Phong Lưu

Chương 391: Chương 391: Chiến đấu anh dũng đẫm máu




Cung tiễn thủ trèo lên tường vây, trên cao nhìn xuống bắn tên xối xả, mỗi một đợt vũ tiễn, đều bắn ngã một mảng lớn Uy khấu.

Sau khi Uy khấu trả một cái giá lớn điên cuồng tấn công, như cũ không thể đột phá trận hình phòng ngự của quan quân.

Dương Thành Hải tỉnh táo lại, hạ lệnh một bên tấn công, một bên nâng thuẫn bài, dùng cung tiễn thủ áp chế cung tiễn thủ của quan quân, lúc này mới giảm bớt áp lực.

Một vài Uy khấu ở ngoài tường vây dựng thang, leo lên trên tường vây, nhảy vào trong phủ thái thú, liền bị Lan Đình, Lý Đằng Giao, Đường Điềm cùng các cao thủ chờ sẵn chém giết.

Thân thủ của những Uy khấu này không tệ, trong Uy quốc đều là võ sĩ rất có danh tiếng, bất quá gặp phải Lan Đình, ba mươi sáu địa sát lãnh huyết, Mai Hoa nội vệ, liền giống như

tờ giấy, một kích liền rách.

Lan Đình mềm lòng, phản đối sát phạt, bất quá đến lúc này cũng biết rõ ràng, thành trì một khí bị Uy khấu công phá, hậu quả khó lường.

Thanh Phong năm thước trong tay nàng mỗi lần biến ảo hiện ra một đạo lãnh mang, đều đoạt đi một sinh mạng trong chớp mắt, trên mặt đất nằm đầy thi thể của Uy khấu, hiển nhiên là chết trong tay nữ diêm vương câu hồn nhiếp phách này.

Mồ hồi, người mềm lòng nhất, giết người nhiều nhất.

Đường Điềm, Lý Đằng Giao thích nhất náo nhiệt cảm thấy khó chịu, mọi người giết không được bao nhiêu, toàn bộ để cho Đình tỷ giết sạch rồi, căn bản không có phần cho hai nàng xuất thủ.

Khó chịu, phi thường khó chịu.

Hai người đưa mắt ra hiệu, lặng lẽ chạy tới một tường vây khác, lúc này mới cao hứng phấn chấn chém giết Uy khấu nhảy tường vào.

Võ công của Lý Đằng Giao không cao lắm, nhưng đối phó mấy tên Uy khấu còn đảm nhiệm được, võ công của Đường Điềm so với nàng cao hơn không ít, tay phải cầm kiếm kích sát Uy khấu, tay trái đeo bao tay thuộc da, thỉnh thoảng vẩy ra một vốc

ngũ bộ đoạt hồn sa danh chấn giang hồ của Đường Môn, hạ gục rất nhiều Uy khấu.

Tất cả mọi người đều trong chiến đấu đẫm máu, chặt chẽ bảo vệ phủ thái thú.

Có một lượng lớn hỏa khí được lưu giữ trong thương khố của quân doanh, Đường Tiểu Đông phái quân đội hùng hậu phòng thủ, còn tăng thêm mười cao thủ tinh anh của Trung Hoa đường, không có mệnh lệnh của hắn, ai cũng không cho phép tới gần.

Bởi vì Tần Thiên Bảo nghi ngờ có biến, Tống Kim giữ binh quyền lệnh phù đã sớm ra lệnh binh linh tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, còi báo động vừa truyền đến, các quân

quan sớm đã có sự chuẩn bị liền thét ra lệnh thủ hạ binh lính nhanh chóng tập kết.

Khi phản đồ Dương Thiên Kiều mua chuộc thừa lúc lộn xộn phóng hỏa quân doanh rất nhanh liền bị phát giác, loạn đao băm thành thịt nát, đại hỏa cũng rất nhanh bị dập tắt, căn bản không tạo thành tổn thất gì.

Tống Kim đầy người máu đen cầm lệnh bài binh phù bước vào, triệu tập quân quan truyền đạt mệnh lệnh liên tiếp.

Rất nhiều quan binh chen chúc xuất động, bọn họ dưới sự dẫn dắt của quân quan, ngay ngắn trật tự chiếm giữ giao thông yếu đạo trong thành, còn hai đội quan binh giết về phía phủ thái thú.

Tiếng chém giết cùng tiếng báo động vang trời, Uy khấu tiềm phục trong thành thừa cơ phóng hỏa xung quanh, các cư dân phẫn nộ vừa vội vàng cứu hỏa, vừa cầm thái đao rìu chẻ củi chém giết gia hỏa làm làm gián điệp cho Uy khấu kia.

Gián điệp Uy khấu bị bắt được, bị các cư dân phẫn nộ băm thành thịt nát, vô cùng thê thảm.

