Lý Hàn nhìn giai nhân đang ngủ say trong lòng mình mà thở dài một hơi, không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy. Nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi, giờ có nói gì cũng chẳng thay đổi được nên Lý Hàn chỉ còn cách chấp nhận thực tại mà thôi. Nhìn vào khuôn mặt đang say giấc nồng của Tiêu Mị khiến Lý Hàn cũng cảm thấy buồn ngủ vô cùng, dù sao tác dụng của Nhuyễn Cốt Đan vẫn chưa hết nên giờ Lý Hàn cũng không đi đâu được vì vậy hắn cũng chìm vào giấc ngủ.
Trăng xuống bình mình lại lên, mọi người trong Thiên Long Thành lại bắt đầu một cuộc sống nhộn nhịp, hối hả.
Khi ánh mắt ban mai chiếu vào phòng của Tiêu Mị, giai nhân đang ngủ say cũng từ từ mở mắt. Ngay khi vừa mở mắt ra thì đập vào mắt nàng là khuôn mặt đang say nồng của Lý Hàn, mà trong cơ thể nàng còn chứa một cự vật lửa nóng, lúc này nàng mới nhớ chuyện tối qua. Nàng nở một nụ cười thỏa mãn rồi từ từ nhấc mông của mình ra khỏi tiểu Lý Hàn.
Hành động này lập tức đánh thức Lý Hàn, Lý Hàn liền mở mắt ra rồi hắn nhìn vào Tiêu Mị, nói:
- Vì cái gì mà nàng làm như vậy?
Nên làm đều làm, lúc này hai người bắt đầu xưng hô đã không cần phải nói cái gì “Tiểu thư” “Công tử” “Thiếp” “Tại hạ“... Không thể không nói, chuyện nam nữ đúng là kéo gần quan hệ dễ dàng nhất.
- Bởi vì ta biết chàng sắp tới sẽ rời khỏi Thiên Long Thành mà đến một vùng trời mới. Ta sợ sau này không có cơ hội để ăn chàng nữa nên ta liên dùng cách này.
- Vậy mối quan hệ giữa chúng ta là như thế nào?
Lý Hàn nhíu mày, trầm giọng hỏi.
- Không có mối quan hệ gì cả, giữa hai chúng ta chỉ là tình một đêm!
Tiêu Mị cười cười nhìn Lý Hàn nói.
- Tình một đêm, nàng nói thật dễ nghe. Nàng nghĩ ta chấp nhận chuyện này sau khi mọi chuyện đã xảy ra.
- Chàng không chấp nhận thì thế nào? Chàng đi đi và đừng bao giờ tìm tới ta nữa.
Nói rồi nàng dùng một cái áo khoác lên mình rồi đi ra ngoài. Lý Hàn nhìn bóng lưng tràn đầy sự tịch liêu của nàng mà muốn tiến tới ôm lấy nàng nhưng hắn lại bi kịch phát hiện ra rằng tác dụng của Nhuyễn Cốt Đan vẫn còn tác dụng nên hắn vẫn chưa thể di chuyển được. Tuy vậy, hắn vẫn hướng đầu ra cửa mà hét lớn:
- Tiêu Mị, nàng là nữ nhân của ta.
Tiêu Mị nghe thấy tiếng hét của Lý Hàn thì thân thể của nàng dừng lại một lát rồi tiếp tục bước tiếp, trên mặt nàng thì nở một nụ cười tràn đầy thê lương. Nàng không thể yêu như bao người phụ nữ khác vì nàng là nô lệ của quá khứ. Một quá khứ tràn đầy bi thương và đen tối mà nàng không muốn nhớ lại nhưng nàng không thể vứt bỏ nó nên nó vẫn tồn tại ở một góc sâu thẳm trong tim nàng.
Khi nàng còn trẻ, cũng có một người đàn ông cũng nói giống như Lý Hàn bây giờ. Điều đó khiến nàng rất hạnh phúc và càng thêm yêu thương người đàn ông đó, nàng tin mình đã tìm được ý trung nhân của đời mình và không có gì có thể chia cắt hai người. Nhưng không, cuộc đời không bao giờ được như mơ, trong một lần lịch lãm thì nàng và người đàn ông đó bị nhóm thổ phỉ mai phục.
