- Nữ oa nhi này rất tàn nhẫn, chạy đến sơn động bên kia rồi.
Đường Tiểu Đông nhìn theo phương hướng lão chỉ, trong lùm cỏ giữa sườn núi lộ ra một cửa động tối om. Đường Tiểu Đông nhảy dựng lên, thầm hô nguy hiểm, nếu như hắn không kịp thời đuổi tới, chỉ sợ tên quỷ Uy quốc này đã phóng hỏa rồi. Biết được biểu tỷ Đường Sương bình an, hắn mới thở phào một hơi.
- Lão quỷ, đến đây, chiến một trận sinh tử!
Lão già nở một nụ cười khinh miệt, hai tay vẫn chắp ở sau lưng, u ám nói.
- Ngươi còn chưa xứng để lão phu ra tay, chỉ cần một cái chân trái, cũng đủ để lão phu lấy mạng ngươi rồi.
- Ha ha, đây chính là ngươi tự mình nói đấy, chỉ có thể dùng chân trái, không được chơi xấu!
Đường Tiểu Đông cười to, sắc mặt đột biến, nhìn chằm chằm về phía sau lưng đối phương, biểu lộ cổ quái.
Lão đầu nao nao quay đầu lại.
Tựa hồ đúng lúc này truyền ra một tiếng kêu khẽ, từ trong sơn động tối om bắn ra một đạo tiêm ảnh, vài đạo quang mang kỳ dị nhanh như tia chớp bắn thẳng về phía lão già.
Thân thể khô gầy của lão già còng lại một cách quỷ dị xoay tròn theo hình trôn ốc, cuốn theo lá khô cùng cỏ dại trên mặt đất.
Đinh đinh đang đang.
Tựa như là tiếng kim loại va đập với nhau, đúng lúc này vang lên thanh âm tràn ngập lo lắng của Đường Sương.
- Biểu đệ chạy mau.
Hàn mang lãnh lệ bạo phát ra, Đường Sương đang ở giữa không trung rên lên một tiếng đau đớn, rơi xuống, bước chân lảo đảo, tay phải che lấy vai trái đang không ngừng chảy máu.
Con mẹ nó, vốn là muốn lừa gạt lão quỷ này, ai dè biểu tỷ Đường Sương lại bị mắc lừa, liều lĩnh xông ra từ trong sơn động.
- Biểu tỷ...
Hắn vội vàng ném trường kiếm trong tay đi, đỡ lấy Đường Sương lung lay sắp đổ.
Sắc mặt Đường Sương tái nhợt đến dọa người, một vùng đỏ thẫm dọa người kéo dài suốt từ tay trái tới tận chiếc váy của nàng.
- Có thể tránh thoát sát chiêu Phong Lôi Trảm của lão phu, nữ oa nhi ngươi đã rất không tệ, đáng tiếc.
Lão gia hỏa vẫn chắp hai tay phía sau lưng, tựa hồ một đao vừa rồi không phải là do lão chém ra.
Tốc độ thực sự là con mẹ nó nhanh đến dọa người, Đường Tiểu Đông ứa mồ hôi lạnh.
Bên trong tiểu thuyết huyền ảo thường xuyên miêu tả cao thủ võ lâm có thể sử dụng thân pháp quỷ dị tránh thoát khỏi đường đạn, chuyện này đến cùng có phải là sự thật hay không, với tình hình hiện tại, hắn không còn muốn thử, thà rằng nhẫn, tìm một cơ hội tốt bắn chết lão già này.
Đường Sương đứng thẳng lên, hai tay thủ sẵn Thiết Tật Lê chỉ Đường Môn mới có, khuôn mặt tái nhợt vô huyết nở một nụ cười thê lương tuyệt vọng.
- Biểu đệ, đệ chạy đi, biểu tỷ yểm hộ đệ!
Đường Tiểu Đông vô cùng cảm động, ưỡn ngực, lớn tiếng nói.
