Phong Lưu

Chương 235: Chương 235: Chấm mút




Đường Tiểu Đông lặng lẽ tiến đến, đứng thẳng một bên, im lặng quan sát dáng người tuyệt mỹ của Dương quý phi.

Búi tóc cao, lộ ra cái cổ thiên nga trắng như tuyết, sườn xám màu hồng không thể che dấu được dáng người lồi lõm nở nang tuyệt đẹp, tăng thêm một chút béo, giảm đi một chút gầy. Bóng lưng tuyệt mỹ khiến cho người ta sinh ra những ý nghĩ kỳ quái.

Một thiếu phụ gần bốn mươi tuổi nhưng có được tư thái hoàn hảo như vậy cũng khiến cho vô số thiếu nữ phải xấu hổ và hâm mộ.

Đường Tiểu Đông theo thói quen xoa xoa hai má của hắn, trong đầu suy nghĩ miên man.

Dương quí phi này đã vào tuổi hổ lang, mà Đường Huyền Tông đã là một lão nhân, chỉ sợ là vừa mới lâm trận thì hùng phong cũng không thể khá nổi, không thể xxx được, như vậy thì làm sao có thể thỏa mãn được ái phi đang tuổi hổ lang này.

Dương quí phi là phi tử được sủng ái nhất trong hoàng cung, nhìn thì phong quang vô hạn, nhưng mà giống như quả phụ ở giá, cực kỳ đáng thương.

Hơn nữa An Lộc Sơn khởi binh tạo phản, thời gian hắn áp sát thành Trường An, Dương quí phi đã bị Đường Huyền Tông ban thưởng cho cái chết, tuy rằng lúc đó cũng chỉ là tình cảnh bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể thở dài, hồng nhan bạc mệnh.

Đại mỹ nhân hừng hực như hổ lang, bên cạnh lại là một lão nhân không thể xxx, cái loại thống khổ trong nội tâm này, chỉ sợ cũng chỉ có Dương quý phi mới có thể cảm nhận được.

Theo sách sử ghi chép, An Lộc Sơn còn nhỏ tuổi hơn hắn, Dương quý phi lại là nghĩa mẫu của hắn, vì vậy hắn có thể ra vào trong cung rất dễ dàng, nhưng thật ra quan hệ của hai người lại cực kỳ mờ ám, Đường Huyền Tông không biết mình đã bị An Lộc Sơn gắn cho một cái sừng cực lớn.

Cái sừng này cực kỳ to lớn, có thể còn lớn hơn so với cái sừng Quan Hy Ca tặng cho tiểu Tạ.

Dương quý phi đang tuổi hổ lang, Đường Huyền Tông lại không thể xxx, có người nói thân thể của An Lộc Sơn lại cường tráng hơn người, xuân tâm của Dương quí phi

nhộn nhạo khó có thể kiềm hãm, hai người quan hệ gần gũi cũng là chuyện khó có thể tránh khỏi. Bản thân là thiên tử nhưng Đường Huyền Tông lại bị đeo cho một cái sừng cực lớn trên đầu mà không hề biết, không biết là đáng thương hay thật đáng buồn?

Tiếng đàn vẫn ngân nga không dứt, Dương quý phi từ từ xoay người lại, thản nhiên cười.

Mỹ nhân cười, trăm hoa đua nở.

Đường Tiểu Đông chỉ cảm thấy hô hấp trong nháy mắt bị ngưng lại, trong lòng lập tức nhảy dựng lên.

Con bà nó là con gấu, thật là xinh đẹp không ai có thể so sánh. Danh xưng đệ nhất mỹ nữ của Đại Đường là hoàn toàn xứng đáng.

Có dùng tất cả các thứ ngôn ngữ thì cũng không thể miêu tả được. Dù sao đi nữa cũng là đẹp đến không chê vào đâu được, đẹp đến mức thèm chảy nước dãi, đẹp đến mức muốn xxx, đẹp bốc lửa, dù cho dùng hết tất cả văn chương cũng không thể lột tả được hết vẻ đẹp này.

Trong nhà mỹ nữ như mây, vậy nên đối với các loại mỹ nữ hắn có lực miễn dịch rất mạnh, nhưng mà lúc này Đường Tiểu Đông vẫn há to miệng kinh ngạc, bộ dáng hồn bay phách lạc.

Con bà nó là con gấu, trong lỗ mũi cảm thấy ngứa ngáy dường như có thứ chất lỏng gì đó muốn chảy ra, sẽ không phải là máu mũi chứ.