Người đàn ông đó vì mạng sống của mình mà nhẫn tâm dùng nàng làm mồi nhử để mình trốn thoát. Không biết người đàn ông có thoát được không nhưng nàng thì bị rơi vào tay thổ thỉ và cuộc sống phía trước của nàng chỉ có thể hai từ “ Địa ngục “ mà miêu tả. Từ sáng cho đến tối mịt, nàng liên tục bị thổ phỉ ở đó thay nhau hãm hiếp và đánh đập.
Ba ngày sau, cha nàng mới tìm được vị trí của nhóm thổ phỉ để cứu nàng. Khi nhìn thấy tình trạng lúc đó của con gái, Tiêu Hùng đã nổi điên và biến tất cả thổ thỉ ở đó trở thành thịt vụn hết, không một ai thoát khỏi. Và sau khi biết người đàn ông kia đã bỏ mặc Tiêu Mị mà chạy thoát thân thì cơn giận của Tiêu Hùng đạt đến đỉnh điểm, hắn đã huy động sức mạnh của Tiêu gia để diệt sạch gia tộc người đàn ông đó và chính tay Tiêu Hùng chém bay đầu người đàn ông bội bạc đó.
Tuy rằng những kẻ thủ ác đều đã chết nhưng cơn sốc này đã để lại trong lòng Tiêu Mị một bóng ma tâm lý vô cùng nặng nề, khiến nàng không còn tin tưởng vào tình yêu nữa. Đồng thời, vì chuyện này mà Tiêu Mị từ một thiếu nữ ngọt trở thành một nữ nhân coi đàn ông chỉ là món đồ chơi của nàng, sau khi dùng qua một lần là nàng sẽ thẳng tay sút bay, không một chút lưu luyến.
Từ trước đến nay vẫn vậy, cho dù Lý Hàn thì cũng không ngoại lệ.
.........................
Sau khi từ Tiêu phủ trở về, Lý Hàn liền suy nghĩ làm cách nào biến Tiêu Mị trở thành nữ nhân của hắn, dù sao với một vưu vật cực phẩm như Tiêu Mị thì bất cứ người đàn ông cũng muốn biến nàng thành của riêng của mình, ngay cả Lý Hàn cũng không ngoại lệ. Nhưng hắn biết chuyện này sẽ khó khăn vô cùng vì từ bóng lưng tràn đầy bi thương của nàng thì hắn biết nàng đã từng chịu tổn thương rất lớn trong quá khứ nên để nàng mở lòng mình ra là rất khó.
Nghĩ mãi nhưng Lý Hàn vẫn chưa nghĩ ra cách nào khả thi cả nên hắn liền để chuyện này qua một bên mà tập trung vào việc tu luyện. Hắn vào trong Âm Dương tháp và bắt luyện Bì lần cuối. Sau khi chuẩn bị xong hết tất cả mọi thứ, hắn liền bước vào nồi.
- Ah!
Ngay khi bước vào nồi nước, Lý Hàn liền phát ra tiếng kêu thảm thiết. Tuy đây là thứ năm hắn chịu đựng cái này nhưng không biết vì sao lần này lại đau đớn như vậy. Mặc dù vậy, hắn vẫn cắn răng chịu đựng và bắt đầu phát động Hỗn Độn Luyện Thể Quyết. Và theo thời gian trôi qua, làn da trên người Lý Hàn rõ ràng ẩn ẩn bắt đầu rạn nứt, vết rạn thật nhỏ kia giống như mạng nhện, rậm rạp chằng chịt từ mặt lan xuống cổ, lồng ngực, cánh tay... Tràn ra khắp toàn thân, bộ dạng cực kỳ dọa người.
Thật lâu sau, khi dòng nước đỏ trong thùng trở thành trong suốt, Lý Hàn mới từ trong thùng bước ra. Lúc này, làn da nứt rạn lúc trước đều hoàn toàn tróc ra, để lộ ra làn da như trẻ con mới sinh bên trong, khiến cả người Lý Hàn trở nên tinh thần rạng rỡ, da thịt tinh tế tỉ mỉ trơn bóng, lại không mất tráng kiện tuấn mỹ, thật sự là một gã tuần lãng thiếu niên.
