Phong Lưu Thánh Vương

Chương 139: Chương 139: Lâm Nhược Thủy (1)




Sau khi chôn cất mỹ phụ xong thì Lý Hàn quay trở về nhà trọ, rồi hắn đi vào trong Âm Dương tháp. Nhìn nhiều cung xuân đồ sống như vậy khiến cho hắn cảm thấy miệng lưỡi khô khốc nên hắn muốn phát tiết. Lúc Lý Hàn đi đến thì phát hiện không thấy các tiểu nha đầu, hắn kiểm tra một cái thì phát hiện các nàng đang ngủ trong nhà. Điều này làm Lý Hàn nở nụ cười tà, hắn lập tức phân thân ra. Thấy Lý Hàn phân thân ra thì các nàng ai nấy đều hiện lên vẻ hào hứng vì điều biết điều gì sắp diễn ra.

Lý Hàn phân nhóm rồi tất cả đều biến mất chỉ để lại một mình Hàn Vũ Liên. Hàn Vũ Liên hừ lạnh, bực mình ngồi xuống tu luyện, trong lòng thì mắng chửi Lý Hàn ngập đầu.

Lần này bản thể hắn chọn Lâm Nhược Thủy, vì hắn lâu rồi chưa tự mình xoa nắn cặp ngực dưa hấu này.

Xuất hiện trong phòng, Lâm Nhược Thủy lùi lại phía sáu vài bước rồi nàng đưa tay thoát y phục của mình xuống, theo động tác của nàng thì thân hình hoàn mỹ của nàng từng lúc bại lộ trong ánh mắt của Lý Hàn.

Làn da của nàng thì trắng nõn như bạch ngọc, còn khuôn mặt xinh đẹp yêu mị của nàng như một đóa hoa hồng nở rộ, trông vô cùng quyến rũ. Nhìn xuống phía dưới chính là đôi gò bồng đảo vô cùng to lớn của nàng, cặp ngực này khiến cho các nữ nhân khác phải vô cùng ghen tị với nàng khi trông thấy chúng. Mặc dù to lớn là thế nhưng chúng không hề xệ xuống mà kiên quyết đứng thẳng như hai ngọn núi vậy khiến cho nàng hễ mọi lần bước đi thì sẽ tạo nên những đợt sóng ngực khiến người khác phải say mê, phía trên đỉnh chính là hai núm vú đỏ ửng như hai trái cherry, trong vô cùng ngon miệng.

Vòng eo của nàng thon gọn, mặc dù không thon bằng những thiếu nữ nhưng kết hợp với thân thể của nàng thì vòng eo này vô cùng cân xứng và gợi cảm. Nhìn xuống phía dưới thì Lý Hàn thấy được một ít cỏ đen dùng để che đậy khe suối ướt át khiến nó trở nên vừa thần bí vừa gợi cảm. Nếu nhìn ra phía sau thì sẽ thấy cặp mông to tròn trắng nõn và vểnh cao của nàng, đặc biệt cặp mông của nàng giống như bán nguyệt vào tháng trăng rằm vậy. Điều này làm cho khe mông của nàng đặc biệt sâu, khiến cho Lý Hàn có xúc động muốn để dương v*t vào giữa cặp cặp mông nàng mà điên cuồng trừu sáp.

Xuống phía dưới chính là cặp đùi thon dài và trắng mịn của nàng, cặp đùi của nàng vô cùng hoàn hảo, ngay cả đầu gối cũng trắng nỏn như ngọc. Hơn nữa, vì nàng lúc trước là dong binh nên cặp đùi của nàng vô cùng dẻo dai, có thể tưởng tượng được khi cặp đùi khi kẹp vào eo khi làm chuyện đó thì sẽ mất hồn cỡ nào.

Với một thân thể như vậy kết hợp với khuôn mặt yêu mị của mình, Lâm Nhược Thủy có thể khiến cho tất cả nam nhân đều cam tâm tình nguyện cúi đầu trước gấu váy của nàng. Vì lẽ đó mà Lý Hàn như mất hồn mà ngắm nhìn nàng, Lâm Nhược Thủy thấy vậy thì trên mặt nàng một tia ý cười nhợt nhạt, thỏa mãn và vui mừng. Dù sao Lý Hàn cũng là nam nhân của nàng, thấy mình vẫn có thể quyến rũ hắn khiến nàng cảm thấy vui mừng.

Thấy Lâm Nhược Thủy hơi cong cong đôi môi đỏ tươi như hoa anh đào, khiến cho Lý Hàn không nhìn được mà tiến tới rồi cúi đầu hôn lên cặp môi mê người đó. Khi hắn vừa tiếp xúc với đôi môi mềm mại như cánh hoa kia, Lâm Nhược Thủy liền yêu kiều mà kêu lên một tiếng rồi nàng nhắm mặt lại, mặc hắn nhắm nháp đôi môi nàng.

Lý Hàn mãnh liệt hôn môi nàng, lưỡi hắn như một con rắn nhỏ mạnh mẽ dây dưa với cái lưỡi thơm tho của nàng. Hơn nữa, tên này cũng không thành thật mà vừa hôn nàng vừa dùng tay vuốt ve loạn ở khắp trên thân thể của nàng, dưới tình cảnh như vậy, dục vọng trong lòng cuối cùng cũng bị câu ra.

Nàng đã ý loạn tình mê, chân mày hiện lên một cỗ xuân tình, dần dần khuếch tán mở rộng ra, truyền khắp thân thể của nàng, cảm giác kích thích kỳ dị vẫn còn giống như thủy triều không ngừng cuốn tới, trên khuôn mặt như hoa đào lộ ra một màu ửng hồng quyến rũ, chóp mũi hô hấp cứ như vậy ồ ồ dồn dập, tim đâp càng lúc càng nhanh.

