Sáng ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng thì Bạch Tuệ Nương đã dậy để nấu bữa sáng, sau khi nấu xong thì nàng đi đánh thức Lý Hàn dậy.
Sau khi vào phòng thì nàng phát hiện Lý Hàn vẫn còn chưa dậy thì nàng tính đến đánh thức hắn nhưng khi nhìn vào mặt hắn thì nàng lại ngẩn ngơ. Đôi mắt sáng long lanh của nàng ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào Lý Hàn đang ngủ say, thấy hắn khôi ngô, tuấn tú, cho dù đang nằm ngủ, khóe miệng vẫn nhếch nụ cười xấu xa, điều này khiến nàng vô cùng thích, trái tim không khỏi đập loạn lên, cảm thấy hạnh phúc như những cành hoa e thẹn, nhưng cũng lại căng thẳng như làm một việc gì xấu.
Nàng đè nén cảm xúc kích động, đứng ở cửa phòng rón ra rón rén nhìn xung quanh, mặc dù trong biệt viện này chỉ có nàng với Lý Hàn, nàng vội vàng nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Nàng quay lại đầu giường ngẩn ngơ nhìn Lý Hàn, đầu nghiêng nghiêng ngắm nhìn hồi lâu, chợt cảm thấy nhìn xa thế này cảm giác không chân thật lắm, nàng nín thở, cố hạ quyết tâm, thật cẩn thận trèo lên giường, sau đó cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng liền tiến gần lại khuôn mặt của Lý Hàn vì nàng muốn quan sát người đàn ông của cuộc đời mình.
A..., mình chưa từng tiếp xúc một gã đàn ông nào với khoảng cách gần như vậy! Tuệ Nương vẻ mặt hạnh phúc thở dài, chỉ cảm thấy hơi thở của Lý Hàn truyền đến, pha lẫn mùi hương trên cơ thể hắn, khiến mặt Tuệ Nương nóng bừng, khuôn mặt tươi cười như quả táo đỏ nhưng cũng tràn đầy hạnh phúc.
Nàng lại hạ quyết tâm, lại gần thêm chút nữa, thấy sống mũi của Lý Hàn thẳng tắp cao cao, lông mày rậm như rừng cây, lông mi dài dài vô cùng đẹp đẽ, tôn nên vẻ đáng yêu của hắn, nhất là nụ cười nơi khóe miệng, càng khiến nàng càng thêm say mê.
Nàng si mê cười cười, bắt đầu nghịc ngợm đếm lông mày của Lý Hàn.
Đời người có một số việc là đã định trước rồi, cho dù ngươi muốn né tránh cũng không tránh được, đang lúc nàng đếm một cách vui vẻ không chú ý gì, không thể tưởng tượng nổi một cảnh tượng ướt át vô cùng bất ngở xảy ra.
Lý Hàn đang ngủ say dường như không thích ứng với hành động của Tuệ Nương, trong giây lát xoay người, cánh tay vung vẩy lung tung, đánh trúng vào cánh tay của nàng.
Cảnh tượng đến bất thình lình, nàng cố kìm kêu lên, nhưng lại không kịp né tránh, thân người mềm mại cứ thế bị Lý Hàn ôm chặt vào lòng.
Nàng không kịp oán giận, đang muốn giãy dụa thoát khỏi tình cảnh này, nhưng người tính không bằng trời tính, chung quy là nàng đã chậm một bước mấu chốt.
Trong lúc nàng đang hoảng hốt, đôi chân nàng kẹp chặt đúng vào chỗ nhạy cảm nhất của Lý Hàn. Trong lúc ngủ say, Lý Hàn cảm thấy như đang bị kích thích vậy, hừ lên một tiếng, rồi theo phản xạ tự nhiên, hai chân rộng ra rồi khép chặt lại, khiến Tuệ Nương bị kẹp chặt giữa hai chân hắn.
Cảnh tượng bất thình lình khiến cho Tuệ Nương sợ hãi, nàng hoảng sợ mở to mắt to, không tự chủ được dính sát vào ngực Lý Hàn, bộ ngực cũng bị ép chặt vào người Lý Hàn.