Còn có địa phương nào đó cũng căng thẳng đến mức kiếm chỉ nam thiêm, may là mặc đang mặc áo bào rộng thùng thùng, mới có thể che dấu cái lều lớn đang dựng thẳng đứng lên, nếu không thì chẳng còn chút thể diện nào nữa.

Hung hăng bấm mạnh lên đùi một cái, đau đến mức cả mặt của hắn đều nhăn nhúm lại, thiếu chút nữa thì chảy cả nước mắt, lúc này hắn mới tỉnh táo trở lại, vội vã khom người thi lễ.

- Hạ quan ra mắt quý phi nương nương, chúc quý phi nương nương thiên thu vạn tuế, thọ cùng trời đất, thanh xuân vĩnh trú, trường sinh bất lão.

Công phu vuốt đuôi ngựa của tiểu bảo ca đều được thuận miệng mang ra sử dụng, trên mặt toát ra tầng tầng mồ hôi.

Chức Tráng Võ tướng quân tứ phẩm, tuy rằng chỉ là một chức quan nhàn tản, nhưng cũng là quan, hắn tự xưng là hạ quan cũng không coi là mạo phạm. Nhưng mà biểu tình của hắn lúc nãy nếu như để cho Đường Huyền Tông trông thấy, không ngay lập tức thét lên lôi hắn ra ngoài chém đầu thì mới là lạ.

- Phì…

Dương quí phi che miệng cười nhẹ, kiều mị làm say lòng người.

Nam nhân lần đầu tiên nhìn thấy nàng, đều là có biểu hiện này, cho dù là đại tài tử văn nhã phong độ có danh tiếng đi nữa, cũng không thể che giấu cái bản năng háo sắc trong lòng.

Nhưng mà, những người đó đều khiếp sợ cái uy thế mẫu nghi thiên hạ của nàng, vì vậy tất cả đều thu liễm không dám biểu thị ra mặt, cũng giống như bọn phàm phu tục tử, cũng đều nơm nớp lo sợ quỳ xuống, không dám liếc mắt nhìn nàng một cái.

Sẽ giả vờ đứng đắn, sẽ nhát gan như chuột, giống như việc đó đã trở thành thói quen tự nhiên rồi.

Duy nhất chỉ có Đường Tiểu Đông, trên mặt rõ ràng là một bộ dáng mất hồn mất vía, cái miệng mở lớn, nước bọt cũng chảy hết cả ra ngoài, hơn nữa lời nói của hắn làm cho người ta cảm thấy cực xuôi tai.

Nhưng lại khiến cho Dương quí phi cảm thấy được một loại cảm giác cực kỳ mới mẻ, thậm chí còn có loại cảm giác kỳ quái muốn đùa giỡn với hắn một trận.

Hai quả đồi trên ngực của nàng nhấp nhô cao vút, dường như muốn phá tan chiếc sườn xám mà ra, nhưng mà đôi mắt mềm mại câu hồn đáng yêu trong tức khắc đã trở nên âm lãnh, khuôn mặt mê người ban nãy cũng trở nên lạnh lùng, biểu tình tức giận.

- Đường đại nhân, ngươi đã biết tội chưa?

- Ực…

Đường Tiểu Đông gian nan nuốt một ngụm nước bọt, liều mạng lắc đầu.

- Không biết.

Hồn vía đều bị mê hoặc, ngay cả những lời lẽ thiên ngôn vạn quả của Cao Lực Sĩ giảng dạy về các loại cấp bậc lễ nghĩ trong cung hắn đều đã quẳng lên chín tầng mây rồi.

Mày liễu của Dương quí phi nhíu lại, vẫn giữ nguyên khuôn mặt âm lãnh.

- Niệm tình ngươi lần đầu vào cung, thôi được, ngươi vừa rồi nhìn chằm chằm vào bản cung như vậy, có biết là đã phạm tội gì không?

“Xx ngươi, nhìn một cái cũng là tử tội sao?”

Đường Tiểu Đông ưỡn ngực, hợp tình hợp lý nói:

- Nếu chỉ như vậy cũng là tử tội, vậy thì tất cả bá quan văn võ trong triều đã sớm bị giết toàn bộ rồi, hơn nữa chuyện này cũng là do quý phi nương nương làm sai!

Dám nói quý phi nương nương làm sai? Khắp cả thiên hạ chỉ có một người được phép nói thế, chỉ sợ Lý Lâm Phủ quyền uy ngút trời nghe thấy những lời này, cũng sẽ lo lắng không ngớt.

Dương quý phi ngẩn ngơ, mày liễu nhíu thành một đường, hỏi:

- Chỉ giáo cho?