- Cho dù phải chết cũng sẽ chết chung!
Đường Sương thở dài, không cưỡng cầu nữa.
Từ lúc gặp phải cường địch cho tới bây giờ, nội lực của nàng đã hao tổn rất lớn, hơn nữa còn bị chém hai đao, tu vi lão gia trước mặt thâm bất khả trắc, đạo pháp hung ác quỷ dị, phi thường đáng sợ, với tình cảnh hiện tại của nàng, có thể đỡ nổi ba chiêu của lão đã là không tệ rồi. Mà biểu đệ của nàng không biết chút võ công nào, hắn có thể chạy được bao xa?
Có lẽ, lưu lại nói không chừng còn một đường sinh cơ.
Nàng không biết vì sao thẩm thẩm lại không dạy võ công cho biểu đệ, bất quá theo như lời Mị muội, biểu đệ có một loại ám khí phi thường lợi hại, so với Kinh Thiên Lôi mà Lôi gia dựa vào để thành danh còn lợi hại hơn ngàn vạn lần. Tay phải của hắn vẫn dấu kín trong tay áo, chỉ sợ là đang chờ cơ hội một kích trí mạng.
Nàng chưa từng tận mắt chứng kiến, không biết thứ ám khí này đến tột cùng là có bao nhiêu lợi hại. Có thể khẳng định, ám khí nàng sử dụng, không có bôi độc dược bên trên, cũng không phải bởi vì nàng khinh thường. Mà bởi vì nàng rất có lòng tin đối với ám khí của bản thân, nhất kích tất sát!
Đây không phải là tự tin một cách mù quang, từ lúc nàng xuất đạo đến bây giờ, ít nhất không có thế gia danh môn nào tiếp được ám khí của nàng, ngay cả phụ thân của nàng, Đường Môn đệ nhất cao thủ Đường đại tiên sinh nếu muốn tiếp được ám khí của nàng, cũng phải tập trung đủ mười phần tinh thần, vận đủ bảy thành công lực mới có thể tiếp được.
Trong lòng nàng, phụ thân đã đạt tới võ đạo đỉnh phong, cao thủ có đủ tư cách khiến cho phụ thân nàng ra tay có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà lão già âm trầm quỷ dị trước mặt, tu vi cực cao, ít nhất là không dưới phụ thân nàng. Lão có thể dùng đao
chuẩn xác đánh bay ám khí mà bản thân nàng quán chú chân khí nội gia, sao lại không thể đánh bay hoặc là né tránh ám khí mà biểu đệ phóng ra?
Mị muội cũng là một đời danh gia ám khí trẻ tuổi, lại đối với ám khí của biểu đệ mê muội gần như là sùng bái, có lẽ, ám khí của biểu đệ thực sự là lợi hại, nhưng nếu không thể nhất kích tất sát, kẻ chết chính là hai người bọn họ.
Muốn tạo ra cơ hội để biểu đệ xuất thủ, nàng chỉ có thể lấy thân làm mồi. Phong bế huyệt vị vai trái cầm máu, Đường Sương mỉm cười.
- Tốt!
Tuy rằng nụ cười của nàng thê lương, thậm chí mang theo tuyệt vong, nhưng vẫn tựa như ánh dương quang, phá vỡ sự âm u lạnh lẽo của khu rừng.
Đường Tiểu Đông nhìn đến ngẩn ngơ, bật thốt.
- Sương tỷ, tỷ nên cười nhiều mới đúng.
Hai gò má tái nhợt vô huyết chợt biến thành đỏ ửng động lòng người, mắt phượng lạnh lùng trở nên ấm áp, nàng hít sâu một hơi, mỉm cười nói.
- Được, nếu vượt qua kiếp này, biểu tỷ nhất định sẽ cười nhiều hơn trước.