Đường Kiếm trấn thủ tổng bộ tình báo, các loại tin tức giống như bay tới, toàn thành chấn động bất an, hắn gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.

Mẹ nó, không thể đợi nữa!

Hắn lật mạnh cái bàn đứng lên, vớ lấy trường kiếm, rống lớn:

- Các huynh đệ, thời gian lập công tới rồi, theo ta đi giết Uy khấu!

Tiếng chém giết vang trời bên ngoài sớm khiến hai tổ long hổ nghe mà nhiệt huyết sôi trào không thôi, nghe thấy tiếng hô của đội trưởng, cả đám kích động nhảy dựng lên, múa may đao kiếm giết lên đường cái.

Mấy gián điệp Uy khấu bị các cư dân phẫn nộ đuổi giết, chạy tới trước mặt, vừa vặn bị đám người Đường Kiếm bắt ngay.

Trói gô lại, trực tiếp cắt đứt gân chân, phế bỏ xương quanh xanh, phái người áp tải tới tổng bộ tình báo, nhìn xem ngươi có bản lĩnh trốn hay không?

Đường Kiếm dẫn theo người của hai tổ long hổ giết về Dương phủ, bên trong trống rỗng không một bóng người. Dương Thành Hải quả đúng là liều mạng.

Hắn một cước đạp ngã đại môn, trường kiếm vung lên.

- Các huynh đệ, đi theo ta!

Gần hai trăm người trùng trùng điệp điệp giết về phía phủ thái thú.

Trong phủ thái thú, tường phía tây Lan Đình phòng thủ ngập tràn thi thể Uy khấu, ngoại trừ người bên mình, không một tên Uy khấu nào có thể đứng thẳng.

Nàng nhìn lại, ai, hai yêu muội muội chuyên gây chuyện không thấy bóng dáng, vội vàng kéo một sĩ binh hỏi.

- Dường như đi tới mặt đông...

Lan Đình vội vàng chạy về mặt đông, nơi này có cao thủ của Mai Hoa nội vệ và binh lính coi chừng dùm, đủ để nàng yên tâm.

Tựa như Uy khấu đã biết sự lợi hại của Lan Đình, cận vệ lãnh huyết và Mai Hoa nội vệ, tránh né chỗ bọn họ phòng thủ, tập trung binh lực tấn công mặt đông.

Đường Điềm cùng Lý Đằng Giao giết được thỏa mãn, chỉ bất quá càng giết Uy khấu càng nhiều, binh lính phòng thủ mặt này cảm thấy áp lực, quân quan dẫn đội phát giác không ổn, vội vàng phái người cầu cứu.

Thi thể Uy khấu phủ đầy mặt đất, mặt cỏ màu xanh biếc bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ, ướt sũng, bước không cẩn thận sẽ bị trượt chân.

Đường Điềm không kịp thở huy kiếm đâm ngã một tên Uy khấu vọt tới, tay trái chạm vào túi đeo, sợ hãi kêu "ai" một tiếng.

Trong túi đeo trống trơn, cả túi ám khí toàn bộ bị nàng dùng hết.

- Không có ám khí, bà cô vẫn có thể giết người như thường.

Nàng quát lên một tiếng, phóng tới chỗ Lý Đằng Giao.

Lý Đằng Giao đang bị ba gã Uy khấu vây công, đã có hiện tượng thất bại.

Một tiếng kêu thảm thê lương truyền ra, một binh lính ngã xuống, một tên Uy khấu độc nhãn hai tay cầm đao chặn đường Đường Điềm.

- Dám chặn đường bà mày à? Đi chết đi!

Đường Điềm quá lên một tiếng, huy kiếm xông tới.

Uy khấu độc nhãn nhe răng cười, phát ra một tiếng hét to, hai tay giơ đao, chém thẳng xuống.

Đao chưa đến, kình phong vô cùng sắc bén đã ép cho Đường Điềm cơ hồ không thể thở.

- Nha, gặp phải cao thủ đáng sợ.

Đường Điềm lắp bắp kinh hãi, liều mạng xoay thân hình né tránh, trong lúc cấp bách giơ kiếm ngăn chặn.

Tiếng đao kiếm chạm nhau chấn vang, Đường Điềm chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, lực lượng vô cùng mạnh mẽ chấn cho nàng lui lại ba bước.

Cánh tay phải đau đớn, hổ khẩu rạn nứt, cả bàn tay toàn là máu, trường kiếm cầm không được, rơi xuống trên mặt đất.

- Hoa cô nương, hắc hắc...

Tên Uy khấu độc nhãn phát ra tiếng cười quái dị, con mắt trái còn sót lại thoáng hiện quang mang như ác lang, khuôn mặt dữ tợn cầm đao ép tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.