Phong Lưu

Chương 168: Chương 168: Cạnh tranh công bình






Tần Thiên Bảo đứng ở một bên, mặt mũi tràn đầy cổ quái, tựa hồ có ai đã cướp đi đồ vật quý giá nhất đời hắn vậy. Bất quá nhìn kỹ lại thì cơ mặt hai bên gò má hắn đang co rúm lại, hiển nhiên là cật lực cố gắng không cười thành tiếng.

Trầm Tích Nguyệt đi bộ, Đường Tiểu Đông cũng không có ý tiếp tục cưỡi ngựa, đành leo xuống đem dây cương giao cho Tần Thiên Bảo, sau đó hung hăng tặng cho hắn một cước.

Tiến vào Nhất Phẩm Trai, nhìn Hà Hiểu Nguyệt đang ngồi ngay ngắn trong quầy, Đường Tiểu Đông lại có chút nao nao.

Vài ngày không gặp, khuôn mặt nàng có chút tiều tụy. Khi hai người nhìn nhau, gò má nàng biến thành đỏ bừng, ánh mắt trở nên bối rối lập tức dời đi hướng khác.

Đường công tử là vị khách nhân đặc biệt nhất của Nhất Phẩm Trai, tiểu nhị lanh lợi lập tức nghênh tiếp mấy người, sau đó dẫn bọn họ đến hậu viện. Hà Ngụy đang bận rộn hô hào tại hậu viện, chợt thấy ba người lạ tiến vào. Hắn cảm thấy nao nao, lại chứng kiến biểu

tình niềm nở của tiểu nhị, nội tâm khẽ động, ánh mắt đảo qua ba người.

Tuy rằng Tần Thiên Bảo anh tuấn, bất quá lại mặc trang phục thư đồng, có thể loại trừ?

Hai người còn lại, chẳng lẽ một trong số đó là ý trung nhân của nữ nhi?

Nam tử dáng người khôi ngô kia thì tướng mạo quá bình thường, xem hắn thế kia chắc là loại nam nhân đầu óc ngu si tứ chi phát triển, có lẽ nữ nhi sẽ không thích loại nam nhân tướng mạo quê mùa này. Người còn lại tuy rằng rất anh tuấn, anh tuấn đến mức khiến

cho nữ nhân cũng cảm thấy xấu hổ. Bất quá tuy rằng hắn anh tuấn, nhưng lại quá mức văn nhược, không, phải nói là quá mức âm nhu, âm nhu đến mức lộ ra vẻ đẹp có chút quỷ dị.

Hắn lập tức kinh hoàng, nữ nhi sẽ không vừa ý với tên nam nhân đầy yêu khí này chứ?

Nếu như quả thực là vị nam tử này, hắn tuyệt đối không chấp nhận!

Xem hắn lông mi cong vút, mị nhãn như tơ, môi hồng răng trắng, căn bản chính là thỏ tướng công (gay), nếu nữ nhi gả cho hắn, không thủ hoạt quả (sống một mình thờ chồng chết) mới là lạ!

Một tên nam nhân thì thuộc loại đầu óc ngu si tứ chi phát chiến cùng với một tên nam nhân thỏ tướng công đi chung một chỗ, hiển nhiên giữa hai người chắc chắn là có mối quan hệ mập mờ mà không muốn cho người khác biết.

Hắn đối với Trầm Tích Nguyệt chợt mạc danh kỳ diệu sinh ra một sự phản cảm, ngay cả Đường Tiểu Đông bởi vì đi cùng cho nên cũng tính luôn vào trong đó.

Nhìn nữ nhi bưng lên cho bọn họ nồi cháo nóng hôi hổi, thậm chí còn vì bọn họ mà tự thân múc cháo. Hà Ngụy nhíu chặt lông mày, càng khẳng định ý nghĩ trong lòng. Mặc dù Nhất Phẩm Trai khai trương chưa được bao lâu, những mỗi ngày thực khách đông nghịt, sinh ý vô cùng thịnh vượng. Đương nhiên chuyện này một nửa nguyên nhân là do trù nghệ siêu phàm của nữ nhi, nửa còn lại hắn cũng hiểu được, là do mấy vị thực khách trẻ

tuổi muốn dốc sức biểu hiện bản thân, để cho nữ nhi chú ý đến.

Trong những người này có không ít công tử anh tuấn, tài thức, gia thế hiển hách, nữ nhi có rất nhiều sự lựa chọn. Nhiều nam nhân tốt như vậy, đáng lẽ nữ nhi cũng phải phát hiện ra một hai người cảm thấy vừa ý chứ? Ít nhất hắn đã phát hiện ra vài người rất không tồi, đáng tiếc hoàng đế không vội thái giám vội, lúc nào nữ nhi cũng thong thả, đối với người nào cũng ôn hòa.

