Vài ngày sau, lớp trứng bao quanh người Lang Vương liền nở ra. Từ trong đống vỏ trứng đổ vỡ bước ra một thân ảnh....
Đó là Hỏa Sắc Kim Lang!
Đột nhiên trên người của nó tỏa ra khí thế cường đại, da lông như kim châm củ nó dựng thẳng lên, quanh thân tỏa ra từng đạo kim quang sáng bóng, đầu sói ngẩng lên cao và gào lên.
NGAO...OOO!
Khí thế của Lang Vương không ngừng kéo lên, thân thể của nó dần dần biến lớn, thân thể từ ba mét biến thành bốn mét, cái đầu sói nâng lên cực kỳ hung vĩ, từng đạo kim quang chói mắt hiện ra, con mắt thứ ba hiển hiện lần nữa, hàm răng của nó càng trở nên sắc bén hung tàn, người bình thường đứng trước mặt của nó chỉ sợ bị dọa phá gan.
Giờ phút này Lang Vương nuốt máu Lý Hàn xong thì từ linh thú cấp ba đỉnh tiến giai lên linh thú tứ giai, hơn nữa cảnh giới còn là trung kỳ đỉnh phong.
Lý Hàn đứng đằng xa nhìn một màn nãy thì hắn liền biết máu của mình có tác dụng kích phát thực lực cho linh thú. Còn tiểu Bạch nằm trên vai Lý Hàn thì khó chịu nhìn qua Lang Vương gầm nhẹ, Lang Vương liền đưa mắt hung dữ qua nhìn tiểu Bạch nhưng khi thấy tiểu Bạch thì Lang vương giống như quả bóng bị xì hơi vậy.
Nó vội vàng thu hồi khí thế lại, con mắt thứ ba cũng đóng lại. Lang Vương cúi cái đầu cao ngạo xuống, khí thế của Lang Vương khí không còn lại chút nào, đi tới trước mặt Tiểu Bạch và gầm nhẹ, dường như đang trao đổi cái gì đó, bộ dáng thập phần cung kính.
Tiểu Bạch lập tức hiện ra thần sắc không kiên nhẫn, trực tiếp nhắm mắt lại không quan tâm tới Lang Vương. Lý Hàn thấy vậy liền hỏi:
- Tiểu kim, ngươi nói cái gì với tiểu Bạch vậy?
Lang Vương nói:
- Hồi bẩm chủ nhân, vị này người của hoàng tộc nên ta tới triều kiến nó.
- Ngươi nói tiểu Bạch là người của hoàng tộc? Vậy hoàng tộc là gì?
Lý Hàn thắc mắc hỏi.
- Xin lỗi chủ nhân, chuyện này thì ta không thể nói cho chủ nhân biết được. Ta chỉ có thể nói hoàng tộc chính là Vương của tất cả linh thú chúng ta.
Thân thể Lý Hàn co lại, ánh mắt hắn hiện lên chút sợ hãi, nếu theo như lời của tiểu Kim nói thì tiểu Bạch giống như hoàng tử hoặc công chúa vậy. Vậy hắn chẳng phải trở thành kẻ bắt cóc người của Hoàng gia sao, vạn nhất người của dòng tộc tiểu Bạch tìm đến thì hắn chết là cái chắc.
- Tiểu Bạch, ngươi có muốn rời đi không?
Lý Hàn nhẹ giọng nhìn tiểu Bạch nói.
Tiểu Bạch dùng đôi mắt linh động nhìn qua Lý Hàn, phi thường có tính người lắc đầu.
- Tốt, về sau ngươi hãy theo ta, vạn nhất người nhà ngươi tìm tới thì nên giải thích cho tốt, đừng khiến chúng nó ăn ta biết không?
Lý Hàn cẩn thận dặn dò.
Tiểu Bạch giống như hài tử nghe lời, gật gật đầu. Lấy được sự bảo đảm nơi tiểu Bạch, Lý Hàn liền thỏ ra một hơi. Sau đó hắn nhìn qua Lang Vương, nói:
- Tiểu Kim, bây giờ ngươi sao rồi?
Nghe Lý Hàn hỏi, tiểu Kim lập tức thè lưỡi liếm mặt Lý Hàn, vui vẻ nói:
- Hồi bẩm chủ nhân, tiểu Kim bây giờ rất tốt! Nhờ có chủ nhân mà huyết mạch của Tiểu Kim đã được nâng cao.
