Lý Hàn đang ngủ yên thì đại môn của biệt viện cũng là vang lên, hắn khe khẽ sửng sốt, là ai tới đây trễ như thế?
Đi tới mở cửa viện ra, chỉ thấy một cô gái cả người che ở trong áo choàng đang uyển chuyển xinh đẹp đứng ở cửa, mặc dù áo choàng hơi có vẻ rộng thùng thình, nhưng lại có thể dễ dàng thấy vóc người có lồi có lõm mê người của nàng, chỉ một cái liếc mắt sẽ làm cho người ta bốc hỏa, dục hỏa lan tràn.
Đây tuyệt đối là yêu tinh trời sanh, chỉ là vóc người cũng sẽ làm cho người ta sinh ra vô số ý nghĩ hạ lưu.
- Lý công tử, muốn gặp ngươi thật đúng là không dễ dàng.
Nàng kia thản nhiên cười, kéo áo choàng xuống, nụ cười vui buồn lẫn lộn.
Mắt to quyến rũ ngập nước, có một mị lực yêu diễm, mị thái tận xương, phảng phất như bị nàng nhìn một cái thì trong lòng như có một cái tay đang cào loạn. Nhưng khi lột áo choàng xuống thì đường cong nóng bỏng của nàng làm cho mị lực của nàng bay lên theo cấp số nhân.
Bàn về dung mạo, nàng và Liễu Mị Nương, Hàn Vũ Liên chúng nữ không phân cao thấp, nhưng một ít đầu độc của cổ mỵ hồng trần ngay cả Liễu Mị Nương cũng kém hơn.
Đây thật là một yêu tinh dụ dỗ đến tận xương tủy.
- Tiêu phu nhân?
Chu Hằng có mấy phần khẳng định, bởi vì trên đời này sợ rằng không có nữ nhân thứ hai có thể có được mị lực yêu mị như vậy.
- Ta chính là Tiêu Mị.
Vưu vật kia hé miệng cười một tiếng, sau đó lộ ra một tia u oán.
- Lý công tử cũng không mời ta vào nhà ư, gió lạnh bên ngoài lớn như vậy, thân thể ta yếu đuối, sẽ bị lạnh!
Đây tự nhiên là nói dối, nàng cũng là tu vi Linh Hải Cảnh, làm sao có thể sẽ bị lạnh?
Nhưng nàng trời sanh mị hoặc, biểu tình ai oán này của nàng sẽ làm người ta thấy yêu tiếc, cũng làm cho lòng người sinh ra ý nghĩ thương xót, lại để cho người ta sinh ra dục vọng bạo ngược mãnh liệt, khát vọng nhìn thấy bộ dáng buồn bã chuyển thành cầu xin tha thứ của nàng ở dưới hạ thân mình.
Chu Hằng cả kinh, vội vàng thu nhiếp tâm thần, hắn có thể khẳng định nữ nhân này cũng không thông hiểu mị công, mà đúng là vưu vật trời sanh.
Mị công là làm bộ, mà nàng cũng là tự nhiên, nhất cử nhất động hồn nhiên thiên thành, sâu tận xương tủy.
- Mời!
Lý Hàn mở cửa, làm động tác mời nàng vào. Dù sao người ta đã đến tận đây, đâu thể nào để người ngoài cửa được chứ.
Tiêu Mị cười cười, đi vào trước. Đợi Tiêu Mị đi vào rồi hắn mới vào.
Lý Hàn đi sau lưng nàng, ánh mắt t không thể tránh né mà rơi xuống trên thân thể uyển chuyển của Tiêu Mị.
Nữ nhân này có được dáng người rất tuyệt diệu!
Tuy chỉ có thể chứng kiến bóng lưng, nhưng vẻ đẹp phong quang lại không chút thua kém chính diện! Bờ mông của Tiêu Mị đặc biệt vểnh lên, Lý Hàn tin tưởng nếu một đao dán phần lưng của nàng chặt xuống mà nói, đủ để gọt sạch hai phần ba bờ mông của nàng!
Đủ thấy bờ mông của nàng là bực nào rồi! Ngay cả Bạch Ngọc Sương, nữ nhân có cặp mông quyến rũ nhất mà Lý Hàn từng gặp cũng phải cam bái hạ phong so với nàng!
Có được bờ mông ngạo nghễ ưỡn lên như vậy, lúc nàng đi tránh không được chập chờn sinh tư, thân hình như thủy xà lắc nhẹ, phong tình vạn chủng. Tuy chính nàng cũng ý thức được điểm ấy, nhưng nàng vẫn mặc một cái váy vàng bó sát. Điều này khiến cặp mông của nàng khi đi thì hết lắc trái rồi lại lắc phải, quả thật dụ người phạm tội.
