Sau khi hỗn chiến ở vùng cấm địa, cầu thủ đội Tinh Anh cướp được bóng, lập tức chuyền qua cho Tần Thiên Bảo, Tần Thiên Bảo không bị ai kiềm giữ, một mình một bóng xông lên, trung vệ và hậu vệ của đội Tinh Anh lập tức dâng lên cao. Đó chính là
chiến thuật công thủ toàn diện của đội Tinh Anh.
Đội Hắc Long quay về phòng thủ rất nhanh, Tần Thiên Bảo không tiếp tục tiến lên mà đột nhiên quay người lại chuyền bóng về phía sau. Bóng trong chân của đội Tinh Anh được chuyền qua chuyền lại để tìm kiếm cơ hội tấn công, tốc độ của trận đấu đã chùng xuống nhưng vô hình chung đội Tinh Anh đã dần khống chế lại được tiết tấu của trận đấu.
Kiểu chuyền bóng chậm rì rì của đội Tinh Anh đối với đội đang nóng lòng muốn giành thắng lợi như đội Hắc Long mà nói quả thực giống như người bị mắc bệnh động kinh gặp phải thầy lang chậm chạp. Một tiếng trống báo hiệu thời gian vang lên làm cho tinh thần của bọn họ càng thêm vội vàng, thời gian bị lãng phí như vậy bọn họ như thế nào mà không vội.
Bọn họ dâng lên lần thứ hai khiến đội Tinh Anh chậm rãi lui về phía sau, lại một lần nữa bóng rơi vào tay thủ thành.
Từ khi đối phương lùi bước lúc trước, đến khi tiến tới được vòng cấm địa, loại trận đấu không có một chút đối kháng kịch liệt như vậy khiến người xem rất khó chịu nhất thời tiếng than vãn vang lên không ngừng.
Dương Quốc Trung nhăn mặt lại, bất an nói:
- Lý tướng gia, lệnh hiền tế bị yếu thế như vậy, chỉ sợ ván này chúng ta sẽ có thua thiệt.
Người này quả thật là quỷ tham tài trời sinh, lo lắng Trường An cục bị thua ván cược này thì số tiền tổn thất đều do hắn chịu.
Lý Lâm Phủ ho nhẹ một tiếng:
- Dương đại nhân yên tâm, đây là kế dụ địch xâm nhập mà thôi.
Kỳ thật hắn cũng chỉ nói bừa, trong đầu cũng đang lo lắng muốn chết.
Hắn biết tên nữ tế này của hắn muốn đoạt được giải quán quân thì phải chiến thắng được đội Hắc Long nhưng theo tình hình của trận đấu thì đội bóng của nữ tế rõ ràng đang ở vào thế hạ phong, bị đội Hắc Long ngăn chặn.
Nếu như là chiến tranh thì sử dụng kế dụ địch xâm nhập còn có thể có trăm ngàn cách mai phục, nhưng mà ở trên sân bóng chỉ lớn bằng bàn tay, hơn nữa cả hai bên đều nhìn thấy rõ cả lông mày của nhau như thế này thì phải phục kích như thế nào?
Dường như tất cả mợi người đều không nhìn ra được chiến thuật của Đường Tiểu Đông, dân cờ bạc đặt cược cho hắn đều lo lắng vô cùng, còn những tên đặt hắn thua thì mặt mày hớn hở, chỉ cần trận đấu cứ tiếp diễn như vậy thì đội Tinh Anh sẽ thua không thể chối cãi.
Nhìn thấy đối phương đã lui về vùng cấm địa, chỉ còn vài đường chuyền nữa thì sẽ vào chân thủ thành, thể hiện ra sự yếu thế vô cùng rõ ràng khiến sĩ khí của đội Hắc Long tăng lên rất nhiều, càng dâng lên cao.
Đội Tinh Anh tiếp tục tử thủ ở trong vòng cấm địa, cố gắng chuyền bóng nhanh và thực hiện các pha phối hợp nhỏ để đột phá phòng tuyến của đối phương, Tần Thiên Bảo thì chạy ở bên phải nhưng lại bị hai đội viên của đội Hắc Long theo sát.
Đột nhiên Tần Thiên Bảo dẫn bóng chạy nhanh theo đường biên bên trái cùng với Tần Thiên Bảo hình thành hai mũi tấn công, trong khi đó thì hậu vệ và trung phong của đội Tinh Anh cũng dồn lên khiến đội Hắc Long trở tay không kịp.
Một tên hậu vệ xông về phía Tần Thiên Bảo, hắn đá mạnh quả bóng lên phía trước rồi lách người qua gã hậu vệ cản đường, tiếp tục xông tới.