Nhìn biểu tình của nàng, dường như là .............

Đường Tiểu Đông nhìn thẳng vào mắt nàng, lớn tiếng nói.

- Mọi người đều thích cái đẹp, mà những cái xinh đẹp nhất trên đời này mà lại không thể tiếp cận lại càng làm cho người ta si mê quên hết tất cả, đây là bản chất của con người, việc này cũng là quý phi nương nương làm quá rồi.

Dương quý phi ngẩn ngơ, lập tức hiểu được ý của hắn, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

Tuy rằng lời này của hắn thô tục nhưng lại dễ hiểu, hơn nữa còn ca ngợi dụng mạo của nàng cực kỳ mỹ lệ, thiên hạ vô song.

Hễ là nữ nhân, có ai lại không để ý đến dung mạo của mình?

Đường Tiểu Đông thô tục tán thưởng nàng khiến nội tâm nàng kinh hỷ, tuy rằng vẫn giữ nguyên vẻ mặt băng lãnh, nhưng trong con ngươi đáng yêu câu hồn đoạt phách lại khó nén vẻ vui sướng.

Đường Tiểu Đông quan sát thần sắc của nàng, trong lòng vui sướng, giữ nguyên tư thế ưỡn ngực, vẫn rất hùng hồn nói.

- Chỉ cần là người, vừa nhìn thấy dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, thiên hạ vô song của quý phi nương nương sẽ khó tránh khỏi bộc lộ chân tình.

- Văn võ bá quan trong cả triều đình nhìn thấy quý phi nương nương khẳng định cũng sẽ có tâm tình như vậy, nhưng mà bọn họ chỉ cố gắng che đậy không dám biểu lộ ra mà thôi, đó là dối trá, hạ quan thật tình biểu lộ, có tội gì?

- Cái này gọi là quân tử ngay thẳng, tiểu nhân giấu giếm, nếu như hạ quan bộc lộ chân tình cũng là có tội, vậy thì văn võ bá quan trong triều đình còn đáng chết hơn.

Nghe hắn nói xong, Dương quý phi á khẩu không trả lời được nữa.

Nhưng mà cái câu quân tử ngay thẳng, tiểu nhân giấu giếm kia dường như có điểm gian xảo không chính xác, nàng không thể phản đối lại được, nếu muốn giết hắn vậy thì hắn đúng thật là quân tử, tự mình chẳng phải đã biến thành tiểu nhân sao?

Cách giải thích này miễn cưỡng coi như hợp lý, cũng để cho Dương quý phi cảm thấy cảm giác mới mẻ và kích thích trước nay chưa từng có.

Nàng thản nhiên cười nhạt.

- Nhưng có biết nếu để cho tất cả mọi người nghe thấy những lời này thì ngươi sẽ đắc tội với tất cả bá quan văn võ trong triều không?

Đường Tiểu Đông nhếch miệng cười.

- Vì quý phi nương nương, cho dù có bị rớt đầu cũng không sao cả.

Những lời này muốn hiểu theo nghĩa nào cũng được, có chút mờ ám.

Khuôn mặt của Dương quý phi đỏ lên, trừng mắt nhìn hắn.

Mỹ nhân buồn bực, có một vẻ phong tình cảm động lòng người, thấy vậy Đường Tiểu Đông điên cuồng nuốt nước bọt.

Dương quý phi nhàn nhạt nói.

- Nghe nói Đường Đại nhân rất có tài năng, ngay cả trưởng công chúa cũng cực kỳ sùng bái, có thể để cho bản cung được mở mang kiến thức một chút không?

Kháo, muốn thử ta!

Tuyệt chiêu dùng để đối phó với Lôi Mị lại được Đường Tiểu Đông lôi ra sử dụng, lời nói tự nhiên thành thục giống như linh quang xuất hiện trong đầu, lúc này toàn bộ đầu óc đều choáng váng, không thể suy nghĩ ra cái gì cả.

Dương quý phi ngẩn ngơ, ánh mắt nhìn hắn cũng có chút thay đổi.

Bao nhiêu người ước mơ có được cơ hội thể hiện tài năng trước mặt mình, bây giờ chính là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp, hắn lại không cần suy nghĩ trực tiếp từ chối, thực sự là một tên quái nhân, có điểm ý tứ.

Dương quý phi lãnh đạm nói:

- Cũng được, bản cung cũng không thể nào ép buộc được ngươi, vậy đôi giày cao gót ngươi tặng cho trưởng công chúa, là do ngươi sáng tạo ra sao?