Trong lúc nàng đang lo lắng thì một khảo nghiệm tàn khốc lại giáng xuống người nàng, nàng đột nhiên cảm thấy giữa hai chân Lý Hàn nổi lên một vật cứng cứng, vật bày nhỏ như chiếc gậy, lúc đều mềm mềm, sau thì cứng cứng, hơn nữa lại nhanh chóng to lên, trong nháy mắt biến thành vừa to vừa thô, cứng như gậy sắt, lại còn động đậy, như muốn đi vào chỗ thần bí giữa hai chân nàng.
Tuệ Nương hoảng hốt lo sợ, mặt đỏ bừng, trong lòng nàng hiểu rõ là vật gì đang tác oai tác quái, nhưng nàng không dám vận động mạnh, sợ trong lúc không cẩn thận, khiến tiểu tử này tỉnh, tình huống ướt át thế này lại càng thêm xấu hổ.
Nàng không còn cách nào khác, chỉ là đang bị kẹp chặt bởi đôi chân của Lý Hàn, cố hết sức nhoi mông ra, gian khó né tránh công kích của vật cứng này.
Nhưng phía dưới mặc dù né tránh được lửa đạn của Lý Hàn phóng ra, vô hình trung càng làm tăng thêm lực ở phía trên, càng bị ôm chặt hơn vào người Lý Hàn.
Lúc này, nàng đang bị lâm vào vòng luẩn quẩn ngượng ngùng xấu hổ, muốn động đậy, sợ làm tỉnh Lý Hàn, nếu như không động, thì lại không phải là kế lâu dài, không thể đợi đến lúc thằng nhãi này tự tỉnh dậy.
Nàng đảo mắt, nảy ra sáng kiến, khuôn mặt như quả táo đỏ lộ ra nụ cười thông minh.
Nàng vươn tay, cù nhẹ vào nách của Lý Hàn, Lý Hàn đang ngủ cảm thấy ngứa ngứa, cả người rung rung, đôi chân tự nhiên mà buông ra, Tuệ Nương nhân cơ hội đó thoát khỏi tên dâm đãng này. Sau đó nàng xấu hổ chạy ra khỏi phòng.
Khi Tuệ Nương chạy đi thì Lý Hàn liền mở mắt ra, chỉ lén lút liếm môi, tiểu Tuệ Nương, nàng thật thơm đấy.
Đúng là hắn đang ngủ say nhưng thân là một linh giả nên hắn luôn bảo trì tâm thần cảnh giác nên khi Tuệ Nương leo lên giường thì hắn đã tỉnh. Nhưng hắn không lập tức mở mắt ra vì hắn muốn biết nàng sẽ làm ra hành động gì nhưng cảnh tượng xấu hổ tiếp theo, hắn không thể lường trước được.
Khi Tuệ Nương leo lên giường tỉ mỉ ngắm lông mày của hắn, hắn cảm nhận được mùi hương từ người Tuệ Nương phát ra, như mùi của lan của xạ hương, vô cùng thoải mái, trong lúc kích động, liền muốn trêu đùa nàng.
Hắn giả vờ xoay người, cũng đã khiến cho Tuệ Nương phải ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn.
Trong lúc đùi của Tuệ Nương va vào chỗ nhạy cảm của hắn, trong chốc lát khiến hắn vô cùng kích động, nhân cơ hội này, hai chân của hắn ghì chặt lấy Tuệ Nương.
Hắn thật không ngờ âm mưu quỷ kế nho nhỏ này lại có sự thu hoạch ngoài ý muốn như vậy, tim đập rộn ràng, quên hết tất cả.
Hắn ôm Tuệ Nương vào trong lòng cảm nhận được bầu ngực mềm mại đầy đặn của nàng cọ sát vào người hắn, khiến hắn tê dại. Cậu nhỏ bỗng chốc bừng tỉnh như muốn quật khởi, tìm tới chỗ thần bí của nàng.