- Ngươi nói là nhờ liếm máu của ta mà huyết mạch của ngươi được nâng cao?
Ánh mắt Lý Hàn co lại, có chút khó tin nói ra.
- Đúng vậy, nhờ có chủ nhân mà Tiểu Kim có thể trở thành bát giai linh thú.
Lang Vương nói.
- Được rồi, ta biết rồi!
Lý Hàn nỉ con, trong lòng hắn thầm nghĩ:
- Tuyệt đối không để linh thú biết được bí mật này.
Nếu không thì hắn sẽ trở thành mục tiêu của tất cả linh thú trên đại lục này vì huyết mạch là thứ đã định sẵn của tất cả linh thú, tuyệt đối không có cách nào thay đổi được. Nên nếu các linh thú biết được máu của Lý Hàn có thể nâng cao huyết mạch thì kết cục của hắn sẽ như thế nào, không cần đoán cũng biết được.
Nghĩ đến tình cảnh vạn thú vây quanh rồi thè lưỡi liếm máu bản thân, nghĩ đến đây thôi Lý Hàn cũng rùng mình. “ Tuyệt đối không để bí mật này lộ ra ngoài “ trong lòng Lý Hàn thầm nghĩ, sau đó Lý Hàn liền cùng với Lang Vương đối chiến với nhau.
.............
Sáng ngày hôm sau, thời gian ước định cùng chấp sự Thập Linh Tông đã đến.
Trước cửa Thiên Long Thành, gia chủ tứ gia vây quanh hai trung niên nam nhân để nói chuyện. Hai gã trung niên nhân này chính là hai ngoại môn chấp sự của Thập Linh tông đã xuất hiện qua trên Đại bỉ.
Trung niên mập mạp gọi là Nhâm Phú Hoa, mà trung niên nhân thần sắc lạnh lùng, cầm trong tay một thanh hắc sắc trường thương gọi là Mạc Khắc, một thân khí tức so sánh với Nhâm Hoa Phú còn mạnh hơn mấy phần.
Lý Hàn nghĩ thầm danh tự của hai người này còn thật có ý tứ, Bạo phát hộ là tên của buôn bán, ngược lại cùng một thân của hắn rất phù hợp, mà trung niên nhân cầm trường thương kia thì gọi là “Khốc ca”, cái này trong nam nhân không hề nghi ngờ rất hấp dẫn nữ nhân, may là người này đã là trung niên nhân rồi, đã qua thời đại phong tao của hắn.
Lý Hàn đưa mắt nhìn xung quanh giống như tìm người, đến khi hắn nhìn lên đài cao thì liền thấy Tiêu Mị đứng đó, hắn liền cười cười với nàng. Bôn ngày trôi qua, tuy hắn không thể khiến Tiêu Mị đồng ý trở thành nữ nhân của hắn nhưng ít ra khoảng cách giữa hai người cũng đã rút ngắn vì hắn đã có thể khiến nàng đồng ý đi dạo với hắn, như vậy cũng xem như nỗ lực của hắn cũng được đến đáp.
Tiêu Mị thấy Lý Hàn cười với mình thì nàng cũng mỉm cười đáp lại, nhiều nam nhân chứng kiến cảnh liếc mắt đưa tình này thì trong lòng đều vô cùng đau đớn mắng:
- Thức ăn ngon đều bị heo đoạt rồi!
Tuy Tiêu Mị nổi danh là đệ nhất đãng phụ ở Thiên Long Thành nhưng với sự xinh đẹp của mình cộng với bối cảnh sau lưng thì nàng vẫn là mục tiêu của nhiều nam nhân ở Thiên Long Thành nên chứng khiến khung cảnh nàng liếc mắt đưa tình với Lý Hàn khiến nhiều người vô cùng khó chịu.
- Móa nó, tên này là ai, rõ ràng khiến Tiêu mỹ nhân quốc sắc thiên hương liếc mắt đưa tình hắn, thật đúng mắt bị mù rồi, bổn thiếu gia ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái...