Nói thật là lúc nàng hồi cung lập tức phái người ra ngoài gọi Đường Tiểu Đông vào, một nửa là vì đôi giày cao gót, một nửa khác là muốn nhìn một chút tài năng của Quỷ tài công tử đại danh đỉnh đỉnh này.

Dù sao đi nữa đều là mượn cớ.

Đường Tiểu Đông chần chờ một chút, gật đầu.

Đôi giày cao gót cũng không biết là do vị đại sư nào sáng tạo ra nữa, dù sao thì ở xã hội hiện đại, giày cao gót cũng đầy đường, tất cả các mỹ nữ đều yêu thích loại giầy này, hắn chỉ là bắt chước theo mà thôi.

Những thứ như thế này, trong suy nghĩ của Đường Tiểu Đông chính là những thứ mới lạ đối với mọi người, có thể phá vỡ truyền thống.

Dương quý phi gật đầu khen:

- Một đôi giày thật tốt khiến cho ta và các nử tử đều cảm thấy yêu thích.

Đôi chân của nàng đột nhiên duỗi thẳng, trên chân vậy mà cũng không đi giày, lộ ra một bàn chân trần trắng như tuyết.

Trắng như tuyết, trơn tuột, mượt mà, đường cong tuyệt đẹp, quả nhiên là một bàn chân đẹp khiến cho người ta chỉ cần nhìn một cái cũng cảm thấy tâm thần nhộn nhạo khó có thể tự kiềm chế.

Trong lòng Đường Tiểu Đông đột nhiên chợt động.

Hắn hiểu rõ ý tứ của Dương quý phi, là muốn hắn cũng làm cho nàng một đôi giày cao gót như thế. Nhưng mà nếu làm như vậy, khó tránh khỏi việc phải đụng chạm vào gót ngọc của nàng. Lời căn dặn của Cao Lực Sĩ vang lên bên tai khiến cho hắn hơi có chút

do dự.

Con bà nó là con gấu, nếu đã xuyên việt đến thời đại này, dù thế nào cũng phải thử một chút xem vị đệ nhất mỹ nữ được sử sách ghi chép như thế nào, huống hồ là một vị mỹ nữ tuyệt đẹp như vậy.

- Hạ quan thất lễ!

Đường Tiểu Đông đến gần bên người Dương quý phi, ngồi xổm xuống đất, đưa tay cầm bàn chân trần trắng như tuyết kia.

Toàn thân Dương quý phi run lên, trừng mắt nhìn hắn, thấy hắn phi thường chăm chú dùng bàn tay đo lường bàn chân của nàng, đầu lông mày đang nhăn lại lập tức chậm rãi giãn ra.

Chuyện này cũng không thể trách hắn, nhìn bề ngoài của hắn, vốn là dạng người vô cùng đơn giản, ngay thẳng.

A, không đúng, nếu hắn thực sự là một người đơn giản, vì sao lại có khả năng làm ra ca khúc kia? Vì sao lại có những phát minh khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc và thán phục được?

Nếu thực sự là một người đơn giản, tại sao trưởng công chúa lại dứt bỏ tình cảm si mê hơn mười năm đối với Thanh Liên tiên sinh để yêu hắn?

Trong lúc này, Đường Tiểu Đông đã ước lượng được kích cỡ, liền có chút lưu luyến không rời buông tay đứng lên nói.

- Hạ quan đã ước lượng được rồi, muốn làm giày cần phải tốn một chút công phu, có lẽ phải cần một khoảng thời gian mới có thể hoàn thành được, xin quý phi nương nương chớ sốt ruột. Vừa rồi có chỗ nào mạo phạm, xin quý phi nương nương thứ tội.

Khoảng khắc tiếp xúc với bàn chân tuyệt vời kia, cái cảm giác mềm mại mượt mà kia đúng là rất sảng khoái, mỹ nhân nổi danh nhất trong lịch sử cuối cùng cũng bị lão tử chạm vào rồi, con bà nó là con gấu.

Người đơn giản có thể nói ra được những lời này sao?

Dương quý phi trừng mắt nhìn hắn, biểu tình trên mặt có chút cổ quái, dường như có chút xấu hổ, lại có chút buồn bực.

Người này thực sự là ghê tởm, giả trư ăn thịt hổ, cho hắn ăn đậu hũ nhưng lại không thể trách hắn.

Nhưng mà cái khoảng thời gian tiếp xúc da thịt kia, cái cảm giác xa lạ thô ráp, mạnh mẽ, ấm áp, khiến cho không hiểu sao trong lòng nàng dâng lên một tia cuồng nhiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.