Phong Lưu

Chương 468: Chương 468: Chết




Lý Lâm Phủ nhướng mày, nhìn ái tế cùng Lý Ngạo một chút, ánh mắt sáng quắc nhiếp người ngay sau đó chuyển tới trên người Liễu Nguyệt Cơ.

- Ai, đây là sao...

Chữ “sao” còn chưa ra khỏi miệng thì cái miệng nhỏ của Liễu Nguyệt Cơ đã mở lớn nói không ra lời, kiều nhan một mảnh tro tàn.

Ngoại sự tổng quản Lý Hoàn bị trói gô, máu đen đầy mặt, bị áp giải tiến vào, theo sau còn có mấy hán tử xa lạ thần tình ủ rũ.

- Rất tốt! Rất tốt!

Trên khuôn mặt già nua của Lý Lâm Phủ lộ ra nụ cười làm người ta hồn phi phách tán, nụ cười này biểu thị cho việc hắn muốn giết người.

- Ta liều mạng với ngươi!

Sắc mặt Liễu Nguyệt Cơ xám như tro tàn, đột nhiên giận quát một tiếng, năm ngón tay như móc câu chụp vào Đường Tiểu Đông.

Lý Ngạo hừ lạnh một tiếng, thiết quyền nhanh như tia chớp đấm ra.

Hắn cũng là loại người lãnh khốc vô tình, không chút tiếc hương thương ngọc, thiết quyền nặng nề đánh vào phần dưới xương sườn của Liễu Nguyệt Cơ, âm thanh đau đớn cùng tiếng xương gãy truyền ra.

Sắc mặt Liễu Nguyệt Cơ trắng bệch không còn chút máu, co người trên mặt đất lạnh như băng, phát ra từng đợt rên rỉ thống khổ.

Một cận vệ lãnh huyết tiến tới một bước, lấy mũi chân phong bế kinh mạch của nàng.

Lý Hoàn đã bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, quỳ trên mặt đất, liều mạng khấu đầu cầu xin tha thứ.

- Lão gia tha mạng, đều là do Quỷ nữ nhân...

Một bàn chân to đạp vào bụng dưới hắn.

- Ta nhổ vào, Lý Hoàn, ngươi thật không có một chút cốt khí của nam nhân!

Xương sườn ít nhất gãy ba cái, Liễu Nguyệt Cơ cuộn mình tại chỗ, hai gò má trắng bệch không máu, trên trán ứa mồ hôi lạnh.

Lý Hoàn kêu khóc nói:

- Cũng là ngươi câu dẫn của ta...

Đội nón xanh?

Hai gò má Lý Lâm Phủ giật giật, giận quá thành cười:

- Lôi kẻ ăn cây táo, rào cây sung này ném ra cho chó ăn!

Hai mắt Lý Hoàn trắng dã, xụi lơ. Hộ vệ tướng phủ như lôi chó chết ném hắn ra ngoài.

Mấy hán tử ủ rũ bị dọa sợ đến quỳ rạp xuống đất, khấu đầu van xin khoan dung.

Lý Lâm Phủ híp mắt nhìn:

- Mấy kẻ này có lai lịch gì?

Lý Ngạo khom người nói:

- Hồi bẩm tướng gia, bọn họ giống Liễu Nguyệt Cơ, sau khi Cao Lệ bị cô gia diệt, bọn họ muốn ám hại cô gia.

Trước khi đến đã tra hỏi qua, đám người Cao Lệ này thật ra cũng là hạng người ham sống sợ chết, mới dùng mấy đạo hình cụ liền cũng khai hết ngay cả tổ tông tám đời của mình.

- Ném đi lăng trì phơi thây!

Mấy gã Cao Lệ giống như Lý Hoàn, hai mắt trắng dã, ngã xuống đất.

Sắc mặt Liễu Nguyệt Cơ trắng bệch vô huyết nghênh đón ánh mắt nhiếp người của Lý Lâm Phủ, cả giận nói:

- Lão gia, ngươi quá hung tàn!

Một tiếng lão gia khiến cho hung quang trong mắt Lý Lâm Phủ suy yếu mấy phần.

Hắn nhìn chằm chằm Liễu Nguyệt Cơ thật lâu, nàng cũng không cam lòng yếu thế nhìn chằm chằm hắn.

Một lúc lâu, Lý Lâm Phủ thở dài một tiếng, nhắm mắt lại:

- Cho nàng chết thống khoái... Hậu táng...

Liễu Nguyệt Cơ ngẩn ngơ, khó khăn giãy dụa, quỳ sát trên mặt đất, thấp giọng nói:

- Cảm tạ lão gia.

Cho chó ăn, lăng trì phơi thây, trước khi chết đều chịu cực hình nhân gian, sau khi chết hài cốt không còn còn nguyên dạng, không thể luân hồi.

