Bình thường mà nói, bệnh nhân mang loại thương thế nghiêm trọng này, mạch đập phải là đứt quãng mỏng manh mới đúng, chỉ là khi bắt mạch thì mạch đập của Đường công tử rất rối loạn, lúc thì mạnh đến làm văng ngón tay ra, lúc thì yếu ớt đến không cảm giác được mạch, cổ quái đến dọa người.
Các danh y ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cả đám đưa mắt nhìn nhau, không dám kết luận bậy bạ.
- Thế nào?
Lý Lâm Phủ sắc mặt âm trầm dọa người cau mày, con mắt thoáng hiện hung quang lạnh lùng nghiêm nghị.
- Các ngươi không phải là đại phu giỏi nhất trong thành Trường An sao? Chút bệnh ấy mà cũng làm khó các ngươi sao?
Cả đám đại phu sợ tới mức mặt không còn chút máu, cả người run lên, tất cả đều quỳ xuống đất dập đầu.
- Bẩm tướng gia, mạch đập của Đường công tử cực kỳ cổ quái, quả thực chúng ta chưa từng thấy bao giờ...
- Tất cả đều là một đám lang băm.
Lý Lâm Phủ giận quá hóa cười, gương mặt tràn đấy nếp nhăn lộ ra một nụ cười cổ quái.
- Tướng gia tha mạng a!
Các đại phu sợ đến run cả người, liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ.
- Cha!
Lý Đằng Giao khóc đến sưng đỏ cả mắt bất mãn kêu một tiếng.
- Cút!
Mười mấy đại phu liền ù té chạy.
Lý Lâm Phủ hừ lạnh một tiếng nói:
- Người đâu, nhanh đi mời Trương thái y trong cung!
Kỳ thật không cần hắn gọi, các đại thần giỏi nịnh nọt đã sớm phái người vào cung gọi Trương thái y.
Trương thái y bắt mạch, cũng hiện ra vẻ mặt cổ quái giống như đám đại phu, mồ hôi lạnh ứa ra.
Bất an liếc nhìn Lý Lâm Phủ một cái, Trương thái y đưa tay sờ sờ bộ ngực sưng tấy của Đường Tiểu Đông, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
Tuy rằng trong lòng kỳ quái vì sao mạch đập của Đường Tiểu Đông lại cổ quái như vậy, nhưng xương ngực không gãy, nội tạng cũng không vỡ, nhưng bị tổn hao là khẳng định có, về phần nghiêm trọng hay không còn phải tiếp tục quan sát.
Hắn đề bút viết phương thuốc, Lý Lâm Phủ lo lắng hỏi:
- Trương thái y, chẩn đoán bệnh thế nào?
Trương thái y mồ hôi lạnh trên trán, lo lắng nói:
- Tướng gia, lệnh tế nội thương rất nặng, mạch đập tán loạn, còn phải chờ đợi quan sát, hạ quan trước hết chỉ có thể kê vài đơn thuộc giữ mạng.
"Phịch" một tiếng, một người xông vào phòng, quỳ trên mặt đất liều mạng dập đầu.
Lý Lâm Phủ nhìn thấy hắn, ánh mắt khép hờ thoáng hiện hàn mang, gương mặt già nua tràn đầy nếp nhanh một lần nữa thoáng hiện nụ cười cổ quái.
Nụ cười này, là chiêu bài lúc hắn muốn giết người.
- Tướng gia tha mạng a...
Vương Khiếu Vân quỳ trên mặt đất liều mạng dập đầu, kêu đến khàn giọng, ba hồn bảy vía đã mất hơn phân nửa.
- Nguyên Bảo quản giáo không nghiêm, xin tướng gia thứ tội...
Đại Đường đệ nhất thủ phú Vương Nguyên Bảo từ ngoài cửa tiến vào, hai đầu gối quỳ xuống đất, cầu xin tha thứ cho nhi tử.
Gương mặt của Lý Lâm Phủ liên tục thay đổi, biểu hiện ra vẻ do dự không quyết.
Đường Tiểu Đông nằm ở trên giường giả chết trộm mở mắt, chớp chớp với Lý Đằng Giao, lại nhanh chóng nhắm lại.
Hắn rất muốn nhìn xem một chút Vương Nguyên Bảo được xưng Đại Đường đệ nhất thủ phú có bộ dạng gì, chẳng qua là sợ lộ tẩy, chỉ có thể thành thành thật thật nằm giả chết.
Phải biết Vương Nguyên Bảo hàng năm đều tặng cho Lý Lâm Phủ rất nhiều bạc, cái cây tiền này, Lý Lâm Phủ khẳng định không nỡ chặt đi, do đó nên để cho Lý Đằng Giao lên tiếng.
- Cha, quên đi, Vương công tử cũng không phải cố ý.
