Phong Lưu

Chương 81: Chương 81: Lòng ghen tị






- Biểu ca, huynh chờ một lát, Nhu nhi sẽ đi làm thức ăn cho huynh.

Đường Nhu mỉm cười, khi đi ngang qua bên người Đường Tiểu Đông thì đột nhiên dừng lại, mày liễu chợt nhăn.

- Nhị tỷ, làm sao vậy?

Đường Điềm tò mò hỏi.

- A... Không... Không có gì...

Khuôn mặt bình lặng của Đường Nhu thoáng hiện một chút bối rối cùng bất an, thậm chí còn thẹn thùng đỏ mặt.

Bốn phía đều có treo đèn ***g, tuy rằng ánh sáng không được sáng tỏ cho lắm nhưng Lôi Mị vẫn nhìn thấy rõ ràng, trong lòng không khỏi trở nên khẩn trương.

Chẳng lẽ Đường Nhu thật sự động tình đối với phu quân sao?

Nếu thật là như vậy, đối thủ cạnh tranh này cũng quá cường đại rồi. Việc này cũng khó trách, phu quân hiện tại trổ tài hoa, bỗng nhiên nổi tiếng, không những khuynh đảo toàn bộ nữ tử ở đây, ngay cả bản thân nàng cũng khó mà kìm lòng nổi.

Mỗi việc phu quân làm, đều có thể khiến cho vương triều Đại Đường chấn động, truyền thuyết về chàng càng ngày càng thần bí, càng ngày càng khiến cho mọi người tò mò, đặc biệt các phục sức phụ nữ mà chàng sáng tạo ra, hiện tại mọi phụ nữ ở Đại Đường, tựa hồ mỗi người đều đang bắt chước, đều đang mặc, mà trong thế giới của phụ nữ, Lôi Châu Đường công tử chính là chủ đề được các nữ nhận đàm luận nhiều nhất.

Tuy rằng tướng mạo của phu quân không được xuất chúng, nhưng lại tràn ngập một loại mị lực thần kỳ hấp dẫn người khác giới, từng bước khiến cho người khác giới hiếu kỳ, tò mò đến hảo cảm, lại từ hảo cảm chuyển hóa thành sùng bái ái mộ, đều có một quá trình, bản thân mình cũng không phải là như vậy sao?

Tuy rằng bản thân quen biết phu quân từ trước, hơn nữa làm bạn trong mấy tháng, ngược lại hiểu biết về chàng lại không bằng Hoắc Hàn Yên chỉ gặp mặt có vài lần, Đường Nhu cũng chỉ mới gặp chàng gần đây, lại có thể hiểu biết chàng như thế, nói đến thật sự hổ thẹn.

Đường Nhu và phu quân là quan hệ biểu huynh muội, nhưng thân càng thêm thân từ xưa đến nay cũng rất bình thường, nếu lại có trưởng bối xuất môn làm mối, cộng với khí chất tài nghệ và dung mạo của nàng, có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hòa chiếm hết toàn bộ, phu quân lại có chút háo sắc, coi như trưởng bối Lôi gia ra mặt phản đối, chỉ sợ cũng vô ích.

Còn có Hoắc Hàn Yên, Ngọc Nhược Vân, đối với phu quân đều tỏ ra rất hảo cảm, Đường Điềm tất nhiên là không cần phải nói, sự cuồng nhiệt sùng bái đối với phu quân gần như điên cuồng đến nỗi có chút bá đạo độc chiếm, còn có Lý Đằng Giao đã trắng trợn biểu đạt tình yêu, nam nhân mà thiên kim Lý gia nhìn trúng, không một ai có thể chạy trốn.

Đột nhiên cảm thấy áp lực không gì sánh được và căng thẳng, trong lòng Lôi Mị không khỏi sinh ra một cảm giác chua xót khó chịu.

- Biểu ca... Huynh xuống đây một lúc... Nhu nhi có chuyện muốn nói với huynh...

Đường Nhu duỗi tay, lôi kéo Đường Tiểu Đông bước đi.

