Lý Hàn vuốt ve. Vuốt ve tiểu Bạch một lúc thì Lý Hàn dừng tay, nói:
- Được rồi, cháu đi đây.
Nói rồi hắn bước đi, Lý Chiến thấy vậy liền hỏi:
- Đi? Cháu đi đâu?
- Cháu đi tìm Cao gia tính sổ!
Lý Hàn nói.
Lý Chiến kinh hãi thốt lên:
- Cháu điên à! Cao gia có Linh Hải Cảnh đó, cháu đi đến không phải là nạp mạng sao?
- Đại bá, người yên tâm. Cháu sẽ có chừng mực.
Lý Hàn lạnh đạm, bình tĩnh nói.
Nhìn thần sắc tự tin của Lý Hàn thì Lý Chiến biết hắn đã trưởng thành rồi, đã có thể chống được một phương trời rồi. Lý Chiến thở dài, nói:
- Thôi, cháu trưởng thành rồi. Cháu muốn làm gì thì làm nhưng nhớ phải cẩn thận, nếu cháu có chuyện gì xảy ra thì Lâm Vũ Yến các nàng sẽ đau lòng.
Nghe Lý Chiến nói vậy thì Lý Hàn kinh hãi, nói:
- Đại bá, người.....
Thấy thần sắc kinh hãi của Lý Hàn thì Lý Chiên ngẩng đầu nhìn trời, nói:
- Lý Hàn, ta đã không thể cho Vũ Yến nàng một cuộc sống hạnh phúc, ta hi vọng cháu có thể thay ta làm điều đó.
Nói rồi hắn mỉm cười hiền hậu nhìn Lý Hàn một cái rồi mang theo tiểu Bạch mà bỏ đi. Lý Hàn sửng sốt nhìn theo bóng lưng của Lý Chiến, xem ra chuyện hắn vụng trộm với Lâm Vũ Yến đã bị đại bá phát hiện rồi, nhưng hắn không ngờ Lý Chiến không những không trách hắn mà còn cổ vũ hắn, có một vị đại bá như vậy, hắn cảm thấy rất tuyệt, sau đó Lý Hàn quay đầu bước đi.