Giao một tấm ngân phiếu Đại Thông một nghìn lượng bạc cho Chu Bất Vi:
- Muốn một tổ chức phát triển lớn mạnh, không có tài chính cường đại làm hậu thuẫn, căn bản chính là lời nói xuông, hiện tại kinh tế của chúng ta còn đang trong trù bị, tài chính phi thường khẩn trương, tạm thời chỉ có một chút kinh phí thiếu tới thương cảm này, chờ khi kinh tế phát triển hơn, cho dù ngươi không mở miệng đòi tiền, ta cũng sẽ dùng bạc đập chết ngươi.
Chu Bất Vi đột nhiên quỳ xuống:
- Có lời này của lão đại, mạng của Bất Vi chính là của lão đại rồi!
Nhìn tín nhiệm và trung thành trong mắt đối phương, Đường Tiểu Đông vỗ vỗ bờ vai của hắn, nâng hắn dậy:
- Muốn mạng của ngươi làm cái gì? Giữ lại mạng thật tốt cho ta, sau này theo ta hưởng phúc!
Ba người nhìn nhau cười to.
Giao toàn bộ mọi chuyện Trung Hoa Đường cho Chu Bất Vi xử lý, Đường Tiểu Đông và Tần Thiên Bảo trở về Túy Tiên Lâu.
- Đại ca lợi hại!
Dọc theo đường đi, Tần Thiên Bảo thường xuyên cười hì hì vuốt mông ngựa.
Đường Tiểu Đông híp mắt:
- Vô sự xum xoe, khẳng định có âm mưu!
Tần Thiên Bảo xoa xoa hai tay, cười hắc hắc không ngừng:
- Đại ca, có thể hay không… Ách… Chính là… Kim cương bất hoại thần công kia truyền chút da lông cho Thiên Bảo?
Kim cương bất hoại thần công?
Tần Thiên Bảo trơ mặt ra, biểu tình vẻ mặt cười xấu xa:
- Đại ca, đưng giả bộ nữa, ngày đánh các đường khẩu, mọi người đều thấy được, những mũi tên muốn chết người, hay những nhát đao không biết đã trúng bao nhiêu vào ngực, lưng…
Thì ra là thế, Đường Tiểu Đông nhịn không được cười ha ha:
- Cái gì kim cương bất loại thần công, ta chỉ là áo giáp chống đạn mà thôi?
Áo giáo chống đạn? Là cái con tôm gì?
Lúc này tới phiên Tần Thiên Bảo ngớ ngẩn rồi.
- Chính là bảo y có thể ngăn cản được công kích của đao kiếm vũ khí các loại…
Thực sự muốn giải thích cho hắn, không để bản thân trở thành quỷ tài mới lạ, Đường Tiểu Đông thẳng thắn nói là bảo y, đỡ phải phiền phức.
Để hắn sờ sờ vào mặt ngoài áo giáp chống đạn, lúc này hắn mới tin tưởng, lắc lắc đầu cười khúc khích.
Trở lại Túy Tiên Lâu, thấy Lôi Mị với khuôn mặt có chút tiều tùy, nhãn thần hiện tơ máu, trong lòng Đường Tiểu Đông nóng lên:
- Mị nhi.
Lôi Mị đỏ bừng má ngọc, vội vàng đẩy cánh tay hắn ra, thối lui qua một bên.
Đường Tiểu Đông hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tần Thiên Bảo đang cười quái dị bên cạnh, người này tiếp tục cười hắc hắc vài tiếng, nhanh như chớp chạy vào trong phòng Châu nhi.
Đã không còn người nào khác, lúc này Lôi Mị mới miễn cưỡng để cho hắn ôm:
- Đêm qua đi đâu rồi? Làm hại người ta tìm suốt đêm, lo lắng gần chết.
Trong lòng Đường Tiểu Đông dâng lên một dòng nước ấm:
- Ta chỉ là nhất thời tâm tình không tốt, đi ra ngoài một chút, ai ngờ lạc đường rồi, theo một lão giả không biết tên tại một hẻm nhỏ uống rượu?
- Huynh… Ghen rồi?
Ngưng con mắt nhìn hắn, má ngọc của Lôi Mị ẩn hiện đỏ ửng.
Đường Tiểu Đông ho khan vài tiếng:
- Mị nhi, sau này nàng không ở cùng một chỗ với gia hỏa kia được không?
Lôi Mị trắng mắt nhìn, sẵng giọng:
- Người ta đã là người của huynh rồi, còn gì phải lo lắng? Vương công tử là người khiêm tốn, đa tài đa nghệ, khiêm cung lễ nghĩa, chúng ta chùng một chỗ, chỉ là…
Đường Tiểu Đông chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí từ đáy lòng trào lên, để cơ thể của hắn cứng ngắc tại chỗ.