- Lý công tử, lần trước ta mời, vì sao Lý công tử ngay cả hồi âm cũng không có, để cho ta phòng không cả đêm.
Sau khi vào đại sảnh, ngồi xuống cách một cái bàn thì nàng ai oán uyển chuyển nói, mắt to ngập nước, liên tục lộ hình thái quyến rũ.
Lý Hàn biết rất rõ ràng yêu nữ này tuyệt đối không thể thực sự đợi hắn một đêm, nhưng trong lòng vẫn là dâng lên một cổ kiêu ngạo.
- Có thể là không thấy!
Lý Hàn thuận miệng nói mò.
- Ai, đàn ông các ngươi chính là thích nói dối!
Tiêu Mị liếc mắt nhìn Lý Hàn một cái, nhất thời để cho trong lòng Lý Hàn rung động nhưng lòng hắn nhanh chóng bình tâm lại, có một hồ ly như Mị Nương ở kế bên nên khả năng miễn dịch của hắn cũng tăng cao.
- Lý công tử, lúc trước ta chưa từng có tới chỗ ở của nam nhân nào cả, ngươi chính là lấy đi lần đầu tiên của ta.
Yêu tinh này không hỗ với cái danh “ Mị “ của mình, chỉ là một ánh mắt, một vẻ mặt, nói một câu ai oán là có thể làm cho nam nhân xuẩn xuẩn dục động. Nhưng nhiêu đó hắn vẫn chưa đủ để đánh bại Lý Hàn.
Lý Hàn hít một hơi, cười nói:
- Vậy Tiêu phu nhân muốn ta bồi thường như thế nào?
- Tự nhiên là làm ta một lần, để cho ta hảo hảo lĩnh giáo “hùng phong” của Lý công tử một chút!
Nàng vươn một đầu ngón tay ra, năm ngón tay xanh miết như ngọc làm thành, trơn bóng nõn nà giống như tuyết.
Lý Hàn không biết có bao nhiêu nam nhân cự tuyệt mê hoặc của nữ nhân này, nhưng mà hắn tuyệt không hội vì dung mạo xinh đẹp của Tiêu Mị mà đánh mất nguyên tắc của hắn. Nếu cả hai cùng lên giường thì nàng chỉ có thể có nam nhân là hắn, tuyệt đối không thể có người khác nhưng hắn chắc nàng sẽ không chịu nên hắn nói:
- Tiêu phu nhân, ta....
- Gọi tên ta đi, tiểu nam nhân của ta!
Tiêu Mị mắt đẹp nhìn chằm chằm Lý Hàn, hàm răng trắng như tuyết cắn môi đỏ mọng, một màn này phong tình tuyệt mỹ vô song.
Lý Hàn cười ha ha nói:
- Tiêu phu nhân, ta cũng không phải nam nhân của ngươi!
Hắn đột nhiên trầm giọng nói:
- Ta sẽ không chia xẻ nữ nhân với bất luận kẻ nào, ngươi muốn theo ta thì cũng chỉ được làm nữ nhân của ta, vĩnh viễn chỉ thuộc về mình ta.
- Vương của ta, ta chính là của một mình ngươi.
Tiêu Mị dịu dàng đứng lên đi vòng quanh Lý Hàn, dáng người uyển chuyển dường như đang múa, thân hình như rắn nước mềm mại không xương, mông tròn uốn trái lại uốn phải, khiến người ta không thể dời mắt, đúng là đẹp đến kinh tâm động phách.
Nàng ra vẻ muốn nhào vào lòng Lý Hàn, nhưng mà lại bị Lý Hàn đỡ lại, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ở trong ấn tượng của nàng, đàn ông nào thấy nàng cũng giống như sói đói gục dưới váy nàng, mà cũng có một ít kẻ làm bộ làm tịch, nhưng bị nàng “yêu thương” nhung nhớ, lập tức lộ ra nguyên hình.
Nam nhân đều giống nhau.
Trước kia nàng thích mỹ nam, nhưng về sau si mê tráng nam, nhưng với thân thể đặc biệt này của nàng khiến cho bất cứ nam nhân nào làm với nàng đều nhanh chóng bị nàng đánh bại, cho nên nàng cảm thấy rất là buồn phiền.
Lúc trước nàng thả lời, cho phép Lý Hàn nếu còn sống thì có thể leo lên hương tháp của nàng bất quá là chỉ nhàm chán nghĩ ra mà thôi, cho tới tận khi nàng tự miệng mời mọc nhưng lại bị Lý Hàn không thèm lưu tâm mà từ chối làm nàng khó chịu.
