Phong Lưu

Chương 289: Chương 289: Công tử muốn song phi




Đường Tiểu Đông cười ha ha nói:

- Lý huynh không cần tiếc nuối. Chúng ta cùng với Hắc Long hội kia, còn có Vương gia, sớm muộn gì cũng phát sinh quyết đấu sống chết. Lúc đó chỉ e huynh giết đến không không còn lạnh tay mà thôi!

Lý Ngạo thoải mái cười to. Giết địch, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay, chỉ trừ phi hắn chết.

Thấy Như Ý lo đầu ra, hắn cười hắc hắc nói:

- Lão đại, mau vài đi thôi. Nương tử chờ không nổi nữa, Như Ý đã thúc giục rồi kìa!

Đường Tiểu Đông cười ha ha đi nhanh vào phòng.

Không ai chủ hôn, không thể làm gì khác hơn là để Như Ý chủ trì.

Đã bái thiên địa, đương nhiên tiếp theo chính là đưa tân nương vào động phòng hoa chúc!

Như Ý hô một tiếng “chúc mừng” liền định rời đi, Đường Tiểu Đông chặn lại, kéo tay nàng, nháy nháy mắt với nàng.

Như Ý hiểu rõ ý tứ của hắn, khuôn mặt trở nên đỏ hồng lên.

Công tử muốn song phi?

Trước đây là bởi vì Hoắc Hàn Yên tới kỳ, cho Như Ý hầu hạ nàng, Hoắc Hàn Yên mạnh mẽ bắt Đường Tiểu Đông ở bên cạnh quan chiến, lúc này đây, khẳng định là muốn song phi chân chính.

Hoắc Hàn Yên ngồi ngay ngắn ở mép giường, chờ phu quân tới vạch khăn hồng trên đầu. Nhưng chờ tới mức đã có chút sốt ruột, phu quân lại hết lần này tới lần khác chỉ ngồi bên cạnh nắm tay nàng cười khúc khích.

A, oan gia này còn cười cái gì? Không biết một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng sao?

Bất giác, lại có thêm một người ngồi xuống bên cạnh nàng, khiến nàng giật mình. Thì ra là Như Ý!

Tiểu ny tử chết bầm này tại sao không chịu rời đi?

Còn đang nghi hoặc, đột nhiên cảm thấy hai tay của Như Ý xoa xoa bộ ngực mình, khiến nàng run lên, toàn thân trở nên căng thẳng.

A, Như Ý này muốn làm gì?

Trong lòng đột nhiên vừa động, Như Ý dám làm như thế, nhất định là… Nhất định là do tên oan gia này bày mưu đặt kế. Ai, sao có thể như vậy chứ? Mắc cỡ chết người mà…

Nàng bất an vặn vẹo thân thể, muốn đẩy đôi tay của Như Ý đang loạn động trên người mình, nhưng hai tay nàng đều đã bị oan gia nắm chặt.

Ai, Như Ý chết tiệt này, thực sự là quá… Quá làm càn rồi!

Nàng đột nhiên sợ run cả người, thân thể càng cứng đờ ra.

A, Như Ý chết tiệt này, vậy mà… Vậy mà còn dám cởi y phục cô dâu của nàng, hai bàn tay đã tiến vào bên trong yếm…

Uhm, một bàn tay to lớn khác cũng luồn vào trong cơ thể nàng, xoa nắn lên làn da mềm mại của nàng, khiến nàng không khỏi hít vào một hơi.

Bàn tay to lớn kia dường như tràn đầy ma lực kỳ dị, mỗi chỗ bị hắn chạm vào, không chỉ có da thịt bị thiêu đốt, ngay cả sâu bên trong cơ thể cũng nóng bừng lên, run rẩy không ngừng…

Ngược lại với sự tàn phá bừa bãi của bàn tay to lớn kia, đôi tay bé nhỏ của Như Ý lại rất mịn màng, rất ôn nhu cũng rất mềm mại, dường như sợ rằng hơi dùng lực một chút sẽ khiến nàng bị đau vậy.

Đó là hai loại cảm giác hoàn toàn không giống nhau, khó có thể miêu tả được. Nếu như bàn tay to lớn của oan gia này hơi có chút thô bạo thuộc về nam nhân thì bàn tay bé nhỏ của Như Ý lại vô cùng mềm nhẹ, như gió xuân lướt qua, khiến toàn thân nàng như tê dại…

Hai loại cảm giác hoàn toàn khác nhau cùng lúc tràn ngập trong cơ thể nàng, khiến nàng thở dốc, thân thể càng cứng đờ ra.

- A…

Như Ý đáng ghét còn dùng miệng hôn lên, khiến nàng run rẩy phát ra tiếng rên rỉ.