Lời nói của Lý Đằng Giao làm cho Vương Khiếu Vân đã sợ đến gần chết giống như bắt được cọng rơm cứu mạng giữa lúc hiểm nghèo.
- Dạ đúng đúng, tiểu chất không phải cố ý, xin tướng gia thứ tội.
Lý Lâm Phủ hừ lạnh một tiếng.
Vương Nguyên Bảo cùng Vương Khiếu Vân quỳ trên mặt đất đều âm thầm thở phào một hơi, khi Lý Lâm Phủ lộ ra mặt cười mới nguy hiểm đến tính mạng, ngược lại hắn tức giận thì bình an vô sự.
- Đa tạ tướng gia.
Cha con Vương gia song song dập đầu tạ ơn.
Mạng của nhi tử xem như được bảo vệ, bất quá khẳng định phải tốn kém một khoản tiền, trong lòng Vương Nguyên Bảo thầm dự tính mức giá bồi thường thích hợp.
Quá ít nhất định là không được, quá nhiều thì có chút đau lòng, tuy rằng phú khả địch quốc, nhưng bạc đều là do hắn từng chút một gom góp, mỗi một văn tiền đều là tâm huyết của hắn a.
- Vương đại công tử, nghĩ đến Đường Môn ta cùng Vương gia vốn không thù oán, nhưng dù sao cũng phải cho một lời công đạo đúng không?
Đường Điềm lên tiếng, có lẽ tiểu ny tử vì quá mức lo lắng an nguy của biểu ca nàng, trên trán thấm đẫm mồ hôi, vẻ mặt mệt mỏi.
Đường Môn ở thành Trường An không có thế lực gì, nhưng ở Thục trung, lực ảnh hưởng to lớn, ngay cả quan phủ cũng phải nhường nhịn bảy phần, hơn nữa trong giang hồ cũng có uy danh hiển hách, đắc tội Đường Môn, cuộc sống ngày sau sẽ không được dễ chịu.
- Đương nhiên đương nhiên, hôm nào đó bá phụ nhất định sẽ tự mình đến nhà giải thích với Đường Đại tiên sinh.
Vương Nguyên Bảo hung ác trừng mắt nhìn đứa con, tên bại gia tử không biết tiến thủ này, ngoại trừ ăn chơi, nhậu nhẹt, chơi gái, bài bạc ra chỉ biết gây phiền toái cho hắn, nếu không phải có giao tình sâu đậm với Lý Lâm Phủ, cái họa lần này chính là rất lớn.
Lý Đằng Giao thở dài nói:
- Cũng không thể đổ toàn bộ lên người Vân ca, chuyện này hôm nay cứ quên đi, bất quá...
Toàn bộ ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người nàng, gương mặt Vương Nguyên Bảo tươi cười chân thành, nhưng trong lòng lại khẩn trương muốn chết.
Tiền thuốc men bồi thường nhất định là khó tránh khỏi, hắn lo lắng Lý Đằng Giao há mồm sư tử, đau lòng a.
Lý Đằng Giao thản nhiên nói:
- Chất nữ cũng không muốn bá phụ khó xử, tiền thuốc men các thứ có thể tính là hai ba ngàn đi...
- Hai ngàn lượng hoàng kim đối với Vương lão gia tử mà nói, chẳng qua là chút lòng thành mà thôi.
Hoắc Hàn Yên đúng lúc xuất hiện tiếp lấy câu chuyện, tươi cười thản nhiên, mọi người vội vàng hành lễ.
- Cửu... Cửu phu nhân ngài không phải nói giỡn chứ?
Vương Nguyên Bảo nặn ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, hai ngàn lượng hoàng kim, quy ra bạc là hai vạn lượng, quá đau lòng.
Ánh mắt xin giúp đỡ tìm đến trên người Lý Lâm Phủ, Lý Lâm Phủ đang muốn lên tiếng, Lý Đằng Giao thở dài nói:
- Vậy cứ theo như lời của di nương, ai, vạn nhất trị không dứt, nửa đời sau của ta đây sẽ thế nào đây, ai... Ô ô...
Nữ nhi bảo bối vừa khóc, Lý Lâm Phủ lập tức luống cuống tay chân.
- Người bệnh cần nghỉ ngơi, toàn bộ các ngươi chen chúc ở trong này làm cái gì?
Hoắc Hàn Yên điều chỉnh gương mặt, không khách khí đuổi người.
Ngay cả tướng gia cũng bị nàng đẩy ra khỏi cửa, còn có ai dám đứng ở bên trong?
Trong nháy mắt biến sạch.
Đóng cửa phòng, Hoắc Hàn Yên ôm Lý Đằng Giao đang "thương tâm muốn chết" vào trong lòng an ủi, ánh mắt cũng không ngừng liếc về nhân hình đang nằm ở trên giường không nhúc nhích, vẻ mặt tỏ ra khẩn trương lo lắng, nhưng lại bất đắc dĩ.