Nên nàng quyết tâm phải câu Lý Hàn lên giường, để hắn biết hương vị thực tủy rồi một cước đạp ra, cho hắn biết, chỉ có Tiêu Mị nàng mới có tư cách ném người đi. Cho nên những động tĩnh của Lý Hàn đều được nàng quan sát tỉ mĩ, cho dù là chuyện nhỏ nhất. Huống chi việc Lý Hàn oanh động cả hoàng cung là một chuyện lớn, làm sao nàng lại không biết được.
Thời điểm Tiêu Mị nghe thị nữ thuật lại, chỉ cảm thấy cả người cương cứng, hạ thân nước mật tràn ra, phát ra tiếng rên mê người, nàng tự mình phá vỡ quy củ, nhân lúc trời tối tới gặp Lý Hàn.
Lúc này nàng muốn làm nhất chính là khiến nam nhân uy phong này hung hăng tiến vào thân thể nàng, bổ khuyết trống vắng vô tận kia.
Nhưng mà không nghĩ tới, Lý Hàn lại cự tuyệt nàng.
Không phải giả vờ giả vịt, mà thật sự cự tuyệt nàng.
Tiêu Mị không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, bộ dáng mờ mịt kia không ngờ cũng tạo thành mị hoặc cường đại, khiến Lý Hàn thiếu chút nữa đã thất thủ rồi.
Sau khi sửng sốt, nàng mới khanh khách cười duyên nói:
- Lý công tử, chẳng nhẽ phương diện kia của ngươi không ổn sao?
Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm hạ bộ Lý Hàn, dụng ý không nói cũng hiểu.
Nàng tinh thông nam nữ chi đạo, biết nam nhân đều sĩ diện, những lời này khẳng định sẽ khiến Lý Hàn nhảy dựng lên. Nhưng nàng đánh giá thấp Lý Hàn qua rồi, hắn sẽ không vì sĩ diện của mình mà phải đi chứng minh cái gì cả. Lý Hàn cười ha hả, nói:
- Tiêu phu nhân, sắc trời đã khuya, ngươi cũng nên trở về đi.
- Sắc trời quá muộn, một mình người ta trở về không an toàn, bên ngoài người xấu nhiều lắm, nếu để bọn họ bắt được ta, khẳng định sẽ hung hăng chà đạp ta, Lý công tử ngươi sẽ nhẫn tâm sao?
Tiêu Mị làm bộ ủy khuất nói với Lý Hàn.
Lý Hàm nói:
- Tiêu phu nhân, sự kiên nhẫn của ta có hạn.
- Vậy cũng chớ nhịn, làm ta đi.
Lý Hàmn càng cự tuyệt, Tiêu Mị càng muốn cùng nam nhân này đảo điên loan phượng, môi đỏ mọng khẽ nhếch, đầu lưỡi màu hồng nhẹ nhàng liếm môi một cái, mị thái mười phần. Rồi nàng nằm trên bàn, vểnh cao cặp mông đầy đằn của mình lên, hi vọng Lý Hàn có tiến vào trong người nàng.
Lý Hàn nhìn tư thế của Tiêu Mị mà nuốt một ngụm nước bọt rồi hắn lắc đầu, hắn kéo nàng lên, đẩy ra ngoài cửa sau đó quăng áo khoác cho nàng rồi đóng cửa lại.
- Về đi!
Tiêu Mị kinh ngạc vì không ngờ Lý Hàn không những bị nàng hấp dẫn mà còn dám đuổi nàng về, một lúc sau hoàn hồn lại, quay sang cửa phòng cười khanh khách, cất giọng nói:
- Tiểu nam nhân, ta nhất định phải ăn được ngươi.
Nàng xoay người, chùm áo khoác lên người rồi phiêu nhiên rời đi.
Tuy rằng đưa đi một vưu vật xinh đẹp câu hồn đoạt phách, nhưng trong lòng Lý Hàn làm cách nào cũng không yên được.
Bây giờ Mị Nương đã nghỉ ngơi rồi nên hắn không muốn làm phiền nàng, vì thế hắn liền rút kiếm, diễn tập Diệt Nhân thức thứ hai để quên đi yêu tinh Tiêu Mị này. Qủa nhiên hắn liền chìm đắm trong kiếm đạo, quên đi hình dáng của Tiêu Mị.
Qua đến sáng ngày hôm sau thì Lý Hàn mới biết vì sao các tộc trưởng gia tộc kia lại bỏ đi như vậy, là vì có người phát hiện ra Liệt Thiên Hoa.