- Mị nhi!
Đường Tiểu Đông quay ngược thân thể của nàng, lấy biểu tình nghiêm túc nói:
- Ta không thích nàng và người kia có qua lại, lòng ta khó chịu!
Lôi Mị trắng mắt nhìn, sẵng giọng:
- Huynh xem lại huynh, lại nữa rồi, người ta đã là người của huynh rồi, còn phải lo lắng cái gì?
Đường Tiểu Đông trầm giọng nói:
- Ta cũng không phải là phản đối nàng gặp gỡ với người khác phái, chỉ là người này đối với nàng có ý xấu…
- Vì sao huynh lại nói bậy đối với người khác như vậy, chỉ bởi vì hắn có chút lời liều lĩnh?
Trên mặt Lôi Mị ẩn hiện biểu tình không đồng ý.
Kháo, dĩ nhiên nói giúp hắn?
Đường Tiểu Đông hít sâu một hơi, cưỡng chế lửa giận trong lòng:
- Nghe ta một lần có được hay không?
Lôi Mị yếu ớt thở dài một tiếng:
- Mị nhi cũng có quyền lợi giao tiếp bằng hữu sao?
- Nàng…
- Biểu ca, hại người ta tìm mãi.
Đường Điềm hấp tấp chạy vào, kéo kéo cánh tay Đường Tiểu Đông làm nũng:
- Biểu ca, cùng Điềm nhi đi dạo phó nha, có được hay không?
- Ta lên lầu nghỉ ngơi trước.
Lôi Mị thấp giọng nói một câu, bước thẳng lên lầu.
Nhìn theo bóng hình xinh đẹp của nàng biết mất trong phòng, Đường Tiểu Đông chỉ cảm thấy trong lòng co rút đau đớn, đột nhiên, hắn cảm giác chính giữa hắn và Lôi Mị đã hình thành vết rách thật sâu.
Cố sắc lắc đầu, liên tục hít sâu vài lần, cực lực để chính mình bình tĩnh trở lại, sau đó kéo theo cánh tay nhỏ bé của Đường Điềm đi trên đường phố.
- Biểu ca, có phải huynh và Mị tỷ cãi nhau rồi?
Rõ ràng cảm giác được lửa giận của Đường Tiểu Đông, Đường Điềm cẩn thận từng chút một hỏi.
Để nàng kéo tới một tửu điếm nho nhỏ sinh ý không quá thịnh vượng, Đường Tiểu Đông chỉ gọi rượu không gọi món ăn, một mạch uống hết cả bình, sau đó mới mở to đôi con mắt đầy tơ máu nhìn Đường Điềm:
- Biểu muội, nói cho ta biết chuyện phụ thân và mẫu thân của ta!
Trong bi phẫn mang theo vẻ bá đạo không cho phép người khác kháng cự, Đường Điềm chưa bao giờ nhìn thấy biểu tình của hắn như vậy, trong lòng rùng mình một cái, rụt rè nói:
- Biểu ca… Muội…
- Nói! Ta muốn nghe!
Đường Tiểu Đông trừng mắt nhìn nàng, dường như một đầu mãnh thú lúc nào cũng có thể bạo phát.
Khiếp sợ uy thế của biểu ca, Đường Điềm co rụt lại cái cổ, cẩn thận từng chút nói ra một đoạn chuyện cũ của Đường Môn.
Hai mươi mấy năm trước, Đường Môn cao thủ xuất hiện lớp lớp, thế lực đạt tới đỉnh phong, trong hàng đệ tử kiệt xuất tuổi còn trẻ, Đường Tố Vân đứng hàng thứ bảy, không chỉ có võ nghệ siêu quần, dung mạo xuất chúng, càng được các trưởng bối huynh đệ sủng ái, những vương tôn quý tộc, danh môn đệ tử tới cầu thân nhiều như nước chảy mùa xuân.
Xuất phát từ suy nghĩ lợi ích gia tộc, Đường Môn muốn kết thành thân gia với Thục Nam Giải gia, thế nhưng tại thời điểm Giải gia tới đón dâu, chuẩn tân nương Đường Tố Vân đột nhiên biến mất, đồng thời biến mất còn có một đệ tử Đường Môn chi thứ tên là Đường Ly.
Tục truyền Đường thất tiểu thư và Đường Ly sớm có tình cảm lưu luyến, hai người là cự hôn bỏ trốn.
Đường Môn, Giải ra phái hết cao thủ, sưu tầm chân trời góc biển, tam sơn ngũ nhạc, cũng không hề phát hiện ra tung tích của hai người, việc này cũng không rõ ràng lắm.
Chương 73: Cảm giác đau lòng (hạ).