Nhưng phản ửng của cô nàng Tuệ Nương vô cùng nhanh chóng, chiếc mông nhanh chóng nhếch lên để tránh sự công kích của cậu nhỏ, còn phần lớn sức nặng chuyển hết sang bộ ngực, chiếc ngực trẵng nõn của nàng càng đè nén mạnh vào Lý Hàn hơn, khiến hắn cảm thấy vô cùng khoái cảm, suýt chút nữa thì phóng thích tinh binh rồi, nếu như vậy thì hắn đúng là một tay súng chưa bắn đã hết đạn, thật buồn!
Cái cảm giác mềm mềm, tròn tròn này, quả thật rất sướng, hắn như nhập thần ngửi những mùi hương trên người Tuệ Nương, cảm nhận được thân hình mềm yếu và đầy đặn của Tuệ Nương, hắn liền ghì chặt nàng vào lòng. Hắn cứ tưởng rằng thời gian của khoái cảm này sẽ duy trì được lâu, nhưng cô nàng này cũng là một người vô cùng nhanh nhí, không ngờ nghĩ ra cách cù hắn để thoát ra khỏi lòng hắn.
Cuộc đời hắn sợ nhất là bị ai đó cù, chỉ cần cù hắn là có thể dễ dàng tước vũ khí của hắn rồi, đôi tay hắn buông ra không thể nào ôm chặt nàng vào lòng được nữa nên để cho nàng chạy thoát. Thấy nàng đã chạy thoát rồi nên hắn cũng ngồi dậy và đi ra khỏi phòng.
Lúc Lý Hàn ra khỏi phòng thì hắn phát hiện Tuệ Nương đã nấu xong bữa sáng và đang xấu hổ ngồi chờ hắn, hắn nhanh chóng vệ sinh thân thể và cùng nàng bắt đầu dùng bữa, sau khi ăn sáng xong thì Lý Hàn liền ồn tồn với Tuệ Nương một lát rồi khởi hành trở về Thập Linh Tông.
..........
Vài ngày sau, Lý Hàn liền rời khỏi Dược Phong để đi đến Thập Linh Phong của tông chủ Lê Thái Bảo để tu luyện linh lực.
Thập Linh Phong là phong của tông chủ nên nó là phong to lớn nhất trong thập phong, linh khí ở nơi này so với Dược Phong càng thêm nồng đậm. Lúc hắn đi tới sườn núi, bị hai người từ trong tối nhảy ra ngăn cản.
- Người tới là ai?
Một tên đệ tử hét lên.
Lý Hàn có chút chắp tay, sau đó móc lệnh bài ra.
- Tại hạ Lý Hàn, là đệ tử ở đây, tiến phong gặp mặt Lê sư phó.
- Thì ra là Lý Hàn sư huynh,Tông chủ sớm có phân phó, xin mời đi theo ta.
Hai gã đệ tử nghe xong Lý Hàn báo danh, liền lộ ra vẻ cung kính, đồng thời khom người làm ra động tác mời.
Lý Hàn sững sờ một chút, sau đó đắc ý đi theo hai người này lên núi.
Rất nhanh Lý Hàn đã được dẫn đến đại điện tông môn.
Hắn bước vào đại diện thì phát hiện trong đại điện có hai người. Lúc này Lê Thái Bảo đang ngồi ở ghế chủ vị, kế bên hắn là một mỹ phụ tầm khoảng 30t, Lý Hàn âm thầm quan sát mỹ nhân này.
Mi dài thanh tú, mắt long lanh xanh biếc, khuôn mặt trái xoan tinh xảo như ngọc tượng, tiểu khẩu như một đóa hàm tiếu, cặp môi cong đỏ mọng gợi cảm, tóc bới cao gọn gàng để lộ cần cổ trắng muốt. Tất cả tạo nên một vẻ đẹp vừa cao quý vừa rung động lòng người. Ánh mắt của Lý Hàn bí mật lướt xuống phía dưới quan sát lấy phần ngực của nàng. Chỉ thấy bộ ngực nàng căng tròn, cao vút đem phần váy nơi này phình cao lên, phảng phất như muốn xuyên rách lớp y phục mà thoát ra ngoài vậy.
