Phong Lưu Thánh Vương

Chương 307: Chương 307: Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi!




Oanh Oanh long!

Một tiếng gào thét trầm thấp vang lên, không khí xung quanh liền nổ tung, từng cây từng cây đều “bang” một tiếng, nổ tung thành bột phấn rải khắp trời. Nếu như từ trên trời nhìn xuống thì có thể nhìn thấy được, một luồng kình phong vô cùng mạnh mẽ đang khếch tán ra với dạng hình tròn, những nơi kình phong lướt qua, mọi thứ đều trực tiếp trở thành bình địa, những linh thú xui xẻo gần đó, ngay đến kêu gào còn không kịp, đều bị biến thành những đống thịt nát.

Bang!

Trong tiếng gào thét đáng sợ, hai người Lý Hàn và La Phách Hưng cũng đều bị chấn động đến mức bay ngược ra gần trăm trượng, rơi trên mặt đất, tạo thành hai vết tích cực kỳ dữ tợn. Sắc mặt của cả hai đều tái nhợt, quần áo trên người đều rách rưới nhưng xét về tổng thể thì Lý Hàn bị thương nặng hơn La Phách Hưng, dù sao thực lực của hắn cho dù dùng Thiên Ma Giải Thể cũng chỉ đạt tới Địa giai nhị trọng thiên hậu kỳ mà thôi, đối đầu với Địa giai tam trọng thiên có thực lực vượt cấp kiêu chiến như La Phách Hưng thì Lý Hàn chịu thiệt là điều bình thường. Nhưng Lý Hàn không dễ từ bỏ, ngay khi vừa rơi xuống đất, một cây Băng Phách Hàn Thử liền từ trong thức hải hắn lao ra, nhắm ngay La Phách Hưng bay tới.

- Chuyện gì đây?

La Phách Hưng vừa ổn định lại thân hình thì hắn lập tức cảm thấy nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống, cho dù dùng thực lực của La Phách Hưng lúc này cũng cảm giác giống như người trần truồng đi vào hầm băng, lạnh đến mức toàn thân hắn muốn run rẩy!

Ánh mắt của hắn phát lạnh, dưới chân lập tức đạp một cái, thời khắc suýt xảy ra tai nạn liền hiểm hiểm nhảy đi, làm cho Băng Phách Hàn Thứ đâm không trúng! Nhưng thứ nguy hiểm của Băng Phách Hàn Thứ không phải uy lực của nó, mà là nhiệt độ thấp kinh khủng kia!

Ngay khi nó vừa chạm vào đất, trong nháy mắt, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một tầng băng sương màu bạch ngân, hóa thành hàn băng hơi mờ rồi nó nhanh chóng hướng La Phách Hưng kéo dài đi qua, tốc độ nhanh cực kỳ!

La Phách Hưng theo bản năng cảm thấy đạo sương trắng này có thể gây nguy hiểm cho hắn nên liền quả quyết bay lên trời, ngay khi hắn vừa bay được một đoạn thì khu vực đất xung quanh chỗ Băng Phách Hàn Thứ rơi xuống đã hóa thành băng điêu, ngay sau đó “Bùm” một tiếng giòn vang, mặt đất nứt vỡ, hóa thành vô số viên đá nhỏ bị hàn băng bao vây.

- Đây là vật gì?

Nhìn uy lực kinh khủng của hàn băng kia, hắn vừa giận vừa sợ, hắn không ngờ chỉ là một tên Linh Thiên Cảnh viên mãn lại có nhiều thủ đoan như vậy.

- Muốn biết? Vậy thì duỗi cổ ra chịu chết, thời điểm đưa ngươi đi tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết!

Lý Hàn cười to nói nhưng trong lòng thì cảm thấy đáng tiếc, hắn muốn giết La Phách Hưng trong một đòn này vì Thiên Ma Giải Thể tuy khiến cho lực lượng của hắn tăng vọt, nhưng cũng không thể duy trì thời gian quá dài nên hắn muốn chấm dứt trận chiến này sớm nhưng xem ra đời không theo ý hắn rồi.

Nhưng ít ra, đối phương biết hắn có được đại sát khí bực này, trong lúc động thủ đó nhất định sẽ có băn khoăn.

Cao thủ giao chiến, nguy hiểm nhất đúng là ra tay không có quả quyết, như vậy thập thành công lực cũng chỉ có thể phát huy ra năm thành mà thôi!

La Phách Hưng nghe Lý Hàn nói vậy thì cơ hồ hắn muốn nổi điên lên, bởi vì Lý Hàn đang trần trụi châm chọc hắn.

- Mẹ nó, lão tử muốn bầm thây ngươi thành vạn đoạn!