Nàng nắm chặt bàn tay của biểu đệ một lần, dùng chân khí thu lấy trường kiếm trên mặt đất, tay bên phải nắm chặt lấy, đi về ngang về phía bên trái ba bước, trường kiếm chắn ngang trước ngực, tay trái thủ sẵn một mai thiết tật lê. Lão già híp hai mắt lại, bắn ra
hàn quang khiếp người, nhìn Đường Tiểu Đông, cuối cùng dừng ở trên người Đường Sương, biểu lộ có chút ngưng trọng. Trước kia tuy rằng Đường Sương bi quan
tuyệt vọng, tuy rằng có tâm liều chết, nhưng lại không có ý chí chiến đấu, mà giờ phút này, đã dấy lên chiến ý khôn cùng, còn có ý chí quyết tử khiến cho người ta không dám khinh thường.
- Nữ oa nhi, dũng khí của ngươi rất đáng khen, võ công tâm trí đều khiến cho lão phu phải khâm phuc. Nếu như hai người các ngươi chịu bái lão phu làm thầy, lão phu tuyệt đối không làm hại tính mạng các ngươi!
Trong tuyệt cảnh, đây là một đề nghị vô cùng hấp dẫn. Đường Tiểu Đông cười ha hả.
- Muốn ta bái ngươi làm thày? Được thôi, bất quá trước tiên ngươi phải khiến cho ta tâm phục mới được!
Lão già híp mắt lại, nở một nụ cười quỷ dị:
- Ngươi muốn thế nào mới mới tâm phục?
Đường Tiểu Đông giơ thủ thương bên trong ống tay áo lên, xoay xoay nói.
- Đây là ám khí của ta, dùng lò xo phóng ra, nếu như ngươi có thể đánh bay hoặc là tiếp được, ta lập tức phục ngươi!
Lão già này quá mức lợi hại, hơn nữa một mực chú ý đến tay phải của hắn, vạn nhất hắn có thể tránh được viên đạn, nhưng vậy hai người tỷ đệ bọn họ gameover rồi, chẳng bằng đánh bạc một lần. Cuộc đời vốn chính là một canh bạc lớn.
- Tốt nhất là ngươi đừng có dùng tay tiếp, bên trên ám khí có bôi kịch độc Kiến Huyết Phong Hầu.
Khích tướng?
Lão già nở một nụ cười quỷ dị, quay sang nhìn Đường Sương. Khuôn mặt Đường Sương đạm mạc, khiến cho người khác không có cách nào nhìn thấu được nội tâm của nàng.
- Tốt, lão phu dùng đao tiếp ám khí của ngươi!
Đao võ sĩ tuốt ra khỏi vỏ, lóe lên hàn quang khiến cho con người ta nhức mắt, tràn ra khí lạnh khiến cho người ta rùng mình.
Hai tay của lão nắm chặt đao, thân thể hơi cong, hai châm không khép không hở, tư thế rất chi là cổ quái, bất quá chiến đao giơ lên cao tựa hồ mở rộng ra không môn, nhưng thủ thế vô cùng nghiêm mật, bất luận là tiến công theo phương pháp nào, đều sẽ phải chịu một kích tất sát như lôi đình vạn quân. Họng súng tối om nhắm thẳng đến ***g ngực địch nhân, vẻ mặt Đường Tiểu Đông khẩn trương.
- Ta muốn xuất thủ, ngươi coi chừng.
Lời vừa dứt, một tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc khiến cho màng nhĩ Đường Sương ong ong, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng gay mũi.
Đường Tiểu Đông lau lau mồ hôi lạnh trên trán. Lão già này quả nhiên là nghe lời, không né tránh, quả nhiên là bé ngoan, hắc hắc.
Lão già vẫn bảo trì từ thế vừa nãy, bất quá chiến đao đã hạ xuống, hiển nhiên khi tiếng súng vang lên, đồng lời lão đã bổ chiến đao xuống, muốn ngăn cản viên đạn mắt thường không thể nhìn thấy. Trên mặt lão tràn đầy biểu lộ cổ quái.