Đường Tiểu Đông thở dài, bằng vào thế lực Đường Môn, Giairi gia, muốn tìm hai người, sao có thể không tìm được một chút vết tích nào, chỉ bất quá bởi vì mẫu thân được các vị trưởng bối huynh đệ cưng chiều, bọn họ mở một con mắt nhắm một con mắt mà thôi.
Y, không thích hợp nha, dựa theo lời của Đường Điềm nói, năm đó Đường Tố vân là đệ nhất mỹ nữ Thục Trung, mà tuy rằng lão nương của chính mình cũng gọi là Đường Tố Vân, thế nhưng rõ ràng hiện tại là một lão thôn phụ xanh xao vàng vọt, bệnh tật quấn thân, căn bản là hai người hoàn toàn trái ngược.
Trên đời người trung tên trùng họ còn nhiều mà, trừ phi trên mặt lão nương có mang theo mặt nạ chính mình không thể nhìn thấu, nếu là thời đại công nghệ kỹ thuật cao có thể dịch dung lấy giả tráo thật, điều này hắn coi như tin tưởng, thế nhưng trong Đường triều với văn minh khoa học kỹ thuật phi thường lạc hậu này, hắn không tin có kỹ thuật dịch dung cao minht tới như vậy.
Sẽ không phải là Đường Điềm nhận sai người sao?
Hắn xoa mặt:
- Điềm nhi, các ngươi… Có thể nhận lầm ngươi hay không?
- Biểu ca.
Đường Điềm vươn bàn tay nhỏ bé, cầm chặt bàn tay thô to của hắn, kiên quyết nói:
- A Ngưu biểu ca, sẽ không dâu, ngay sau khi huynh sinh ra, mấy vị thúc thúc hàng năm đều tới nhìn huynh mấy lần, chỉ bất quá mấy năm nay bận rộn mới ít đi.
- Biểu ca, huynh sẽ không trách các trưởng bối vô tình?
Đường Tiểu Đông lắc đầu, Đường A Ngưu thực sự đã chết, hắn chỉ bất quá là mượn xác hoàn hồn, theo đạo nghĩa nên gánh vác trọng trách của hắn mà thôi.
- Đường… Phụ thân ta chết như thế nào?
Muốn gọi Đường Ly, nhưng lại sợ bất kính, vội vàng đổi giọng, đối với lão cha trên danh nghĩa kia, trong lòng hắn nhất thời không có cảm tình gì.
Đường Điềm lắc đầu, chần chờ nói:
- Điềm nhi cũng không rõ ràng lắm, chỉ là nghe mấy vị thúc thúc nói, hắn đụng phải cừu địch của Đường Môn, một hồi quyết chiến liều mạng, tuy rằng tru giết cường địch, thế nhưng lại bị thương nặng không thể chữ trị, thất thẩm cũng trong một trận kia bị thương nặng…
Cúi đầu trầm tư một lát, cảm giác lời nói của Đường Điềm đều là chân thực, chỉ là dung mạo của lão nương, cái này cần phải để cho nàng và người quen trước kia nhìn nhau mới có thể xác định.
Lý giải thân thế, tâm tình không hề có nửa điểm thư giải, ngược lại càng cảm giác trầm trọng buồn bực.
- Mị nhi a Mị nhi, rốt cuộc nàng muốn làm gì?
Biểu tình xuống dốc hiển hiện trên mặt, Đường Điềm thấp giọng nói:
- Biểu ca, chúng ta trở về đi…
- A, được rồi.
Nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, hưng phấn nói:
- Cầm nghệ của Nhu tỷ rất tốt, để nàng đàn một khúc thanh tâm phổ thiện chú, đảm bảo huynh có bao nhiêu không hài lòng đều tan biến, lúc tâm tình của muội không tốt đều tới nghe Nhu tỷ đàn, trăm lần trăm linh.
Không khỏi phân trần, ném lại một lượng bạc vụn, kéo theo hắn rời đi.
Ngoài cửa Đường phủ, vẫn như cũ chật nich người cuồng nhiệt theo đuổi Đường Nhu, chỉ bất quá ngày hôm nay có điểm dị thường, cả đám hoặc đứng hoặc ngồi, thần tình si mê cổ quái, tựa hồ đang trầm mê trong chuyện gì đó.
Trong viện, tiếng đàn sục sôi không dâng trào truyền ra, kích động người khác nhiệt huyết sục sôi.
Lại là khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ của Kim đại hiệp, truyền đi thực nhanh a, không nghĩ tới ngay cả Đường Nhu cũng sẽ đàn rồi.
- A, khúc đàn thực dễ nghe, hồn hùng hào phóng, kẻ khác nhiệt huyết dâng trào…
Rất nhanh Đường Điềm đã bị tiếng đàn mê hoặc, vẻ mặt háo hức mê say.