Có thể tiến vào dùng cơm ở bên trong hậu viện này, lại còn được nữ nhi tự tay nấu món cháo chân châu phỉ thủy, rồi lại tự mình bưng lên, cũng chỉ có ba người bọn họ, điều này chứng tỏ rõ ràng, trong ba người có một người là ý trung nhân của nữ nhi.

Hà Ngụy phát hỏa.

Bất kể là tên nào trong ba tên này là ý trung nhân của nữ nhi, đều tuyệt đối là kẻ không tốt, sao hắn có thể an tâm gả nữ nhi bảo bối cho loại người này? Dựa vào tính tình khi còn trẻ, hắn nhất định sẽ đập cho ba tên gia hỏa không biết sống chết này một trận tơi bời. Bất quá, nếu làm vậy, khẳng định sẽ khiến nữ nhi mất hứng, hơn nữa hiện tại thân thể đã già lão, tuy rằng tính khí vẫn như xưa, nhưng cũng không có nóng nảy giống như

khi còn trẻ.

Người thô kệch thường hay nhanh trí, chỉ cần một lát, hắn đã nghĩ ra phương pháp xử lý ba tên gia hỏa này.

Đám tiểu tử, cứ chờ coi, không giày vò các ngươi đến chết, lão tử không phải họ Hà!

Trên mặt Hà Ngụy lộ ra nụ cười quỷ dị, bước về phía đại đường.

Cháo phỉ thúy chân châu, đích xác là vô cùng thơm ngon. Ít nhất, Đường Tiểu Đông, Trầm Tích Nguyệt, Tần Thiên Bảo đều rất thỏa mãn với mùi vị của nó. Dùng tám chữ "ăn như hổ đói, phong quyển tàn vân" mới có thể hình dung ra tướng ăn của Đường Tiểu Đông cùng Tần Thiên Bảo, không có một chút nói quá nào. Dù sao cùng tướng ăn nhã nhặn như nữ nhi của Trầm Tích Nguyệt, hai chữ "thô tục" để chỉ tướng ăn của hai

người này coi như là đã rất nhẹ nhàng rồi, lẽ ra phải là hai từ "thô bạo" mới là chính xác.

Một nồi cháo phỉ thúy chân châu rất nhanh đã chỉ còn lại nửa bát, dư ý đã hết, Đường Tiểu Đông nuốt từng ngụm nước miếng, hắn cùng với Tần Thiên Bảo mỗi người đã húp sạch năm bát rồi, Trầm Tích Nguyệt vẫn còn chưa ăn xong một bát, dù sao cũng phải chừa lại một chút cho người ta.

Tần Thiên Bảo nhìn nồi cháo, nuốt nuốt nước miếng, gãi gãi đầu.

- Đại ca, không bằng... Nhờ Hiểu Nguyệt cô nương nấu thêm một nồi nữa, hắc hắc...

Trầm Tích Nguyệt mỉm cười.

- Tích Nguyệt ăn rất ít, một bát này đã no rồi.

Hắn đứng lên, thay Đường Tiểu Đông múc cháo, thần sắc ôn nhu như hiền thê đang chăm sóc cho trượng phu, khiến đầu Đường Tiểu Đông lớn như cái đấu, Tần Thiên Bảo cố nén không cười thành tiếng, bất quá mặt mũi co rúm, trông đến là khổ sở.

- Đường công tử không cần khách khí, nam nhân mà, ăn nhiều một chút cũng là chuyện đương nhiên.

Trầm Tích Nguyệt mỉm cười đưa bát cháo qua.

Đường Tiểu Đông run run tiếp lấy, cảm giác được lời nói của Trầm Tích Nguyệt tựa hồ không coi bản thân là một người nam nhân, khiến hắn trợn mắt, đầu to gấp n lần.

Bất quá, quả thực nếu mà hắn mặc nữ trang, người không biết, tuyệt đối sẽ cho rằng hắn là một vị đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành.

- Nhị vị công tử mời vào trong.

Vẻ mặt Hà Ngụy tươi cười bưng lên một chiếc bếp lò, phía sau hắn là hai công tử ca phong độ nhẹ nhàng, anh tuấn tiêu sái.

Kháo, đây chẳng phải là không phải oan gia không gặp mặt, là Vương Ngạo Phong hay sao?

Đường Tiểu Đông theo thói quen xoa xoa cằm.

- A, không ngờ Trầm huynh trốn ở chỗ này độc hưởng thanh phúc, ai, vị này chẳng phải là Đường công tử đại danh đỉnh đỉnh khắp Lôi Châu hay sao? Thất kính, thất kính.

Ánh mắt Vương Ngạo Phong đảo quanh thân thể Trầm Tích Nguyệt, khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ đăm chiêu, mập mờ.

Trầm Tích Nguyệt vội vàng đứng lên ôm quyền hoàn lễ.