Lý Đằng Giao và Đường Điềm không biết được mối quan hệ mập mờ giữa nàng và Đường Tiểu Đông, chỉ có thể tiếp tục diễn trò.
- Hắn bị thương rất nặng sao?
Hoắc Hàn Yên ngồi ở bên giường, nhìn vào Đường Tiểu Đông sắc mặt tái nhợt không máu, trong lòng quặn đau một trận.
Chợt thấy một đại thủ sờ lấy tay nàng đặt bên giường, nàng cả kinh suýt nhảy dựng lên, mặt
đẹp lúc trắng lúc hồng.
May mắn lực chú ý của Lý Đằng Giao và Đường Điềm toàn bộ tập trung ở trên người Đường Tiểu Đông, không có nhìn thấy bộ dáng cả kinh của vị di nương này, chiếc chăn tơ cũng che đậy hai bàn tay đang nắm chặt nhau.
Biết ý trung nhân bình an vô sự, Hoắc Hàn Yên không khỏi vỗ vỗ bộ ngực sữa.
- Di nương làm sao vậy?
Lý Đằng Giao tò mò hỏi.
- A... Không... Không có gì...
Hoắc Hàn Yên đè nén kinh hoàng trong lòng, cứ như vậy ngồi ở bên giường.
Trong chăn tơ, đại thủ có lực kia cầm thật chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, làm cho nàng vừa sợ hãi vừa cảm thấy ấm áp, an toàn, hạnh phúc.
Di nương ngồi ở một bên, Lý Đằng Giao sốt ruột cũng vô dụng, Đường Điềm thì liên tục ngáp, có vẻ rất mệt mỏi.
Tu vi nội gia của nàng không thâm hậu bằng Lôi Mị, vừa rồi liên tục vận khí giúp biểu ca phá rối, tổn hao rất lớn, không mệt mới lạ.
- Đằng Giao, trước tiên con đưa Đường tam tiểu thư đi nghỉ tạm, di nương ở đây trông chừng giúp con, không sao đâu.
Đường Điềm quả thật rất buồn ngủ, mắt to không còn nửa điểm thần thái, Lý Đằng Giao bất đắc dĩ gật đầu, dẫn theo Đường Điềm đến sương phòng nghỉ ngơi.
Ngồi ở bên giường, Hoắc Hàn Yên đột nhiên cảm thấy rất khẩn trương, trong lòng không hiểu nhảy dựng lên, hô hấp dồn dập, dẫn đến nhìn thấy rõ ràng bộ ngực cao ngất phập phồng, trong lòng bàn tay đã ướt nhẹp mồ hôi.
Đây là hương khuê của Lý Đằng Giao, cung sa màn gấm lưu ly ngọc trụy, bày biện hương hoa cẩm tú xa hoa. Hai người nam nữ yêu nhau ở một mình trong u phòng, hơn nữa trong không khí bắt đầu tuôn ra mùi thơm ngát làm cho người ta lâng lâng, càng trở nên
ám muội.
Đây là lần đầu tiên hai người chân chính ở chung một mình, Đường Tiểu Đông há lại chịu buông tha cơ hội tuyệt hảo như thế.
Hắn từ trên giường ngồi dậy, duỗi tay, ôm chiếc eo nhỏ nhắn mềm mại.
Hoắc Hàn Yên toàn thân căng thẳng đột nhiên cảm thấy cả người mềm yếu vô lực, ưm một tiếng, ngã vào trong lòng Đường Tiểu Đông.
Ôm ôn hương nhuyễn ngọc vào lòng, song song với hưởng thụ sự ấm áp, Đường Tiểu Đông cắn răng, vẻ mặt nhăn nhó.
Tuy rằng trên người mặc áo chống đạn, nhưng lực va chạm cường đại bị ngựa đạp vào ngực vẫn chấn cho lục phủ ngũ tạng của hắn lệch vị trí, còn phun ra một ngụm máu.
Mỹ nữ mặc lan sam bằng chân khí nội gia chữa thương cho hắn, còn có thánh dược chữa thương mà Đường Điềm cho ăn uống giúp hắn nội thương không đáng lo, nhưng muốn lập tức khỏi hẳn là không có khả năng.
Ngồi ôm mỹ nhân, ***g ngực cảm thụ hai cỗ cảm giác ôn nhuyễn và đau đớn làm hắn chảy cả nước mắt, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra.
Đau đến độ ngũ quan nhăn nhúm, Đường Tiểu Đông cười khổ không thôi, xem ra đây là báo ứng của háo sắc.
