- Ta tự nhận không phải là chính nhân quân tử gì gì đó, lại càng không phải là thánh hiền không nhận nhang khói của nhân gian, ta chỉ là một người bình thường như bao người, cũng có thất tình lục dục như người khác. Không sai, ta tham tài, thế nhưng ta chỉ lấy một câu, quang minh chính đại!
Một loạt lời nói thốt ra từ trong miệng của Đường Tiểu Đông, thanh âm hơi lớn, mang theo vẻ hờn dỗi và bất mãn rất rõ ràng, hắn không biết vì sao chính mình chú ý cái nhìn của Cửu phu nhân như vậy, cảm giác được chính mình thất thố, thấp giọng nói:
- Xin lỗi…
Tựa hồ Cửu phu nhân bị một loạt lời nói của hắn chấn động, khuôn mặt tuyệt mỹ tái nhợt, một lúc sau mới yếu ớt thở dài một tiếng:
- Xin lỗi…
Mặt hồ mùa thu tưởng chừng sẽ không có một chút sóng tựa hồ tạo nên một tia rung động, hắn… Dĩ nhiên có thể xem thấu được ý nghĩa trong lòng của ta?
Nghĩ trước kia không phải chính mình vì tham tiền mới ủy thân gả vào tướng phủ, làm tiểu thiếp phòng thứ chín của tướng gia hay sao? Lúc đó chính mình không phải là hạng người tham tiền sao? Còn có tư cách nào trách người khác?
Tuy rằng lời nói của hắn rất thô tục, thế nhưng có thể nói ra lời như vậy, đích xác quang minh chính đại hơn nhiều so với đám tiểu nhân ngụy quân tử, nói rõ tính tình của hắn ngay thẳng, là một quân tử vô tư rộng rãi.
Trái tim của nàng đột nhiên không hiểu vì sao nhảy lên điên cuồng, hắn… Vì sao có thể rõ ràng suy nghĩ của chính mình như vậy?
Trong phòng vắng vẻ, bầu không khí có chút nặng nề áp lực.
Đường Tiểu Đông ngẩng đầu nhìn bầu trời, lúc này thái dương hạ xuống phía tay, đám mây trên cao bị mặt trời chiếu rọi đẹp mỹ lệ vô cùng.
Thời gian không còn sớm nữa rồi, cần phải về,
Hắn cắn răng một cái, từ trong lòng lấy ra chiếc hộp gấm đựng bộ nội y gợi cảm, nhẹ nhàng đặt lên trên chiếc bàn bằng đá.
Mày liễu của Cửu phu nhân nhíu lại, mấy ngày qua, không ít quan viên đều mang theo rất nhiều hậu lễ tới đây, muốn vuốt mông ngựa, những lễ vật này đơn giản là vàng bạc châu báu, đồ cổ tranh chữ các loại, cuộc nói chuyện vừa rồi để nàng cảm giác Đường Tiểu Đông không giống người bình thường, lại không hề nghĩ rằng hắn vẫn không thể thoát được vòng thế tục.
Trong lòng thở dài một tiếng, nàng vươn tay, muốn nhìn một chút rốt cuộc bên trong hộp gấm là cái gì, nếu như đoán không sai mà nói, bên trong hẳn là các loại châu báu đồ cổ giá trị xa xỉ nào đó.
Nhưng bàn tay ngọc còn chưa chạm tới hộp gấm, bàn tay to của Đường Tiểu Đông đột nhiên đưa ra, đặt trên hộp gấm. Cửu phu nhân hô thấp một tiếng, có chút hoảng hốt rút tay lại.
- Ngươi…
Nàng oán trách trừng mắt nhìn Đường Tiểu Đông, thấy biểu tình trên mặt hắn rất nghiêm túc, không khỏi ngẩn ra.
Đường Tiểu Đông nhìn nàng, tuy rằng tiếng nói rất mềm nhẹ, thế nhưng lại có một loại nghiêm túc không nói nên lời, thậm chí còn tạo thành uy áp vô hình khiến người khác không thể không nghe theo.
- Chờ sau khi ta đi hãy mở!
Nghênh đón ánh mắt không mang theo một chút tà ác nào của người trước mắt, Cửu phu nhân không tự chủ được gật đầu.
Lẽ nào chính mình đã đoán sai?
Trong lòng nàng có chút mê man, cũng bắt đầu có chút hiếu kỳ.
- Đầu tiên phải thanh minh, phần lễ vật này không đáng tiền, nhưng lại là độc nhất vô nhị, ta tặng phu nhân là bởi vì… Bởi vì…
Mày liễu của Cửu phu nhân nhăn lại một lần nữa, sao có thể nói ấp a ấp úng như vậy? Không hề tương xứng với bề ngoài tục tằng của hắn nha.