Lý Hàn thầm nuốt nước miếng, ánh mắt của hắn liền lướt qua eo thon của nàng để nhìn xuống phần dưới nhưng đáng tiếc là phần đùi thon dài của nàng đã bị bao phủ trong váy dài, chỉ có thể thấy được những ngón chân ngọc ngà của nàng mà thôi. Mỗi cử chỉ giở tay nhấc chân của nàng đều tràn đầy sự thành thục phong tình kết hợp với khí chất cao quý của mình khiến nàng như một vị hoàng hậu vậy.
Bất quá, tuy nàng cao quý là vậy nhưng Lý Hàn còn phát hiện ra được trong đôi mắt của nàng vô thức toát ra một tia ai oán, nhìn thấy vậy thì Lý Hàn đoán thầm chuyện này chắc có quan hệ với sư phụ tiện nghi của hắn rồi.
Sau khi mất một giây để quan sát nàng, Lý Hàn liền khom người trước Lê Thái Bảo, cung kính nói:
- Lý Hàn ra mắt sư phó.
Vốn định quỳ xuống làm lễ nhưng bị Lê Thái Bảo khoác tay hào phóng ngăn cản:
- Trở thành đệ tử của ta không cần câu nệ tiểu tiết như vậy, dâng một chén rượu là được!
Lý Hàn nghe vậy, liền lấy ra một bình rượu ngon trong nhẫn trữ vật, lễ độ đưa đến trước mặt Lê Thái Bảo.
Lê Thái Bảo thấy vậy thì nhận lấy bình rượu, ngửa đầu uống hết bình rượu, uống xong thì hắn thoải mái nói:
- Được rồi, từ này về sau thì ngươi chính là đệ tử thứ năm của ta. Đây là nương tử của ta đồng thời là sư nương của ngươi, Lý Hồng Ngọc.
Nói rồi hắn chỉ chỉ vào mỹ phụ ngồi kế bên hắn. Lý Hàn nghe vậy thì cung kính khom người trước mặt nàng, nói:
- Lý Hàn ra mắt sư nương.
- Được rồi, ngươi không cần đa lễ đâu.
Thanh âm của nàng thì nhu mĩ lại có vài phần nghiêm nghị.
Sau khi Lý Hàn làm lễ với Lý Hồng Ngọc xong thì Lê Thái Bảo tiếp tục lên tiếng:
- Được rồi, Lý Hàn, để ta dẫn ngươi đi an bài chỗ ở.
Nói rồi hắn đứng dậy rời đi, Lý Hàn thấy vậy thì lập tức đuổi theo. Dùng thân phận của Lê Thái Bảo đương nhiên không cần tự mang Lý Hàn đi, nhưng mà hắn có việc nói với Lý Hàn, liền tiện đường cùng đi với hắn.
Sau khi tới chỗ ở của Lý Hàn, Lê Thái Bảo bảo hắn thay võ phục của Thập Linh phong vào, sau đó nói chuyện với hắn.
- Lý Hàn, trong cuộc đời ta có tổng cộng năm tên đệ tử nhưng ngươi là người mà ta xem trọng nhất, nếu ngươi chuyên tâm tu luyện thì với sự bồi dưỡng của ta, chắc chắn không quá hai ba năm đột phá lên Linh Thiên Cảnh, trong mười lăm năm có thể vấn đỉnh Địa giai, đến lúc đó tương lai của Thập Linh Tông chúng ta đặt hết lên người của ngươi.
Lê Thái Bảo vỗ nhẹ vai của Lý Hàn nói ra, trong ánh mắt hiện ra thần sắc chờ mong.
Hai ba năm sau đột phá Linh Thiên Cảnh, khi đó Lý Hàn cũng mới hơn hai mươi mà thôi, mà trong mười lăm năm đột phá lên Linh Địa Cảnh, hắn cũng chỉ mới ba mươi mấy tuổi.
Phóng nhãn cả ngoại vực, có thể ở trong ba mươi tuổi đột phá lên Linh Địa Cảnh chỉ đếm được trong một bàn tay.
