Nhìn theo hai hài đồng rời đi, Đường Tiểu Đông thở dài, cũng tiến vào Di Tình Viện.
Cửa lớn vừa mới đóng lại, rất nhanh đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa ầm ầm.
Hai hộ viện trông cửa mở cửa lớn, thấy bên ngoài có hai đưa nhóc ăn xin, không khỏi giận đữ, quát:
- Muốn chết à? Cút!
Đường Tiểu Đông đang đi trên thanh lầu ngẩn ra, bước tới cửa lớn, nhìn hai tiểu hài tử, ôn nhu nói:
- Thế nào? Trời sắp tối rồi, sao các ngươi còn chưa về nhà?
Hai hài tử đồng thời quỳ xuống, khóc lóc nói:
- Người tốt bụng, xin cứu phụ mẫu của chúng ta, van xin ngài…
- Đường gia…
Một gã hộ vệ trông cửa vừa mới xen miệng, liền bị Đường Tiểu Đông xua tay ngăn lại.
Mặc dù trên mặt hai hài đồng tràn đầy ô uế, nhưng tràn ngập ưu thương, thống khổ, trông mong, khẩn cầu, biểu tình này không thể giả vờ như vậy.
Sờ sờ khẩu súng lục trong ống tay áo rộng thùng thình, Đường Tiểu Đông gật đầu.
Hai hài đồng vui quá thành khóc nhảy lên từ mặt đất, kéo theo hắn vội vã ra ngoài, một hộ viện trông cửa vội vã đuổi theo.
Theo hai hài đồng đi tới một gian thảo phòng rách nát, vừa mới đẩy cửa ra, một cỗ mùi vị tanh tưởi khiến mọi người buồn nôn đập thẳng vào mặt.
Lúc này sắc trời đã tối, một hai đồng trong hai người đốt đèn, nương theo tia sáng âm u, có thể nhìn thấy trên cái giường rách nát giữa phòng có hai người một nam một nữ đang nằm, cỗ mùi vị tanh tưởi khiến người khác buồn nôn phát ra từ trên người bọn họ.
- Đại ca ca tốt bụng, xin hãy cứu phụ mẫu chúng ta…
Hài đồng tuổi còn nhỏ khóc lóc lại muốn quỳ xuống, Đường Tiểu Đông vội vàng kéo lại hắn, ngăn cản hắn quỳ xuống, để gã hộ viện chạy theo đi gọi đại phu tới.
Sau khi đại phu khám bệnh xong, lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
- Kịch độc công tâm, lão hủ vô năng.
Hai hài tử khóc tới thiên hôn địa ám, Đường Tiểu Đông xoa xoa hai gò má, trong lòng khẽ động, lại để hộ viện chạy trở về gọi Lôi Mị tới đây.
Lôi đại tiểu thư bịt mũi tiến vào trong nhà, bắt mạch cho hai bệnh nhân, phân biệt cho bọn họ nuốt mấy viên đan dược, lập tức chạy trối chết ra ngoài, thở dốc từng ngụm từng ngụm.
- Thế nào? Có thể cứu chữa được sao?
Đường Tiểu Đông và hai hài đồng tựa hồ trăm miệng một lời hỏi.
Lôi Mị thở dốc hồi lâu, trắng mắt liếc nhìn Đường Tiểu Đông, lúc này mới nói:
- Độc trúng phải chính là ngũ bộ đoạn hồn sa của Thục trung Đường Môn, may mà ta tới kịp thời gian, vừa vặn ta cũng có giải được, không thì…
Mọi người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, hia hài đồng quỳ xuống dập đầu liên tục:
- Cảm tạ tỷ tỷ, cảm tạ tỷ tỷ.
Đường Tiểu Đông xoa xoa hai gò má cười khổ không ngớt, biểu tình của Lôi Mị sao hắn lại không rõ, ý tứ là nói chính mình chung quy thuộc Thục trung Đường Môn, cho dù lão nương của hắn không dạy cho hắn võ công, nhưng dùng độc, giải được phải dạy mới đúng? Đây chính là pháp bảo chế địch cứu mạng của đệ tử Đường Môn.
Nàng lại không hề biết được Đường A Ngưu chân chính đã chết rồi, bản thân bất quá là mượn xác hoàn hồn mà thôi, thấy nàng vẫn cho rằng chính mình là người Thục trung Đường Môn, chẳng lẽ lão nương của hắn thực sự là người của Thục trung Đường Môn sao?
Hai người trúng độc phục dụng giải được của Lôi Mị, vẻ xám xịt giữa lông mày đã tiêu tán, nhưng khí sắc cực kém, đồng thời trong người có nội thương không nhẹ, cần phải điều dưỡng một thời gian mới có thể khôi phục hoàn toàn.