Đi vào lương đình hậu hoa viên, thấy hai vị giai nhân ngồi ngay ngắn trong đình cúi đầu đánh đàn, không khỏi giật mình.
Không nghĩ tới Hoắc Hàn Yên và Đường Nhu lại biết nhau, thảo nào lúc này đàn khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ, mà hiện tại so với lúc Hoắc Hàn Yên độc tấu trong tướng phủ càng thêm hào hùng sục sôi, nguyên lai là hai cầm hợp tấu.
Tuy rằng khúc nhạc này đã xong, nhưng tiếng đàn như vẫn lượn lờ chưa tuyệt, không chỉ hai nàng, ngay cả Đường Điềm cũng có biểu tình si mê, chìm đắm trong khúc nhạc.
- Hay, thực hay!
Đường Tiểu Đông vỗ tay khen:
- Nếu như cầm tiêu hợp tấu, vậy càng thêm hoàn mỹ.
Hai nàng cả kinh ngẩng đầu, nhìn thấy hắn, trong đôi con mắt đẹp hiện rõ vẻ kinh hỉ và hiếu kỳ nồng đậm, chỉ bất quá Hoắc Hàn Yên giống như yên vụ, đôi con mắt sàng nhiều hơn vài phần kính phục, vài phần nhu tình.
Hai nàng đều mặc quần dài, một người mảnh mai động lòng, một người điềm tĩnh văn nhã, ngồi ngay ngắn trong vườn bách hoa, mái tóc theo gió tung bay, quyết rũ động lòng nói không nên lời, nhìn thấy cảnh này, kẻ khác nhất định tưởng như mình đang trong tiên cảnh nhân gian, tất cả không hài lòng trong đầu, thậm chí là tục sự, đều ném hết khỏi đầu.
- Nhị tỷ nha, các tỷ đàn tấu thực hay, Điềm nhi còn muốn nghe.
Đường Điềm tiến lên quấn lấy Đường Nhu làm nũng, cũng giống như hài đồng mấy tuổi đang nháo nhào với tỷ tỷ đòi ăn kẹo mút, kẻ khác nhịn không được.
Hai nàng liếc mắt nhìn Đường Tiểu Đông, tựa hồ nhận được cổ vũ, Hoắc Hàn Yên đánh đàn, Đường Nhu thổi tiêu, nhưng âm phù liên tiếp sục sôi vang vọng khắp bầu trời hoa viên.
Hoắc Hàn Yên và Đường Nhu lần đầu tiên hợp tấu Tiếu Ngạo Giang Hồ, nhưng phảng phất giống như diễn luyện qua mấy nghìn lần, phối hợp vô cùng ăn ý.
Đường Tiểu Đông và Đường Điềm nghe được vui vẻ thoải mái, đám người cuồng nhiệt theo đuổi bên ngoài càng như say như si, sợ hãi than thở khúc này chỉ trên trời mới có, nhân gian nào được nghe vài lần.
Hoắc Hàn Yên và Đường Nhu hưng phấn tới mức má ngọc đỏ bừng, ánh mắt tha thiết, kỳ vọng được nghe lời bình của hắn.
Đường Tiểu Đông xoa xoa hai gò má, thủ khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ này của Kim đại hiệp chỉ có trong điện ảnh, không biết là ai viết từ phổ và từ khúc, lão tử chỉ bất quá là say rượu rống ra mà thôi, đạo văn người khác đã làm hắn đủ xấu hổ, đâu còn lời bình gì đó?
Ho khan vài tiếng, nói:
- Hay, ta nghe được vui vẻ thoải mái, nhiệt huyết sôi trào.
- A được rồi, từ có mấy khúc nhạc, các nàng có thể giúp ta chép được sao?
Hoắc Hàn Yên và Đường Nhu liếc mắt nhìn nhau, trong đôi con mắt xinh đẹp tràn đầy thần tình kinh hỉ sùng bái.
Thành công chuyển sang chuyện khác, Đường Tiểu Đông thở một hơi dài, hừ hừ mấy làn điệu Thủy bình viên khúc, khúc nhạc này là nhạc kèm tại thời điểm khiêu vũ giao tế thường mở, do mình đọc lời, các nàng sao chép, phổ thành khúc nhạc, giảm đi rất nhiều phiền phức.
Đọc được phân nửa, hắn đột nhiên ngừng lại, nhíu mày nói:
- Các nàng… Sao rồi?
Hai nàng đỏ ửng má ngọc, Đường Nhu không có ý tứ nói:
- Biểu ca, chúng ta nhất thời bị… Bị khúc nhạc nhẹ nhàng ngắn gọn này mê hoặc, huynh hãy đọc lại một lần nữa…