Hai tên hậu vệ của đội Hắc Long vội vàng tiến lên vây công, nhưng Tần Thiên Bảo lại chuyền bóng về phía sau cho đồng đội, khiến hai gã hậu vệ vội vàng xoay người ngăn cản.
Bọn họ xoay người lại trong nháy mắt, nhưng người đồng đội này đã phối hợp chuyền bóng lại cho Tần Thiên Bảo đang đột nhập vào vùng cấm địa. Thần sắc của Thủ thành đội Hắc Long khẩn trương nhìn chằm chằm vào Tần Thiên Bảo đang một mình một bóng tiến vào, tỏ thế muốn đá.
Tần Thiên Bảo đá quả bóng lên không trung, hai vai nhoáng lên một cái đã xuất hiện phía bên trái cầu môn một cách cực kỳ quỷ dị, quả bóng bỗng nhiên rơi xuống ngay tầm chân của hắn, hắn sút mạnh, bóng bay thẳng vào lưới mà thủ thành của đội Hắc Long vẫn còn chưa kịp phản ứng.
Đường Tiểu Đông cười:
- Không nghĩ tới tiểu tử này cũng thật có bản lãnh.
Trên mặt đất không có bóng, trên trời cũng không có bóng mà hắn khẽ đá bóng lên, vận hấp công giữ tại bụng, còn thi triển Miêu Thoát Cẩu Khiêu Hồ Ly Bộ, dễ dàng đá một quả
vào lưới.
Bị dẫn trước một quả, đội Hắc Long liều mạng tấn công, đội Tinh Anh khi đoạt được bóng vẫn không vội tấn công mà thậm chí còn truyền bóng trở lại, khống chế chặt chẽ tiết tấu của trận đấu. Khiến đội Hắc Long đang nóng lòng san bằng tỷ số nổi giận lôi đình, trong lòng quýnh lên, động tác khó tránh khỏi sai sót.
Tần Thiên Bảo cùng đồng đội thực hiện một loạt các pha phối hợp phức tạp lại một lần nữa xâm nhập vào vùng cấm địa của đối phương, một hậu vệ của đội Hắc Long xông lên ngăn cản, hai bên xảy ra va chạm ngã xuống đất.
Trọng tài thiết diện vô tư không chút do dự nào lấy ra thẻ đỏ đuổi người, tên hậu vệ của Hắc Long hội mắng vài tiếng điểu ngữ, tuy rằng trọng tài không hiểu hắn nói gì nhưng từ biểu tình trên mặt của hắn thì có thể đoán được là hắn đang chửi mình, trong lòng tức giận lập tức, cho đội Tinh Anh hưởng một quả phạt đền.
Phạt đền chính là pha bóng tử vong, Tần Thiên Bảo đá phạt trúng đích, điểm số nâng lên thành 2-0 cho đội Tinh Anh.
Tuy rằng Đội Hắc Long thiếu một người nhưng thế tấn công vẫn không chút suy giảm, nhưng sĩ khí đã suy yếu. Đội Tinh Anh lợi dụng ưu thế hơn người cùng với hai bàn thắng nên
ổn định tâm lý, chuyền bóng qua lại câu giờ, không chế chặt chẽ tiết tấu trận đấu.
Thời gian của trận đấu nhiều nhất chỉ còn lại ba bốn phần, chiến thắng của trận này đã nằm chắc trong tay của Đường Tiểu Đông rồi, hắn đứng lên từ từ chỉnh lại cái thắt lưng.
Tốt, hôm nay các huynh đệ biểu diễn không tồi, cuối cùng cũng hạ nốc ao được bọn người Uy quốc. Hắn thắng, Trường An cục lời một khoản lớn.
Đương trong lúc này, thủ hạ đưa cho hắn một tờ giấy, vừa mở ra đọc, sắc mặt biến thành cực kỳ cổ quái.
Bên trên tờ giấy chỉ viết vài chữ:
- Người Mai Hoa nội vệ tập trung là Lan Đình, đang tiếp tục theo dõi.
Không rõ vì nguyên nhân gì mà Lan Phỉ muốn giết hắn, nhưng dường như Lan Đình lại có phần thích hắn, rốt cuộc là địch hay bạn, hắn vẫn chưa thể xác định.
Nói thật, phải làm kẻ địch của một nữ nhân tuyệt mỹ có một không hai, thực sự khiến người ta cảm thấy đáng tiếc. Một tiểu mỹ nhân xinh đẹp vô song như vậy, hắn thực sự không nỡ xuống tay.
Đương nhiên nếu đổi thành Lôi Mị và Đường Sương thì hai người này nhất định sẽ lạt thủ tồi hoa, hạ sát thủ.