Bốn phía của gian thảo phòng này rất thông gió, vốn không thể ở được, hơn nữa có bệnh nhân cần chiếu cố, Đường Tiểu Đông thẳng thắn thuê hai chiếc xe trâu, kể cả hai tiểu hài tử, đều dẫn tới Di Tình Viện.
Hắn chỉ biết hai tiểu hài tử này, ca ca gọi Thạch Lỗi, năm nay chín tuổi, muội muội gọi Thạch Tiểu Tuệ, tuổi còn nhỏ đã trở thành bộ dáng tiểu mỹ nhân bại hoại, để tránh phiền phức không tất yếu, bình thường đều mặc nam trang. Phụ thân bọn họ gọi là Thạch Sùng Vũ, mẫu thân gọi Ngả Cổ Lệ, nhà ở tận tái ngoại xa xôi, bởi vì đắc tội một người nên chạy trốn chết tới Trung thổ.
Một nhà Thạch thị vì sao lại kết hạ thù hận với Thục trung Đường Môn, hắn không biết, chỉ chờ phu phụ Thạch Sùng Vũ tỉnh lại hỏi cẩn thận.
Từ trong miệng Lôi Mị, hắn lý giải được ngũ bộ đoạn hồn sa của Đường Môn phi thường lợi hại, nếu như không có giải dược, không ai cứu được. Nguyên nhân phu phụ Thạch Sùng Vũ trúng độc nhiều ngày vẫn kéo dài được hơi tàn hoàn toàn là vì có nội công vô cùng thâm hậu áp chế kịch độc không chạy vào trong tim, nếu như chậm một đoạn thời gian ngắn, cho dù có tiên đan thần dược cũng không được việc.
Đường Tiểu Đông an bài một nhà bốn miệng Thạch thị tại Di Tình Viện, cũng để hạ nhân dốc lòng chăm sóc hai phu phụ, còn hai tiểu hài tử coi như đệ đệ muội muội ruột.
Thoáng cái tăng thêm không ít miệng ăn, để Kha Vân Tiên đã sớm lật cả tiền vốn quan tài chuẩn bị cho tương lai đập vào tiếc muốn chết, chỉ là nàng hiện tại đã hoàn toàn rơi vào bể tình, đối với Đường Tiểu Đông nói gì nghe nấy, coi như là không muốn thì cũng chỉ cắn răng chống đỡ.
Nàng có chút hiếu kỳ và nghi hoặc, Đường Tiểu Đông và một nhà Thạch thị vốn không quen không biết, nhưng lại cố sức chiếu cố một nhà già trẻ bọn họ như vậy, trong đó nhất định có mục đích nào đó.
Kỳ thực, mục đích của Đường Tiểu Đông rất đơn giản, thầm muốn lung lạc phu phụ Thạch Sùng Vũ, để hai người bọn họ có thể gia nhập vào đội quân dưới trướng của hắn.
Hắn nghe Lôi Mị nói nội công của phu phụ Thạch Sùng Vũ rất cao thâm, nhất định là cao thủ võ học, hắn một lòng muốn sáng tạo một đế quốc thương nghiệp khổng lồ tại Đại Đường, cao thủ hộ vệ khẳng định không thể thiếu, lung lạc phu phụ Thạch Sùng Vũ chỉ là bắt đầu, sau này sẽ lung lạc thu mua thêm nhiều hộ vệ cao thủ trung tâm như một.
Hiện nay chưa có tiền, chỉ có thể dùng chân tình để đả động phu phụ Thạch Sùng Vũ, hắn đổ Thạch Sùng Vũ là hán tử tâm huyết trọng tình trọng nghĩa, thi ân tất báo, sau khi bình phục sẽ lưu lại trợ giúp hắn hoàn thành đại nghiệp.
Nhưng hiện tại hắn rất nghèo, lại không có thế lực gì, có thể lưu lại phu phụ Thạch Sùng Vũ hay không, quả thực hắn không có bao nhiêu lòng tin, vì vậy, hắn chỉ có thể tìm cách trên người hai tiểu hài tử kia.
Khoảng cách tới lúc Di Tình Viện khai trương còn có hai ngày, tất cả mọi người khẩn trương hoàn thành công việc, Đường Tiểu Đông bận bù đầu bù cổ cũng mang theo hai huynh muội Thạch gia dạo phố.
Quần áo trên người hai huynh muội đã được thay mới, nhìn đông nhìn tây trên con đường cái chật chội, nhìn rất nhiều món ăn thơm phức, hưng phấn phi thường. Sự phồn hoa của Trung hổ khiến hai người hoa cả mắt, sợ hãi than thở không ngớt, trong tay hai người ôm không ít đồ chơi tân kỳ, còn có một bao đồ ăn vặt không nhỏ.