- Bớt ảo tưởng đi cha, ngươi biết người ta là ai không, bằng ngươi mà dám so với người ta, ngươi làm tùy tùng cho người ta cũng không xứng, người ta một ngón tay cũng có thể đè chết ngươi rồi.
- Thôi đi..., ngươi đừng nói với ta hắn là Lý Hàn Lý đại sư đấy.
- Đúng vậy, hắn chính là Lý đại sư Lý Hàn, chẳng những là tam giai Linh Dược sư mà còn là quán quân của Đại Bỉ lần này, ngươi nói ngươi có phải không xứng làm tùy tùng không?
Trong khi những người khác đang nghị luận về mối quan hệ giữa Lý Hàn và Tiêu Mị thì những người đi tham gia tranh cử liền leo lên Liệt Viêm Mã và xuất phát về hướng Thập Linh Tông.
.........
Hon một tháng sau, trước một tòa cổ thành, mấy chục thớt Liệt Viêm mã từ ngoài thành hướng đại môn chạy tới.
Trên đường đi bốc lên một mảnh bụi đất tung bay.
- Phía trước chính là Thập Linh thành rồi, là đệ nhất thành do Thập Linh tông chúng ta trực tiếp quản hạt, mọi người trước vào trong thành nghỉ ngơi, năm ngày sau mới là đại điển tranh cử.
Nhâm Phú Hoa nâng cao cái bụng bự cất cao giọng nói. Rồi hắn lại nói tiếp:
- Còn những người đứng đầu các cuộc tuyển chọn, theo ta đến Thập Linh Tông để làm quen và chờ đợi tranh cử kết thúc.
Rồi hắn quay sang nhìn Lý Hàn rồi nói:
- Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa, nếu ngươi tham gia tranh cử thì ngươi sẽ giống như bao người khác, thất bại là sẽ bị loại, không được tham gia Thập Linh Tông ta nữa.
Lý Hàn nghe vậy thì gật đầu, nói:
- Cảm ơn chấp sự đại nhân đã quan tâm, ta vẫn quyết định tham gia tranh cử.
Nhậm Phú Hoa nghe vậy thì nói:
- Thôi được, tùy ý ngươi.
Những người khác thì dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn Lý Hàn, được thoải mái tham gia Thập Linh Tông lại không thích mà lại thích tham gia tranh cử, đúng là chỉ kẻ ngu mới nghĩ được như vậy. Thật ra Lý Hàn cũng không tính tham gia tranh cử nhưng khi nghe nói Mạc Khắc nói phần tranh cử lần này là vào trong sơn mạch của Thập Linh Tông để giết linh thú và thu nhập linh thảo thì hắn mới đổi ý.
Tuy rằng Thập Linh Tông có quyết định là những thứ thu hoạch được trong chuyến đi săn này phải nộp hết cho tông nhưng đối với một người có Âm Dương tháp như Lý Hàn thì đây chính là cơ hội tốt để hắn tích trữ thêm tài nguyên cho việc tu luyện và luyện đan dược.
Còn về phần tại sao lại xuất hiện nhiều người như vậy, vậy thì phải nói đến từ ba tháng trước.
Nói đến, sau khi Lý Hàn đi theo Nhâm Phú Hoa cùng với Mạc Khắc rời đi Thiên Long thành, cũng không có lập tức hướng về Thập Linh tông, mà là hướng những thành khác mà đi.
Sau đó, Lý Hàn mới biết được thì ra Thập Linh tông mỗi bốn năm đều hướng tới những thành khác chiêu thu ngoại môn đệ tử, mà Nhâm Phú Hoa cùng Mạc Khắc chịu trách nhiệm chiêu thu đúng là thanh niên một đời của bảy thành trì, mỗi một thành trì chiêu thu ước chừng năm đến mười người. Những người này đều là những thanh thiếu niên xuất sắc nhất của mỗi thành, mỗi một tên đều có được thiên phú tu luyện xuất sắc, đều là nhân vật được người trong thành họ gọi là thiên tài.
Nhóm của Thiên Long ở trong những người này chẳng qua là lộ ra vẻ hơi xuất sắc một chút mà thôi, thực lực của hắn cản bản không có cái gì đáng được khoe khoang. Bởi vì trong các nhóm này, có xuất hiện của Linh Thiên Cảnh.
Sau khi đi đón những người còn lại này, mới một đường hướng tới Thập Linh tông.