Song phương lại biến thành thế hòa. Quả bóng đột nhiên quẹo vào gôn đã khiến cho cầu thủ của đội Vương gia trở nên nôn nóng, mặc dù thế tiến công so với trước mãnh liệt rất
nhiều nhưng tâm quá nóng vội không những không thể sút được vào cầu môn mà phần lớn tấn công đều bị đối phương đoạt được bóng, nhanh chóng tan rã, hơn nữa rất nhanh bị phản kích khiến bọn họ phải quay trở về phòng thủ.
Lại một lần tiến công bị đội Hắc Long đoạt bóng, rất nhanh phản kích thành công.
Đội Hắc Long đột nhiên tăng thêm điểm số, toàn trường ồ lên.
Con bà nó là con gấu, đấu tiếp như vậy đội Vương gia thua không thể nghi ngờ.
Đường Tiểu Đông ngồi không yên, gọi Tần Thiên Bảo đến nói:
- Đi nói với tên họ Vương, dục tốc bất đạt, muốn thắng trước hết phải ổn định lại đã.
Tần Thiên Bảo ngây người ngẩn ngơ, khó hiểu nói:
- Đại ca, bọn họ thua không phải rất tốt sao?
- Nói thối lắm.
Đường Tiểu Đông mắng nói:
- Lão tử muốn đấu với hắn ở vòng bán kết, tên đáng giận ở vòng này mà đã muốn loại bọn họ rồi sao!
Tần Thiên Bảo ngoan ngoãn chạy đến bên người Vương Ngạo Phong chuyển nguyên văn lời của Đường Tiểu Đông.
Điểm số bị đối phương dẫn trước, trong lòng Vương Ngạo Phong càng gấp, nghe xong lời nói của Tần Thiên Bảo, lập tức cả kinh, dục tốc bất đạt?
Quả thật tự mình có chút nóng vội.
Hắn quay đầu liếc nhì Đường Tiểu Đông một cái, giơ tấm bài tạm dừng lên.
Hắn có thể coi như một nhân vật, không có chửi bới đội viên mà trầm giọng nói:
- Ta biết hiện tại mọi người đều rất sốt ruột, nhưng như vậy không được, phải nhớ khi bắt đầu như thế nào, đều tỉnh táo lại cho ta.
Hắn vỗ vỗ bả vai của đội trưởng:
- Chỉ cần các ngươi hết sức ta quyết không trách các ngươi.
Lời hắn nói như thuốc trợ tim, cầu thủ bên dưới đều đại chấn tinh thần.
Tiếp tục quay lại thi đấu, bọn họ đã tỉnh táo lại, khôi phục tiết tấu lúc trước, tiến công như nước chảy mây trôi, khiến đội Hắc Long rất khó tìm được cơ hội phản công nhanh thật tốt.
Rốt cuộc cũng không phụ lòng người, bọn họ kiên nhẫn tấn công rốt cục cũng thành công ghi bàn.
Điểm số giữa hai bên lại san bằng một lần nữa.
Thời gian còn lại không nhiều lắm, đội Hắc Long lại trở nên có chút nôn nóng, điên cuồng tấn công tranh thủ có thể ở phút cuối công phá được hàng phòng thủ của đối phương.
Trái lại đội bóng của Vương Ngạo Phong càng tỉnh táo hơn, bọn họ bình tĩnh phòng thủ, bóng tới chân cũng không nóng lòng phản công mà khống chế bóng chặt chẽ, chậm rãi đẩy mạnh tấn công.
Như vậy mặc dù tạo cho đối phương cơ hội thong dong quay về nhưng coi như không chế được tiết tấu của trận đấu, vài lần tiến vào vùng cấm địa hỗn chiến, tạo thành áp lực thật lớn cho đội Hắc Long.
Cuối cùng khi nén hương sắp cháy hết, ba đạo tiên phong của đội Vương gia phối hợp lẫn nhau vượt qua phòng tuyến của đối phương, lăng không nhảy lên tung một cú sút như tia chớp, thành công đưa bóng vào lưới.
3-2, Vương gia thắng lợi.
Một ván này không ít người đặt Vương gia thắng, Trường An đổ cục phải đền một ít tiền, bất quá nếu so sánh với tổng thể thắng thua từ đầu, thì Trường An đổ cục vẫn còn lãi không nhỏ.
Vào lúc trận đấu kết thúc, Lý Lâm Phủ lặng lẽ gạt đường Tiểu Đông sang một bên, thần tình khẩn trương chất vấn:
- Hiền tế, ngươi không có quan hệ cùng với Quý Phi nương nương đó chứ?
Trong lòng Đường Tiểu Đông nhảy lên, đáp:
- Không có.