Hai tay La Phách Hưng nắm chặt cán kiếm, đưa lên cao, linh lực trong người hắn thì điên cuồng trút vào thân kiếm khiến thanh kiếm phát ra những tiếng ong ong, tản ra kim quang sáng chói và khí thế sắc bén đến cực hạn.

- Để ta dùng đến chiêu này, ngươi có thể chết rồi! Liệt Kiếm Quyết - Diệt Thiên Địa!

Khí thế sắc bén tỏa ra từ thân kiếm, cho dù cách xa gần trăm trượng, nhưng Lý Hàn vẫn cảm nhận được da thịt đau nhói, hắn biết đây là át chủ bài của La Phách Hưng nên tuyệt đối không thể xem thường!

- Đi!

La Phách Hưng vốn không cho Lý Hàn bất cứ thời gian nào để thoát thân, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào đối phương rồi hắn huy động trường kiếm oanh về phía Lý Hàn.

XIU.... XIU...!

Vài đạo long hình kim quang sắc nhanh chóng từ mấy phương hướng phóng tới Lý Hàn.

Vài đạo long ảnh kia như thực chất ẩn chứa năng lượng khủng bố, lấy tốc độ nhanh tới tuyệt luân lao tới, khiến người khó lòng phòng bị.

Trong nhãn đồng Lý Hàn, chỉ có thể nhìn thấy vài đạo ánh sáng lướt qua bầu trời, rồi sau đó, hắn liền cảm giác được, trên bề mặt da hắn dường như bị những luồng kình phong cực kỳ sắc bén cắt thành từng đường vết thương nhỏ, từng giọt từng giọt máu tươi, bao trùm lấy ngoài thân thể.

Đối mặt với thế tấn công này, trong lòng Lý Hàn cũng bị bao trùm bởi sự nguy hiểm, tâm thần khẽ động, Thiên Ma Giải Thể lại đến.

Lập tức khuôn mặt vốn tái nhợt của hắn trở nên trắng bệch nhưng vì công hiệu Thiên Ma Giải Thể lần đầu tiên của Lý Hàn còn không có đi qua, lúc này lại đến, lực lượng cũng bắt đầu bão táp, nhảy lên Địa giai tam trọng thiên. Sau đó hắn mặc kệ thương thế mà điều động tất cả hỏa linh lực nhanh chóng hội tụ vào trong tay trái để hình thành Liệt Hỏa Phần Viêm nhưng chiêu này của La Phách Hưng quá nhanh, ngay khi Lý Hàn mới hình thành được một nửa Liệt Hỏa Phần Viêm thì những kiếm quang kia đã đến trước mặt Lý Hàn.

Điều này khiến Lý Hàn hoảng sợ kêu to một tiếng, hắn lập tức bỏ qua chuyện vận dụng linh kỹ mà điều động toàn bộ linh lực để bảo hộ bản thân.

Ầm ầm!

Vài đạo kim long ảnh nặng nề đập vào trên người Lý Hàn.

PHỐC!

Lý Hàn như diều bị đứt dây bị đánh bay thật xa, một ngụm nghịch huyết từ trong miệng phun ra.

La Phách Hưng thấy Lý Hàn bị trúng tròn thì trên mặt hiện lên nụ cười gằn, hắn tin tưởng Lý Hàn đã chết sau khi trúng chiêu này của hắn. Nhưng để đảm bảo thì hắn vẫn bay xuống kiểm tra tình trạng của Lý Hàn.

Chợt....

Ánh mắt của La Phách Hưng hơi co lại vì lúc này hắn thấy có vô số tia kim quang đang bay về phía hắn, thấy vậy hắn liền để thanh trọng kiếm lên trước người, để cản những tia kim quang này lại.

Khi đang chống đỡ những tia kim quang kia thì La Phách Hưng phát hiện Lý Hàn phát hiện cầm kiếm lao tới, chém ra vài đạo kiếm khí đánh về phía hắn.

- Hừ, ánh sáng hạt gạo cũng dám tranh tỏa sáng với mặt trăng, không biết sống chết!

La Phách Hưng cười gằn, hắn không lùi lại mà xông tới rồi vung tay lên, Cự Kiếm ngăn cản tất cả kiếm khí của Lý Hàn.

Lý Hàn biết rõ sự cường đại của La Bá Hưng, chiêu vừa rồi chỉ để nhiễu địch, chiêu sau mới thật sự là sát chiêu.

Chỉ thấy thanh kiếm của Lý Hàn phát ra thanh mang vô cùng cường đại rồi được hắn đâm ra. Kiếm chiêu đó nhanh chóng tản ra ba đạo hàn quang, đâm thẳng tới tử huyệt của La Phách Hưng.

XÍU... UU!!

Kiếm khí tung hoành, hàn khí bức người!

Đổi lại là Linh Thiên Cảnh viên mãn bình thường nhất định sẽ phải nuốt hận tại chỗ.

