‘’thuộc hạ ra mắt lâu chủ’’ Trong căn mật thất của túy tiên lâu , toán nữ tử cúi người trước Lưu Hoa .
Khẽ gật đầu ,khí thế không giận mà uy khiến đám thuộc hạ phải kính nể
‘’Việc lần trước ta giao đã làm đến đâu ?’’ từ trong đám người hồng y nữ tử tiến lên phía trước ‘’thuộc hạ không không làm chủ tử thất vọng.
Trong nhà Hạ viên ngoại quả đúng có việc cưỡng ép nam tử về làm nam sủng ‘’
Lưu Hoa hừ lạnh , loai cặn bã lúc nào cũng ức hiếp dân chúng ,
‘’Dạ nhị , xử lí theo quy tắc cũ, chu cất cho nam tử bị hại còn nữa đừng
đánh động đến quan phủ’’nữ tử mang mật danh Dạ nhị tuân lệnh rồi phi
thân biến mất không một tiếng động.
Theo hướng đi quen thuộc Lưu
Hoa đứng trên thân cây trong một phủ viện ,trong phòng từng tiếng đồ
sứ vỡ loảng xoảng tiểu Ninh trên tay ôm chiếc bình bạch ngọc đau xót
nhìn Kính Bình đập vỡ từng món đồ quý giá ‘’Lưu Hoa đáng chết cho ngươi
đi thanh lâu , ta nguyền rủa bị chết ở trên giường ‘’ trong lòng hắn có một ngọn lửa không sao dập được , tại sao ,tại sao hắn lại đi thích một nữ tử đào hoa .
‘’Kính nhi '' , Lưu Hoa từ ngoài thoải mái tiến vào như không như
không nhìn thấy sự giận dữ của kính Bình,’’buông đồ vật trong
tay ,kính bình chạy lại chỗ nàng ‘’Sư phụ người lại tới’’còn đâu bộ dạng nam tử chua ngoa , hung dữ vừa rồi ,lúc này hắn nhu thuận ,
đáng yêu như hài tử .
‘’Ai làm ngươi tức giận đến vậy ‘’ Đưa tay
vuốt vuốt mái tóc hắn, thật mềm mượt, Kính Bình bị nàng xoa đầu đã
luyện thành thói quen
‘’Còn ai ngoài cái nữ tử thối Lưu Hoa hắn suốt ngày ra vào cái nơi không sạch sẽ , thật đúng là muốn tức chết ta’’Lưu
Hoa vẫn bình tĩnh uống trà như không liên quan đến nàng ‘’người nói xem ta phải làm gì nàng mới an phận ‘’dù sao nàng bị hắn mắng đã nhiều
lần nên không xa lạ gì
‘’vậy cứ bẻ gãy chân nàng đi là được’’trả lời vấn đề này cho có lệ , nàng tin có nói hắn cũng không dám làm
‘’người nói đúng đơn giản vậy sao ta không nghĩ ra’’ ‘’PHỤT’’ Lưu Hoa chợn
mắt nhìn nam tử chuẩn bị mưu sát thê lại vui xướng như vậy. ‘’haha ta
chỉ nói đùa thôi ngươi đừng xem là thật’’ nàng biết tính nam tử này đã
nói nhất định sẽ làm. Một lần Kính Bình bắt gặp nàng đang ôm một nam
hài mười hai tuổi ,hắn từng nói sẽ cho nàng uống nước đến tỉnh ra mới
thôi ,sau đó hắn tìm đến Lưu gia đá nàng xuống hồ sen rổi bỏ đi.Lưu Hoa
nghĩ lại đến giờ vẫn ớn lạnh , nước hồ mùa đông lạnh đến thấu tim gan ,
nàng liền ốm liệt giường đến mấy ngày làm sao đến được thanh lâu .
Phải mất nhiều sức lực mới khiến hắn thay đổi quyết định, nàng dặn dò hắn
chú ý luyện công rồi chạy như bay trở về phủ huyện lệnh.