Thấy ánh mắt của hắn dừng lại trên bàn tay ngọc của chính mình, má ngọc của nàng có chút ửng hồng, bàn tay xinh đẹp bất giác thu vào trong ống tay áo rộng rãi. Trái tim nhảy lên.
Lẽ nào… Lẽ nào hắn cũng giống như người kia, có ham mê không tốt tại phương diện kia?
Đường Tiểu Đông nuốt một ngụm nước bọt, ho nhẹ một tiếng, nhàn nhạt nói:
- Vạn vật thế gian, có xấu cũng có đẹp, người cũng có phân chia xấu đẹp, hơn nữa, nhân loại xuất phát từ bản năng, đều thích vật mỹ lệ mà bài xích thứ xấu xí.
Cửu phu nhân gật đầu tán thành, chấp nhận thật sâu, so sánh rõ ràng nhất là bươm bướm và con giun, mọi người khẳng định sẽ thích bươm bươm xinh đẹp, đồng thời cảm thấy buồn nôn đối với con giun.
Nàng không rõ vì sao Đường Tiểu Đông lại nói những lời này, đôi con mắt xinh đẹp chăm chú vào người hắn, lẳng lặng chờ đợi, tâm tình phẳng lặng có chút rung động.
- Cái đẹp của một người, không tách rời khỏi vẻ bề ngoài và nội tâm, cái đẹp nội tại cũng chia thành trong và ngoài, trong nha, tự nhiên chỉ tâm linh…
Cửu phu nhân liếc mắt nhìn hắn, tâm tình từng đợt rung động, đây là dạng nam nhân như thế nào đây?
Bề ngoài tục tằng khiến hắn nhìn như thô tục, nhưng lại có thể nói ra những người rất kinh người, kiến giải đặc biệt, kể khác khiếp sợ nha.
Hắn… Là một nam nhân không giống bình thường.
Cửu phu nhân tinh tế đánh giá Đường Tiểu Đông, tựa hồ cảm giác được trên người hắn có rất nhiều thần bí khiến nàng không đoán ra được, lòng hiếu kỳ rất tự nhiên bị kích thích.
- Cái đẹp ngoại tại kết hợp với hai loại đẹp nội tại, như vậy, con người mới tiếp cận hoàn mỹ, phu nhân có minh bạch?
Mi tâm Cửu phun nhân nhấc lên, má ngọc càng hồng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Nàng minh bạch Đường Tiểu Đông nói đông chỉ tay, những lời này kỳ thực là tán thưởng chính mình mỹ lệ, nếu như phối với vật bên trong hộp gấm, vậy càng thêm hoàn mỹ.
Nếu như không phải biểu tình trên mặt hắn rất nghiêm túc và chăm chú, nhưng lời như thế này tuyệt đối khiến người khác cảm thấy lỗ mãng, cho nên hắn mới không để mở ra, trong lòng rất hiếu kỳ rốt cuộc vật trong hộp gấm là lễ vật thần bí gì?
- Phu nhân không chỉ có nghiêng nước nghiên thành, càng có một đôi bàn tay xinh đẹp độc nhất vô nhị, nếu như phối với lễ vật trong hộp gấm, tuyệt đối… Tuyệt đối vượt qua đệ nhất mỹ nữ Đại Đường Dương Quý Phi!
Cửu phu nhân tràn đầy mây đỏ trên má trắng mắc nhìn hắn, thần thái cực kỳ xấu hổ, động nhân cực kỳ. Lời nói của Đường Tiểu Đông mang theo vài phần ngả ngớn, nhưng biểu tình trên mặt lại nghiêm túc, chân thành tha thiết, cho nên không có ý trách tội hắn.
Sủng phi Dương Ngọc Hoàn của Đường Huyền Tông xinh đẹp tuyệt luân, được công nhận là đệ nhất mỹ nữ của Đại Đường, nếu như nàng tự cho mình là đệ nhị, có ai dám xưng đệ nhất?
Biết rõ Đường Tiểu Đông đang vuốt mông ngựa, nhưng trong lòng nàng vẫn rất ngọt ngào, càng thêm hiếu kỳ đối với lễ vật bên trong hộp gấm.
Đường Tiểu Đông ho nhẹ một tiếng, biểu tình trên mặt vô cùng nghiêm túc nói:
- Ta đưa phu nhân kiện lễ vật này, tuyệt đối không có bất cứ ý đồ nào, nếu như sau khi phu nhân nhìn xong không thích, có thể ném hoặc đốt, xin đừng trách tội tại hạ…