Theo từng tiếng tim đập dồn dập là ba đòa trước ngực dâng lên, bất quá, giờ phút này hai ngọn tuyết phong to lớn gây lên ba đào kia đã bị Lý Hàn gắt gao bóp chặt, xoa nắn không ngừng biến thành muôn hình vạn trạng. Hai bàn tay Lý Hàn đã là rất lớn, bất quá cho dù là hắn tận tình mở rộng hai bàn tay cũng chỉ là có thể đem thứ hung khí kia của nàng cầm một phần ba mà thôi, có thể thấy được, thứ hung khí này của nàng to lớn đến cỡ nào. Cho nên có thể xoa nắn cặp tuyết phong mềm mại lại tràn đầy co dãn này của nàng thì người đó sẽ trầm luân mãi không bao giờ ngừng lại như Lý Hàn lúc này.

Lâm Nhược Thủy cũng không cam chịu yếu thế, hai tay vuốt vẻ trên cơ thể mềm dẻo rắn chắc củaLý Hàn, lúc này đây, nàng chủ động nghênh hợp, hôn Lý Hàn mãnh liệt không kém, thân thể phải chịu đựng loại cảm giác như bị hỏa thiêu này làm cho nàng cơ hồ là muốn hòa tan, muốn mở toang ra tất cả. Tiểu phúc nàng lúc này dâng lên một cỗ nhiệt lưu, khiến nó chạy loạntrong cơ thể nàng, làm nàng bây giờ không cần loại tiếp xúc như thế này, mà là loại mãnh liệt tiếp xúc va chạm, có như vậy; mới có thể bình ổn lại cỗ dục vọng đang thiêu đốt trong người nàng.

Ngọn đèn trong phòng dường như cũng bị nhuốm một tầng sắc thái ám muội, trở nên mê ly u ám, bốn phía không khí tràn đầy hương vị dục vọng mãnh liệt.

Lâm Nhược Thủy cùng Lý Hàn vất vả lắm mới có thể dừng lại nụ hôn mãnh liêt cực kỳ đó, nàng mở đôi mắt như muốn nhỏ giọt nước xuân tình nhìn Lý Hàn, sắc mặt là một mảnh màu hồng, ánh mắt chăm chú nóng bỏng của Lý Hàn làm cho thân thể của nàng nổi lên từng đợt cảm giác kỳ dị, nàng khẽ mở môi anh đào, nói:

- Lý Hàn, thiếp muốn!

Lý Hàn hít sâu, bình ổn lại tâm thần của mình rồi hắn bế thân thể mềm mại của Lâm Nhược Thủy lên, đi tới chiếc giường trong phòng rồi nhẹ nhàng đặt nàng xuống. Sau đó Lý Hàn dùng linh lực chấn nát quần áo trên người mình, hắn lúc này không có thời gian mà cởi đồ ra, làm xong thì hắn cúi đầu nhìn nàng. Nhìn thân thể mềm mại như dương chi bạch ngọc, Lý Hàn nhất thời miệng đắng lưỡi khô, tất cả xúc động cùng kích thích đều tại thời khắc này bạo phát ra hết.

Nhìn ánh mặt nóng bỏng của Lý Hàn làm cho sắc mặt của nàng đỏ lên, một đôi mị nhãn đang động tình nhìn Lý Hàn, thẹn thùng và nhẹ giọng nói:

- Lý Hàn......

Nhìn người nam nhân trước mặt mình thì Lâm Nhược Thủy cảm thấy thiên mệnh trêu ngươi.

Ngay từ lúc ban đầu, nàng vốn tưởng rằng cuộc sống của nàng sẽ chỉ là một người như vậy đầy đủ và khoái hoạt sinh hoạt, vô câu vô thúc. Nàng cho rằng là mình không cần phải cần có một nam nhân để dựa vào, cứ sống một mình như vậy cho đến khi sinh mạng này tắt đi. Nhưng không ngờ ông trời lại cho nàng gặp được Lý Hàn, từ lúc gặp được hắn thì cuộc sống của nàng đã đảo lộn, lệch xa những gì mà nàng đã tính.

Lúc nàng thất thân cho Lý Hàn thì lúc đó nàng cực kỳ bình tĩnh, không có chút gợn sóng. Trong lòng nổi lên cảm giác nói không rõ là kích động, ngọt ngào, hối hận hay là mất mát. Có lẽ, tất cả các loại cảm xúc đều có. Suy cho cùng, vào lúc đó nàng đã mất đi thứ quý giá nhất của đời con gái, nếu nói nàng một chút cảm giác đều không có thì không thể. Bất quá nàng cũng không hối hận cái gì, nếu sau khi việc đã xảy ra lại hối hận thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Rồi nàng phát hiện trong thâm tâm của mình đã xuất hiện hình bóng của Lý Hàn. Thật ra, mỗi người nữ nhân đối với nam nhân chiếm lấy lần đầu tiên của mình đơn giản chỉ có hai loại cảm tình. Một là Yêu, một loại khác là Hận.

Nếu như yêu thì nhất định là khắc cốt ghi tâm. Nếu như là hận vậy thì khẳng định là hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.

Lâm Nhược Thủy là người thuộc loại thứ nhất, cơ hồ có thể đoán được, nàng cảm thấy mình đang từng bước điên cuồng thích nam nhân này.

Nhưng mà vì sao nhỉ? Nàng lại tìm không ra được đáp án.

Nhưng mặc kệ nguyên nhân, lúc đó nàng đã tình nguyện trở thành nữ nhân của hắn. Mặc kệ sau này có chuyện gì xảy ra thì nàng cũng tuyệt đối không hối không hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.