- Thì ra là Vương Tam công tử Tam công tử, Đoàn công tử, nhị vị thật đúng là khó được nhã hứng như thế.

Ba người hiểu ý cười ha hả. Thấy Hà Ngụy bưng bếp lò trên tay, tựa hồ muốn đặt lên trên bàn, Đường Tiểu Đông vội vàng thu dọn bát đĩa, Tần Thiên Bảo cũng bưng cái nồi không kia lên. Hà Ngụy cười ha hả, vẻ mặt chất phác.

- Mấy vị công tử, mời ngồi, nồi lẩu lập tức được dọn tới ngay.

Hắn cấy lấy cây cời lò, gẩy gẩy mấy hòn than bên trong bếp. Bất chợt, một viên than củi nóng đỏ to cỡ ngón tay cái đột nhiên bay ra, rơi xuống người Đường Tiểu Đông.

Đường Tiểu Đông bị dọa cho vội vàng nhảy dựng cả lên, mặc thù viên than rơi xuống mặt đất, nhưng vạt trước áo choàng của hắn vẫn bị đốt thành một cái động lớn, trong không khí tràn ngập mùi khét giống như là khi người ta đốt lông.

- A, vị công tử này, lão hủ xin lỗi, xin lỗi...

Hà Ngụy luống cuống tay chân giúp hắn phủi phủi tấm áo choàng vẫn đang bốc khói, hơi khói tan đi, bất quá trên mặt chiếc áo choàng mới tinh mà Đường Nhu vừa mới tặng cho hắn đã nhiều thêm mấy chục dấu tay đen nhánh, bộ dạng vô cùng thê thảm.

- Đại thúc, không sao, không sao đâu...

Mặt mũi Đường Tiểu Đông tràn đầy bất đắc dĩ, cười khổ.

Hiện tại chiếc áo choàng của hắn đã quá thảm rồi, bất quá người ta cũng không có cố ý, đương nhiên là hắn không thể phát tác được, hơn nữa vị đại thúc này lại làm ở trong tiệm, nhất định là người làm công mà Hà Hiểu Nguyệt mời đến, nể mặt Hà Hiểu Nguyệt đành coi như là bản thân gặp vận rủi thôi.

- Ah, đường công tử, huynh không sao chứ?

Mặt mũi Trầm Tích Nguyệt tràn đầy thần sắc quan tâm, thậm chí có chút đau lòng.

Chứng kiến biểu lộ mập mờ cổ quái của mọi người, thật đúng là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch nỗi oan này.

Nhìn ánh mắt, cử chỉ của Trầm Tích Nguyệt đối với hắn. Có lẽ, khả năng rất lớn Trầm Tích Nguyệt đối với hắn có chút hứng thú. Về phần có phải hay không, hắn không dám xác định, cũng sợ phải xác định. Nếu như Trầm Tích Nguyệt trắng trợn biểu đạt tình cảm với hắn, hắn đương nhiên có thể công khai cự tuyệt. Thực xin lỗi, lão tử không phải là gay! Nhưng hết lần này đến lần khác, hắn lại không có chính thức nói ra, bản thân

mình cũng không dám trực tiếp hỏi hắn. Vạn nhất đối phương không có ý này, như vậy thì đúng là mặt mo rồi. Trầm Tích Nguyệt không thẳng thừng ra, đó mới là điều khiến hắn phi thường khó chịu, dù sao càng dây dưa, không minh bạch cùng hắn, người khác sẽ càng cảm thấy hai người có mối quan hệ mập mờ nào đó, hậu quả của chuyện này sẽ hết sức nghiêm trọng.

Cũng không thể hạ quyết tâm đánh cho hắn một trận? Người ta không có đắc tội với hắn, chỉ tươi cười chào đón, hơn nữa... Hơn nữa… Còn rất quan tâm, chăm sóc..

Tóm lại, rất phiền toái! Rất đau đầu!

- Cha…

Hà Hiểu Nguyệt vừa bước vào, chứng kiến nhiều thêm hai vị khách nhân, lại chứng kiến phụ thân đang bận dọn nồi lẩu, vẻ mặt nàng biến thành cổ quái.

- Hiểu Nguyệt cô nương, tiểu sinh hữu lễ.

Đoàn công tử phản ứng nhanh nhất, lập tức khom người thi lễ, trên mặt biểu lộ cung, ánh mắt tràn đầy vẻ ái mộ cuồng nhiệt, bất quá cử chỉ vừa vặn, không có nửa điểm lỗ mãng, khiến Hà Ngụy thoả mãn gật đầu.

- Tiểu nữ Hiểu Nguyệt hữu lễ.

Hà Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng đáp lễ, ánh mắt nhìn về phía phụ thân.

Mặt già của Hà Ngụy lộ ra dáng cười mập mờ.