Cảm nhận rắn chắc nơi làn da của mình, Lý Hàn thở phào một hơi, cuối cùng chuỗi ngày chịu khổ cuối cùng cũng đã kết thúc. Lúc này, với sự đột phát của Luyện Bì thì hắn nóng lòng muốn thử coi bản thân có chịu được bao nhiêu công kích. Hắn liền ra khỏi Âm Dương tháp và đi tìm Đỗ Ngọc Trang để thử xem bản thân có trình độ phòng ngự đến đâu.
Đỗ Ngọc Trang khi nhìn thấy Lý Hàn liền kinh ngạc không nói lên lời vì thực lực Linh Hải ngũ trọng thiên của hắn đã bày ra trước mắt nàng. Từ cuộc chiến Nhân - Thú đến đây là bao lâu, chưa tới năm ngày mà Lý Hàn đã từ Linh Hải nhất trọng thiên nhảy lên ngũ trọng thiên, tốc độ phát triển này, nếu so với tứ kiệt Long Thành thì ngay cả xách dép cho Lý Hàn còn không có chứ đừng nói đến việc đuổi theo.
Nếu như cứ theo tốc độ phát triển này thì chẳng phải Lý Hàn chỉ cần mất một, hai năm là hắn sẽ nhảy vào Linh Thiên Cảnh hay sao? Nàng lúc đầu đã đánh gia cao tiềm năng của Lý Hàn nhưng thực không ngờ bản thân còn đánh giá thấp hắn. Lúc này, nàng cảm thấy việc trở thành một nữ nô cho một thiên tài như Lý Hàn cũng không phải một việc khó chấp nhận được.
Đương nhiên, trong lòng nàng bây giờ vẫn còn sự khó chịu khi trở thành nữ nô của Lý Hàn nên sau khi nghe thấy đề nghị của Lý Hàn thì Đỗ Ngọc Trang liền đồng ý. Sau khi trở thành nữ nô bất đắc dĩ cho Lý Hàn thì trong lòng Đỗ Ngọc Trang vẫn rất oán hận hắn nhưng nàng không thể có ý nghĩ thù địch với Lý Hàn, nếu không thì nàng sẽ đau đầu giống như Tôn Ngộ Không khi bị Đường Tăng niệm chú vòng kim cô vậy. Cho nên khi Lý Hàn kêu nàng đánh hắn thì nàng cầu còn không được, cuối cùng nàng cũng có cơ hội để trừng trị tiểu tử này.
Hai người nhanh chóng ra khỏi Thiên Long Thành để thử nghiệm, sau khi đi cách Thiên Long Thành hơn hai chục dặm thì cả hai mới dừng lại. Theo Lý Hàn thì Đỗ Ngọc Trang cứ công kích theo thứ tự thực lực tăng dần còn bản thân Lý Hàn chỉ đứng yên chịu đòn. Đỗ Ngọc Trang gật đầu biểu hiện đã hiểu và bắt đầu công kích.
Sau một hồi thử nghiệm thì phải đến Linh Hải Cảnh cửu trọng thiên mới có tác động đến Lý Hàn nên nếu Lý Hàn dính đòn của các cảnh giới dưới Linh Hải Cảnh cửu trọng thiên thì cũng chăng xi nhê gì. Ngoài ra, nếu Lý Hàn dính một đòn toàn lực của Linh Thiên Cảnh nhất trọng thiên thì hắn chỉ bị thương khá nặng, vẫn còn khả năng bỏ chạy được.
Sau khi thử nghiệm kết thúc, Lý Hàn hài lòng với sức phòng ngự bây giờ của hắn. Mặc dù đây chỉ là các đòn đánh bình thường, không dùng đến Linh kỹ nhưng với sự phòng ngự này thì trong Linh Hải Cảnh, Lý Hàn không ngán bố con thằng nào hết.