Bộ ngực chạm nhẹ một lần đã đau đến không thở được, tuy rằng đôi gò bồng đảo co dãn mềm mại rất tiêu hồn thực cốt, nhưng Đường Tiểu Đông cũng chỉ có thể nhịn đau bỏ qua, thân thể hơi cong bảo trì khoảng cách không đụng chạm.
Bất quá hai ma thủ của hắn không hề nhàn rỗi một phút nào, sờ loạn lên bộ vị mềm mại còn cách lớp vải tơ tằm, hoành hành tàn phá, miệng rộng nhẹ nhàng mút vành tai trong suốt như ngọc.
Hoắc Hàn Yên cả người xụi lơ không chịu nổi khiêu khích, mị nhãn như tơ, môi son hơi mở, phát ra âm thanh thở gấp rên rỉ khiến kẻ khác tiêu hồn thực cốt.
Ma thủ kia tràn ngập ma lực thần kỳ, sờ đến chỗ nào thì chỗ đó trở nên ngứa ngáy, giống như bị lửa thiêu đốt, nhưng lại là một cảm giác rất kỳ diệu, làm nàng khẩn trương, sợ hãi, thẹn đỏ mặt, run rẩy, khát vọng, vì vậy thân thể cứng ngắc...
Đường Tiểu Đông cảm thấy kỳ quái, phản ứng của Hoắc Hàn Yên căn bản không giống thiếu phụ kết hôn nhiều năm, thật giống như cô gái lần đầu nếm trái cấm, có vẻ rất khẩn trương, thẹn thùng, gượng gạo.
- Tiểu thư, cô gia, thuốc đun xong rồi.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện làm Hoắc Hàn Yên cả kinh nhảy dựng lên, luống cuống tay chân sửa sang lại quần áo tóc tai.
Đường Tiểu Đông nửa người dựa vào trên chăn gấm, thưởng thức phong tình tuyệt mỹ của mỹ nhân thẹn thùng động lòng người.
Hoắc Hàn Yên đầy mặt oán trách trừng mắt liếc hắn một cái đầy oán trách, nhìn xem sửa sang lại không vấn đề gì mới dám mở cửa.
Lý Đằng Giao là một cô gái thanh thuần chưa hiểu chuyện nam nữ, tuy rằng cảm giác vị di nương lớn hơn mình vài tuổi này biểu tình quái dị, chẳng qua là tò mò nhìn vài lần rồi tất cả tâm tư đều đặt ở trên người Đường Tiểu Đông.
- Đông ca ca, thuốc nấu xong rồi...
Chứng kiến Đường Tiểu Đông nửa người dựa vào chăn gấm, trong lòng căng thẳng, không khỏi quay đầu nhìn về phía Hoắc Hàn Yên, lo lắng màn kịch bị nhìn thấu.
Hoắc Hàn Yên đã rời đi không một tiếng động, lúc xuất môn còn khép cửa phòng lại.
Lý Đằng Giao vỗ vỗ bộ ngực sữa nói:
- Đông ca ca, tới giờ uống thuốc rồi.
Khó nhất là hưởng thụ sự ân cần của mỹ nhân, Đường Tiểu Đông nào dám để nàng cho uống, tiếp nhận lấy bát sứ, thổi vài cái, uống một hơi cạn sạch, ngũ quan cũng nhăn nhúm, mụ nội nó, quá đắng, vẫn là thuốc tây tốt hơn.
Biết rõ gian phòng được bày biện hương hoa cẩm tú này là hương khuê của Lý Đằng Giao, trong lòng không khỏi thở dài, đã đến nước này rồi, cho dù không muốn, cũng chỉ có thể chậm rãi thử tiếp nhận mà thôi.
Xã hội hiện đại, nam nữ sống thử là trào lưu thời thượng, cảm thấy không hợp thì nói một tiếng bye bye rồi chia tay. Mà ở cổ đại, trinh tiết của nữ nhân so với tính mạng còn quan trọng hơn, nữ nhân mất khí tiết, ngoại trừ thắt cổ tự sát nhảy sông tự vận ra, không còn con đường thứ hai để đi.
Dù cho Đường Tiểu Đông không úy kỵ quyền thế của Lý Lâm Phủ cũng phải nghĩ cho Lý Đằng Giao, ngoại trừ tiếp nhận nàng ra, dường như cũng không còn lựa chọn nào khác.
Vốn muốn nằm thêm vài ngày, diễn kịch phải cho giống một chút, thế nhưng đây là nhà của Lý Lâm Phủ, lại là hương khuê của Lý Đằng Giao, từ sáng đến tối đều có người đến thăm hỏi ân cần, nô tì hạ nhân hầu hạ rất hiếm một tấc cũng không rời thân, muốn ở
riêng một chút cũng khó có khả năng, càng khỏi nói có thể cùng Hoắc Hàn Yên ở chung một mình với nhau.