Đáng tiếc, La Bá Hưng không phải Linh Thiên Cảnh, mà là Linh Địa Cảnh.

- Có chút ý tứ, bất quá còn chưa đủ nhìn!

La Bá Hưng khinh thường nói một câu, Kim linh lực nhanh chóng hội tụ vào tay hắn rồi hắn đánh ra một chưởng, Kim Đài Trấn Ma Chưởng của hắn dễ dàng đánh tan ba đạo hàn quang của Lý Hàn.

Cùng lúc đó, La Bá Hưng quay người lại, Cự Kiếm quét ngang về phía Lý Hàn.

Trọng kiếm vô phong, nhưng kiếm thế lại như cầu vồng, Lý Hàn không thể né chiêu.

Phốc!

Cái đầu Lý Hàn phóng lên cao, máu tươi điên cuồng phun ra nhưng La Phách Hưng lại nhíu mày, sao tiểu tử này lại dễ dàng bị giết như vậy nhưng nghĩ đến có thể tiểu tử vốn có thể đã bị thương nặng sau chiêu kia của hắn nên hắn không còn nghĩ nhiều nữa.

Ngay lúc tâm thần của hắn vừa mới thả lỏng thì bản năng sau nhiều cuộc chiến sinh tử báo cho hắn biết nguy hiểm đang ập đến từ phía sau, hắn liền quay đầu lại thì hắn kinh ngạc phát hiện kẻ lúc nãy vừa mới bị hắn chém bay đầu bây giờ đang đánh tới hắn. Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ nhiều vì lúc này Lý Hàn đã công tới, tốc độ của hắn quá nhanh, nhanh tới mức khiến không có thời gian để tránh né.

La Phách Hưng liền cảm thấy sợ hãi, hắn không nghĩ tốc độ của tiểu tử này lại nhanh như vậy, cộng thêm tâm tư của tiểu tử này quá kín đáo, liên tiếp xếp đặt bố cục để hắn thả lỏng tinh thần, làm cho hắn chỉ có thể cứng rắn chịu một chiêu này.

Nhưng vậy thì đã sao, hắn là Địa giai tam trọng thiên hàng thật giá thật, cho dù ăn sống một kích này của Lý Hàn thì như thế nào, nhiều lắm cũng chỉ khiến hắn bị nội thương mà thôi!

Mà chờ hắn qua thời điểm này, hắn nhất định sẽ bắt Lý Hàn lại, dùng hết thủ đoạn tàn khốc nhất để ép hỏi bí mật trên người Lý Hàn, sau đó lại giết chết Lý Hàn!

Nhất định phải như thế!

Nói thì nhiều nhưng mọi thứ chỉ diễn trong chớp mắt, ngay khi La Phách Hưng vừa quay người lại thì Lý Hàn đã áp sát hắn. Ngay khi Lý Hàn phát hiện La Phách Hưng quay người, tinh thần lực của hắn liền hóa thành lưỡi đao vô hính sắc bén chém vào thức hải của La Phách Hưng.

Ah!

La Phách Hưng hét thảm một cái, thức hải của hắn bị chém mạnh khiến hắn mất trí, không ngừng ôm lấy đầu giữa không trung mà điên cuồng hét lên khiến lớp linh lực được hắn dùng để bảo vệ bản thân trước đòn đánh của Lý Hàn cũng theo đó cũng biến mất.

Diệt Nhân Cửu Thức, giết!

Uy lực của từng thức từng thức Diệt Nhân Cửu Thức chồng lên nhau, mặc dù Lý Hàn đã đạt đến Linh Thiên Cảnh viên mãn, nhưng sau khi chồng năm thức, lực lượng của hắn vẫn bị rút gần như không còn nhưng để đảm bảo mọi chuyện thành công, Lý Hàn còn dùng Thiên Ma giải thể thêm lần nữa khiến lục phủ ngũ tạng của hắn vốn đã bị thương khá nặng nay càng thêm nát bét nhưng đổi lại, lực lượng của hắn bão táp tăng lên nên uy lực của thanh kiếm trên tay hắn đã lên tới một trình độ đáng sợ!

Chém!

Xoẹt, một đạo huyết quang tóe lên, nửa thân thể trên của La Phách Hưng đã bay lên trên trời, nửa đoạn thân thể còn lại lung la lung lay, sau đó ầm ầm ngã xuống đất!

Lại một cường giả Linh Địa Cảnh chết ở dưới kiếm của Lý Hàn!

Bất đồng là, lúc trước chém giết Lục Nam là đánh lén, mà hiện tại lại là thủ đoạn của bản thân hắn, sau khi tổng hợp vận dụng mới lấy một kích đắc thủ!