Trước ngực truyền đến từng hồi tê dại, trùng kích thần kinh nàng, khiến nàng thở hổn hển, khó chịu vặn vẹo thân thể.

Chuyện vui vầy cá nước vốn là chuyện riêng của phu thê, không thể cho người ngoài biết, càng không thể để người ngoài nhìn thấy. Thế mà lần này lại có thêm một người nữa.

Mặc dù nàng đối đãi với Như Ý như chị em ruột, nhưng loại sự tình này, sao có thể làm trước mặt nàng đây? Thực sự là mắc cỡ muốn chết, hơn nữa Như Ý còn…

Ai, đây là chuyện gì a?

Chỉ là, sự ngượng ngùng cùng tư vị kỳ diệu kia cứ đồng thời trùng kích thần kinh nàng, khiến nàng thở hổn hển, rên rỉ, khó chịu uốn éo thân thể.

Nàng có thể cảm giác được hai gò má mình nóng bừng như lửa, hô hấp dồn dập, ở chỗ sâu trong cơ thể dậy lên lớp sóng quen thuộc, ban đầu chỉ là một tia mỏng manh, sau đó hợp thành đại dương mênh mông với vô vàn sóng lớn cuộn trào mãnh liệt. Một cơn khoái cảm ập đến trùng kích thần kinh nàng, khiến thân thể, linh hồn nàng đều run rẩy kịch liệt.

May là oan gia này vẫn không tháo khăn hồng của nàng xuống, bằng không mắc cỡ chết mất…

Dưới sự tập kích song song, thân thể nàng, linh hồn nàng đều đang run rẩy, toàn bộ lý trí đều bị những con sóng mãnh liệt kia trùng kích không còn sót lại chút gì, khiến nàng hoàn toàn mê thất.

Mà thôi, hôm nay, vì oan gia này, mình sẽ bỏ qua hết thảy. Hơn nữa còn có Như Ý “trợ Trụ vi ngược”, cứ đau khổ chống đỡ, không bằng thả mình phóng túng một hồi.

Cứ quẩn quanh thống khổ giữa thiên đàng với địa ngục, không bằng dứt khoát rơi thẳng xuống địa ngục một lần, để cây đuốc luyện ngục kia thiêu đốt chính mình đi…

Sau khi lựa chọn phóng túng một trận, Hoắc Hàn Yên thở hổn hển, rên rỉ, uốn éo, thỏa thích hưởng thụ tư vị tiêu hồn thực cốt tuyệt với kia.

Đường Tiểu Đông mừng rỡ. Hoắc Hàn Yên đã hoàn toàn buông xuôi, tiếp nhận song phi rồi, thật sướng chết người a…

Hắn cổ vũ Như Ý tiếp tục gia tăng vuốt ve, bản thân mình dĩ nhiên cũng không quên âu yếm Như Ý, khiến tiểu ni tử cũng đờ người ra, vội vã rên rỉ thở gấp.

Sau khi Như Ý được cổ vũ, càng lớn mật, điên cuồng hơn, kéo hẳn áo cưới trên người Hoắc Hàn Yên xuống, đẩy ngã nửa thân trên trần của nàng xuống giường lớn, đồng thời cũng ngã đè lên trên, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch của Hoắc Hàn Yên.

Hoắc Hàn Yên lúc này đã hoàn toàn phóng túng, hai tay cuốn lấy sau gáy nàng ta, nhiệt tình đáp lại.

Hai nữ nhân ở trên giường dây dưa không dứt, Đường Tiểu Đông thấy vậy cười nhẹ, tự cởi trang phục của mình với tốc độ nhanh nhất, vội vã nhập cuộc.

Ba thân thể trần trụi quấn lấy nhau ngay trên giường lớn, dây dưa không dứt, tận tình phóng túng, xuân ý nồng đậm tràn ngập khắp phòng.

Một đêm này, Đường Tiểu Đông ở lại Ngọa Long Biệt Viện, chinh chiến liên miên, thẳng tới khi hai nàng nằm xụi lơ, thở dốc xin tha mới thôi.

Tới khi hắn trở lại Trường An thì đã là buổi trưa ngày thứ hai. May là đêm qua đã phái người thông tri cho Đường Nhu, nói hắn ở bên kia cùng Hoắc Hàn Yên.

Chuyện của Hoắc Hàn Yên, ngoại trừ Đường Nhu và Trưởng công chúa Ngọc Chân, chúng nữ đều chưa biết. Cho nên hắn nói với Đường Nhu là bàn chuyện cứu quốc, miễn cho tới lúc đột nhiên nói ra, vừa dấm chua đầy nhà, lại vừa một trận hùng hổ tay đấm chân đá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.