Trong Thập Linh Tông Tông mỗi một cường giả Địa giai cơ hồ đều trên trăm tuổi, cũng chỉ có con gái của hắn là Lý Hông Vân bởi vì đạt được truyền thừa của Linh Sơn Cảnh cho nên bây giờ mới có 20t nhưng thực lực đã đạt tới Linh Thiên Cảnh ngũ trọng thiên, hơn nữa thiên phú của Lý Hồng Vân là cực cao, tin tưởng dùng không qua hai mươi lăm tuổi sẽ đột phá Địa gia, trở thành siêu cấp thiên tài.
Kỳ ngộ như Lý Hồng Vân cũng không phải người nào cũng có thể đạt được.
Về phần Lý Hàn có Hỏa thuộc tính tinh khiết đến 100% nên tu luyện Hỏa thuộc tính tuyệt đối sẽ không có quá nhiều trở ngại, chỉ cần tích lũy tới trình độ nhất định sẽ đột phá. Cho nên Lê Thái Bảo mới nói ra những lời như thế này.
- Lý Hàn tất nhiên không phụ sư phó hi vọng, toàn tâm toàn ý tu luyện, tương lai phát dương uy danh của Thập Linh Tông chúng ta.
Lý Hàn trịnh trọng nói ra.
- Tốt... Tốt, nếu như ngươi chỉ thuộc đệ tử Thập Linh Phong chúng ta thì quá tốt, tốc độ tu luyện tuyệt đối nhanh hơn gấp đôi.
Lê Thái Bảo cảm khái nói.
Hắn muốn dụ Lý Hàn buông tha việc học luyện đan, chỉ cần hắn ở trong Thập Linh Phong chuyên tâm tu luyện thì càng hoàn mỹ.
- Sư phó, ngài không cần phải lo lắng, ngày sau ta không chỉ có thể trở thành một gã cao phẩm Luyện dược sư, còn trở thành võ giả cường đại, như thế ta có thể phát dương quang đại uy danh Thập Linh Tông, cũng luyện chế đan dược cho tông ta, vậy chẳng phải là chuyện tốt hay sao?
Lý Hàn khuyên giải Lê Thái Bảo.
Lê Thái Bảo suy tư một chút, cười rộ lên.
- Tốt, ngươi có thể nghĩ như vậy là quá tốt, hôm nay ngươi làm môn hạ của ta, ta liền truyền cho ngươi công pháp và tài nguyên tu luyện, ta hiện tại truyền khẩu quyết, ngươi phải ghi nhớ.
Lê Thái Bảo ngồi xuống bàn, trong miệng đọc khẩu quyết.
Lý Hàn thu liễm tâm thần, cũng ngồi xuống ghi nhớ khẩu quyết.
Sau khi Lý Hàn ghi nhớ kỹ khẩu quyết xong, hắn mở mắt ra lần nữa thì phát hiện Lê Thái Bảo không còn ở đây nữa.
- Liệt Hỏa Quyết, Liệt Hỏa Phần Viêm, nghe tên rất khí phách, nhưng mà không biết uy lực của nó như thế nào!
Lý Hàn lẩm bẩm nói.
Vừa rồi Lê Thái Bảo truyền công pháp cho hắn gọi là “ Liệt Hỏa Quyết “, còn có nguyên bộ linh kỹ “ Liệt Hỏa Phần Viêm “.
Công pháp này chính là công pháp Địa cấp mà lúc trước Lý Hông Vân mang về từ chỗ truyền thừa.
Trong Thập Linh Phong có thể được Lê Thái Bảo truyền cho Liệt Hỏa Quyết cũng chỉ có duy nhất một người, mà bây giờ hắn lại truyền cho Lý Hàn.
Đủ thấy Lê Thái Bảo coi trọng Lý Hàn như thế nào.
Lý Hàn đến Thập Linh Phong vốn để tu luyện nên sau khi được Lê Thái Bảo truyền thụ xong thì hắn liền bế quan tu luyện.