Dường như câu trả lời này vẫn chưa đủ, khuôn mặt Lý Lâm Phủ vẫn nhăn lại, lời nói thấm thía:
- Hiền tế à, nam nhân háo sắc cũng là chuyện bình thường, ngươi cùng với nữ nhân nào quan hệ cũng không sao nhưng ngàn vạn lần đừng có động vào Quí Phi nương nương!
Dương Quí Phi là phi tử Đường Huyền Tông sủng ái nhất, tuy rằng không có thế lực đằng sau, nhưng thực tế cũng là quản lý hậu cung, mẫu nghi thiên hạ, quan hệ với nàng, chuyện này có hậu quả rất nghiêm trọng a, gây họa diệt tộc như chơi.
Đường Tiểu Đông theo thói quen xoa nắn hai gò má, đương nhiên hắn biết hậu quả, bất quá lịch sử ghi lại chính là An Lộc Sơn tặng cho Đường Huyền Tông một lễ vật thật lớn.
- Hiền tế, ngươi không suy nghĩ cho mình cũng phải suy nghĩ cho nữ nhân trong nhà, Vân Tiên cũng sắp sinh rồi, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì các nàng sẽ rất thảm.
Lời nói Lý Lâm Phủ thấm thía khuyên bảo.
Hắn biết tên nữ tế này của hắn có nhược điểm lớn nhất là háo sắc, chỉ là không nghĩ tới lá gan của hắn lại lớn như vậy, ngay cả quý phi Đường Huyền Tông sủng ái nhất cũng dám động tới, thật sự là muốn chết mà.
Dương Quý Phi là người không thể động được a!
Vừa rồi Dương Quý Phi không chút che dấu biểu tình ghen tuông, Lý Lâm Phủ cùng với Dương Quốc Trung đều nhìn thấy, muốn gạt hai người chỉ sợ không có khả năng.
Đường Tiểu Đông gãi đầu cười gượng vài tiếng che dấu:
- Nhạc phụ đại nhân yên tâm, tiểu tế cùng Quý Phi nương nương còn chưa đến nông nỗi kia, quan hệ lợi hại trong đó, tiểu tế tự nhiên biết…
Lý Lâm Phủ nhìn kỹ hắn hồi lâu, xác nhận hắn không nói dối, lo lắng trong lòng coi như giảm xuống hơn nửa.
Tuy rằng không phát triển đến cái loại tình trạng kia, nhưng việc này để lâu khó nói, sự tình gì cũng đều có thể phát sinh.
Hắn trong đầu lo lắng muốn chết, chính là lo lắng thì cũng không nghĩ ra được biện pháp gì, chỉ có thể nhắc nhở nói:
- Làm việc thì phải lo lắng đến hậu quả nghiêm trọng, ngươi tốt nhất cũng nên ít tiếp xúc với Quý Phi nương nương, cái này cũng vì tốt cho ngươi.
- Vâng vâng…
Đường Tiểu Đông thành thật phụ họa, việc này dù sao có chút giống như bị bắt quả tang thông dâm trên giường, cảm giác rất chột dạ.
Lý Lâm Phủ đột nhiên nghĩ tới cái gì, trừng mắt nhìn hắn hỏi:
- Bên ngoài đồn là ngươi kết giao quá mức đối với trưởng công chúa Ngọc Chân, sẽ không phải là…
Trong lòng Đường Tiểu Đông lại nhảy dựng lên, cắn răng một cái, gật đầu thừa nhận.
Mấy ngày qua, Trưởng công chúa Ngọc Chân chịu không nổi nỗi khổ tương tư, thường xuyên chạy tới, lấy cớ là xem trận bóng hoặc thăm Kha Vân Tiên mang bầu, dị thường chịu khó, sao không khiến cho người ta sinh nghi cho được?
Loại sự tình này căn bản không lừa được người có tâm, hơn nữa hắn cũng không có ý giấu diếm, dù sao Trưởng công chúa Ngọc Chân đã vì hắn mà hy sinh quá lớn, khiến áy náy không thôi.
Một ngày nào đó hắn sẽ cho Trưởng công chúa Ngọc Chân một danh phận chính thức.
Khuôn mặt già nua của Lý Lâm Phủ chợt hồng chợt trắng, thở dài một tiếng bất đắc dĩ nói:
- Trưởng công chúa Ngọc Chân cũng thôi, nhưng mà Quý Phi nương nương, ngươi tuyệt đối không được tiếp tục xằng bậy.
Sau khi nói xong câu đó thì khuôn mặt trở nên cực kỳ nghiêm nghị, rất có ý tùy thời trở mặt.
Đường Tiểu Đông liều mạng gật đầu.