Vương Ngạo Phong cười ha hả, biểu lộ tranh giành một cách công khai nói.

- Chúng ta đều là nam nhân, hành sự không cần trốn trốn tránh tránh, nhân dịp bá phụ cùng Hiểu Nguyệt cô nương đều có mặt ở đây, tất cả mọi người ở đây đều vì mộ danh Hiểu Nguyệt cô nương mà đến.

Hai gò má Hà Hiểu Nguyệt đỏ hồng, còn Hà Ngụy thì cười toe toét.

Rất tốt, mọi người tranh giành một cách công bình, nhi nữ cũng dễ dàng lựa chọn hơn, cũng chặt đứt được được ý niệm trong đầu hai tên khốn kiếp kia. Hắn cho rằng, với diện mạo anh tuấn, phong độ nhẹ nhàng, gia thế hiển hách của Vương công tử, Đoàn công tử. Cho

dù nữ nhi ngốc đến thế nào, cũng sẽ chọn một trong hai người này!

Kháo, hai tên này muốn chơi trò gì?



Cảm thấy lời nói của Ngạo Phong có chút vấn đề, Đường Tiểu Đông không khỏi nhíu mày.

Tên hỗn đản này lại muốn giở âm mưu gì?

Đoàn công tử gật đầu nói.

- Ý này của Vương huynh rất tuyệt, bất quá đây chỉ là chuyện giữa nam nhân chúng ta, về phần Hiểu Nguyệt cô nương yêu thích ai, chỉ có nội tâm nàng hiểu rõ, tất cả mọi người không nên cưỡng cầu.

Những lời này rất có lý, không chỉ Hà Ngụy phi thường hài lòng gật đầu, ngay cả Đường Tiểu Đông cũng gật gật đầu, khuôn mặt Hà Hiểu Nguyệt càng ngày càng đỏ, tựa như là ánh ban mai, phi thường kiều diễm động lòng người.

Tiếp xúc với ánh mắt tràn đầy ngượng ngùng của nàng, trái tim Đường Tiểu Đông đập loạn một hồi.

Đương nhiên, trong ánh mắt kia, còn uẩn hàm vài phần lo lắng.

- Đường công tử.

Vương Ngạo Phong nhìn hắn.

Mày kiếm Đường Tiểu Đông giương lên, biểu lộ mời nói.

Vương Ngạo Phong mỉm cười.

- Hiện nay, danh khí của Đường công tử đã vang vọng khắp toàn bộ Đại Đường, không chỉ được xưng tụng là kỳ tài có tiền đồ nhất trong giới kinh doanh, tài nghệ được trưởng công chúa Ngọc Chân vô cùng tán thưởng, tiến cử thư viện Lạc Vân, thực sự là khiến người ta hậm mộ.

Đường Tiểu Đông nhíu chặt mày, tự dưng tiểu tử này lại đột nhiên vuốt mông ngựa hắn, chỉ sợ không phải là chuyện tốt lành gì. Những lời này của Vương Ngạo Phong khiến khuôn mặt xinh đẹp hơn cả mỹ nữ của Trầm Tích Nguyệt hiện lên một nụ cười sáng lạn, làn thu thủy trong veo lại thêm vài phần động lòng người, thậm chí còn có vài phần tình cảm không tên.

Trên mặt Hà Ngụy lập tức hiện ra vẻ cổ quái, không thể ngờ rằng, người thanh niên thô kệch trước mặt lại là Đường công tử danh chấn khắp Lôi Châu Đại Đường, đáng tiếc...

Quả nhiên, nghe lời nói kế tiếp của Vương Ngạo Phong, Đường Tiểu Đông tức giận đến thiếu chút nữa chồm lên.

- Rất nhiều thiếu nữ Đại Đường vì Đường công tử mà cơm không muốn ăn nước không muốn uống, nhớ thương đứt ruột đứt gan. Nghe nói bên cạnh Đường công tử đã có không ít hồng nhan tri kỷ, hơn nữa Đường công tử đã cùng thiên kim nhà hữu tướng đại

nhân, Đằng Giao tiểu thư lập thành hôn ước, quả thực khiến người ta hâm mộ.

Lời này tuy rằng bên ngoài rõ ràng là đang khen ngợi, nhưng lại ngầm nói, ngươi đã cùng nữ tử khác lập thành hôn ước, đã không còn tư cách cạnh tranh. Đau hơn nữa là một câu "bên cạnh đã có không ít hồng nhan", đẩy chẳng phải là nói hắn phong lưu thành

tính, lưu tình khắp nơi, gặp người nào yêu người đó hay sao?

Một chiêu này thực hung ác nham hiểm!

Hà Ngụy cười ha hả.

- Thế sao, nếu Đường công tử đã sớm có hôn ước, đương nhiên là không thể tham gia cạnh tranh rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.