Nếu là không có thuật phân thân, Lý Hàn căn bản không có cơ hội gần người xuất kiếm! Nếu là không có huyền diệu của Diệt Nhân Cửu Thức, cho dù hắn gần người cũng không thể giết được La Phách Hưng! Hơn nữa, dù sao cũng phải nói tới, lúc đó tinh thần La Phách Hưng đã được thả lỏng, nếu lặp lại lần nữa, La Phách Hưng tuyệt đối không bị Lý Hàn bức đến một bước này!

Nhưng bất kể nói thế nào, Lý Hàn thắng!

Hàng loạt mệt mỏi đánh tới, hắn không chỉ bị thương bởi chiêu thức của La Phách Hưng mà còn vì Thiên Ma giải thể, đó vốn là một tuyệt kỹ giết địch 1000 hại mình 800, mà Lý Hàn lại liên tiếp sử dụng Thiên Ma Giải Thể đến ba lần nên lúc này có thể nói Lý Hàn yếu ớt vô cùng, cho dù là một Linh Thể Cảnh cũng có thể giết được hắn.

Mặc dù toàn thân cực kỳ đau nhức, làm cho Lý Hàn quả thật muốn lúc này ngủ đến chết nhưng hắn vẫn nhịn xuống, hắn tính bước tới chỗ xác của La Phách Hưng để nhặt nhẫn trữ vật của tên này. Đột nhiên đúng lúc này, một cột sáng bạch hoa đánh về phía tim Lý Hàn.

Tâm thần của Lý Hàn liền cảm nhận tia sát cơ này nên hắn lập tức nghiêng người né tránh nhưng sau trận chiến vừa rồi, linh lực trong người hắn gần như tiêu hao hết và thân thể trọng thương và mệt mỏi vô cùng nên hắn mặc dù đã né được nơi trái tim nhưng ngực phải của hắn thì bị thủng một lỗ, khiến hắn lại phun ra một ngụm tinh huyết.

Hắn gian nan quay đầu lại thì phát hiện người tấn công là một thanh niên anh tuấn, mặc áo choàng thêu ngôi sao, phía sau có mấy người, đồng dạng đều là quần áo thêu ngôi sao, xem ra là người của Tinh Quang Điện!

Nhìn bộ dạng của tên này, xem ra đã đến từ sớm nhưng không lập tức ra tay mà làm ông ngư dân, đợi khi cả hai người hắn đều lưỡng bại câu thương thì mới xuất hiện thu dọn tàn cuộc.

Thiên Tinh thấy Lý Hàn có thể trong khoảng khắc né được chiêu của hắn liền vỗ tay, tán thưởng nói:

- Phản ứng nhanh nhạy lắm, không hổ là người giết được đại biểu lớp trẻ Liệt Kiếm Môn! Ta bây giờ đối với ngươi thật là nổi lên mấy phần tò mò, bó tay chịu trói đi!

Nói rồi hắn vươn tay chộp tới Lý Hàn, trong nháy mắt hóa thành một bàn tay linh lực khổng lồ, tràn đầy sự cường đại.

Lý Hàn cười dài một tiếng, tay phải nhoáng lên, đã có thêm một tấm phù lục, nói:

- Bản thiếu không bồi ngươi! Tên kia, đợi ta đột phá Linh Địa Cảnh, nhất định chém đầu trên cổ ngươi!

- Vạn Lý Nhất Thuấn Phù!

Hắn quát to một tiếng, cả người trong nháy mắt biến mất.

Chạy rồi!

Chạy dưới tay Thiên Tinh!

Những đệ tử khác của Tinh Quang Điện chưa từng nghe nói qua Tinh Tử muốn ra tay còn có người có thể chạy được!

Tuy rằng không địch nổi là Lý Hàn nhưng trên mặt ăn một tát lại là Thiên Tinh!

Nếu là “Vạn Lý Nhất Thuấn Phù” như vậy khẳng định đã không biết chạy đi nơi nào. Thuấn di phù tuy rằng quý báu nhưng cũng không phải hiếm đến mức không người nghe nói qua.

Lúc này, Thiên Tinh thật sự là ngã lộn thật lớn!

Ở trong tay một võ giả Linh Thiên Cảnh!

Trên khuôn mặt trời sập trước mắt đều sẽ không động dung kia của Thiên Tinh cuối cùng hiện lên một vệt âm ám, tay phải không khỏi nắm lại, có vài cái gân xanh gồ lên, trong ánh mắt lại càng lóe lên sát khí mãnh liệt.

Từ khi sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên hắn bị nghẹn họng!

Hắn hừ một tiếng, tay phải thò ra, nắm lấy nhẫn trữ vật của La Phách Hưng rồi quay người bỏ đi trước, các đệ khác thấy vậy liền lập tức đuổi theo, để lại phía sau là một vùng đất tan hoang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.