Liễu Nguyệt Cơ có thể chết thống khoái, sau khi chết còn có thể hậu táng, coi như là Lý Lâm Phủ nổi thiện tâm, mở một mắt lưới. Đây quả thật làm cho nàng cảm thấy ngoài ý muốn, không khỏi sinh lòng cảm kích quỳ tạ ơn.

Cả tướng phủ tiến hành một cuộc đại thanh tẩy huyết tinh, phàm là người của Lý Hoàn đều bị bắt giết vô tình không còn một mống. Thị tỳ theo Liễu Nguyệt Cơ đến Lý phủ làm hồi môn thấy tình thế không ổn, sớm đã uống thuốc độc tự sát.

Tiếp theo gia tộc Lý thị tiến hành một loạt điều chỉnh nhân sự, Lý Ngạo tiếp chưởng Hắc Ưng đường, tương đương với việc Lý Lâm Phủ giao tất cả lực lượng Lý gia cho Đường Tiểu Đông.

Tiếp quản Hắc Ưng đường ngư long hỗn tạp, thật đúng là một chuyện tình rất nhức đầu.

Dù sao chuyện này cũng gấp, chỉ có thể từ từ điều chỉnh, tài cán không phải đứng đầu, mà trung thành mới là trọng yếu nhất, nghi ngờ có người dị tâm đều nhất luật tru diệt.

Lý Ngạo tàn nhẫn lãnh huyết và công chính, rất nhanh thu phục cả trên lẫn dưới Hắc Ưng đường.

Ba ngày sau đó, Lý Lâm Phủ tuyên bố thối lui khỏi Kim Nguyên thương minh, gia nhập Phúc Ngọc Thương Nhân Minh. Tin tức này làm thương nhân Trường An như chịu động đất.

Lý Lâm Phủ tại Kim Nguyên thương minh giữ chức vị phó Minh Chủ, làm sao có thời giờ quản lý thương minh. Tất cả đều là Vương Nguyên Bảo chủ trì đại cục.

Hắn đột nhiên tuyên bố thối lui gia nhập Phúc Ngọc Thương Minh, mà Dương Quốc Trung chưa bao giờ làm thương nhân thì lại gia nhập Kim Nguyên thương minh, thay Lý Lâm Phủ làm phó Minh Chủ.

Đám người khứu giác nhạy bén đã cảm thấy tập đoàn Lý Dương đã chính thức quyết liệt với phía đối phương.

Đối với Dương Quốc Trung vừa vô năng vừa tham lam, Đường Tiểu Đông thật sự hết chỗ nói. Vương Ngạo Phong bợ đỡ kẻ này, nhất định nếm mùi đau khổ, bởi đưa bao nhiêu hắn cũng không thỏa mãn.

Trước kia có một Lý Lâm Phủ chống đỡ, phụ thân Vương Nguyên Bảo che chắn. Hiện tại một người đã đi, một người trở mặt không thể áp chế Dương Quốc Trung. Gã sư tử há mồm một cái thì biết bao nhiêu bạc mới đủ, Vương Ngạo Phong đúng là khóc đến nỗi không còn nước mắt.

Tiểu tử này khôn khéo cả đời, hết lần này tới lần khác váng đầu lại đi bợ đỡ Dương Quốc Trung?

Đối với chánh sự, đối với việc lão trượng nhân cùng Dương Quốc Trung minh tranh ám đấu, Đường Tiểu Đông không tham dự cũng không hỏi tới. Cho đến khi hoàng thượng bắt hắn nói mới bất đắc dĩ lựa chọn.

Để ý tới bên này và ủng hộ bên kia, bởi vậy đắc tội cả với Dương Quốc Trung lẫn khiến trong lòng Lý Lâm Phủ khó chịu, không thể làm gì khác hơn là hướng lão trượng nhân chịu tội.

Mặc dù nữ tế không ủng hộ mình, nhưng chỉ cần không ngã về phía Dương Quốc Trung thì vẫn là nữ tế tốt của mình.

Cuộc sống cứ như vậy một ngày một ngày trôi qua, Đường Điềm, Hà Hiểu Nguyệt trước sau cũng có mang. Điều này khiến Đường Tiểu Đông cao hứng, đồng thời cũng thở dài buồn bã than thở.

Nếu toàn bộ lão bà mang thai sinh ra một đám nhi nữ, suốt ngày gọi cha, náo nhiệt cực kỳ, như thế mới là hạnh phúc của gia đình.

Chỉ là toàn bộ mang bầu thì không thể cùng phòng nữa, chỉ có một mình Kha Vân Tiên phụng bồi hắn, thực sự có chút khó chịu a.

Kha Vân Tiên vừa mừng lại vừa sợ, vận khí của nàng không tệ, có thể độc bá tướng công, nhưng chỉ có một người thể nào cũng bị hắn quần tới chết đi sống lại, không biết làm cách nào với vị tướng công ngày càng lợi hại này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.