Đường Điềm ngoại trừ tò mò ra cũng không có phản ứng gì, nhưng trong lòng Lôi Mị lại sinh ra một loại cảm giác mất mát, trống rỗng.

Không biết Nhu biểu muội muốn nói gì đây, Đường Tiểu Đông ngoan ngoãn đi theo phía sau, kỳ thật cũng không phải do hắn, bàn tay nhỏ bé mềm mại trắng mịn của Đường Nhu truyền đến một lực kéo cường đại, khiến hắn không thể không đi theo.

Di chuyển qua vài đạo hành lang dài, Đường Nhu lật đật buông tay hắn ra, mặt đẹp đỏ lên, trông thật động lòng người.

Mỹ nhân sắc nước hương trời, đáng tiếc trên danh nghĩa lại là biểu muội của mình, ai...

- Biểu muội, làm sao vậy?

Nhìn thấy thần tình quái dị trong đôi mắt thanh tú của nàng, Đường Tiểu Đông nhíu mày hỏi.

Đường Nhu bất an nhìn nhìn bốn phía, cúi thấp đầu nói:

- Biểu ca, sau khi kết thúc buổi tụ họp, huynh... Huynh đã đi đâu?

Đường Tiểu Đông mặt không đổi sắc, ha ha cười nói:

- Theo lão Địch đi lòng vòng hơn nửa ngày...

Trước khi quay về đã sớm nghĩ kỹ lý do, đánh chết cũng không nhận, chỉ cần thần sắc trấn định, tin tưởng có thể lừa dối qua được.

- A, đúng rồi, gia hỏa này đang làm gì?

Hắn đối với thân phận của Địch Diễm có chút tò mò, thuận miệng hỏi.

- Hắn là đệ tử nhỏ nhất của Họa Thánh Ngô Đạo Tử tiên sinh, hiện tại đang làm quan trong triều...

Đường Nhu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn.

- Đừng có chuyển chủ đề, huynh thật sự ở cùng một chỗ với Địch công tử sao?

Trong lòng Đường Tiểu Đông bất thình lình nhảy dựng, không lẽ nàng ta phái người trộm theo dõi ta sao?

- Đương nhiên là thật rồi.

Đường Tiểu Đông vận động cơ mặt, lộ ra biểu tình rất thành thực khiến cho người khác không thể không tin tưởng.

Cái gọi là bắt kẻ thông dâm phải bắt cả đôi, cho dù ngươi hoài nghi, không có chứng cứ, đánh chết cũng không nhận thì có thể làm khó dễ gì được ta cơ chứ?

- Ai...

Đường Nhu đột nhiên phát ra một tiếng thở dài yếu ớt, cổ trắng rủ xuống.

- Có lẽ biểu ca thường xuyên lừa gạt nữ nhân rồi...

Đường Tiểu Đông ngẩn ra, trong nhất thời chưa hiểu rõ ý tứ trong lời nói của nàng.

Chẳng lẽ gian tình với Vương Liên Hương thật sự đã bị nàng phát hiện ra?

- Chỉ giáo cho?

Đã không rõ ý tứ của nàng chỉ có thể lấy lui làm tiếng, thăm dò ngụ ý của nàng.

Lời kia vừa thốt ra, lập tức dẫn tới sự xem thường cùng trách mắng của Đường Nhu.

- Nếu đã ăn vụng ở bên ngoài, cũng phải chùi mép cho sạch một chút, nếu như Mị tỷ biết được, huynh thử ngẫm lại hậu quả xem?

Đường Tiểu Đông chột dạ không khỏi duỗi tay lau miệng, trước khi trở về, đã cẩn thận kiểm tra qua một lần, xác định trên người không có để lại bất kỳ bằng chứng phạm tội nào mới trở về, tựa hồ Nhu biểu muội đã nhìn ra chút gì đó, trong lòng không khỏi nhảy

dựng lên.

Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở phương diện nào?

Không dám nghênh đón ánh mắt soi xét của Đường Nhu, Đường Tiểu Đông ra sức giày vò hai gò má.

- Ai, nam nhân các huynh nha, ăn trong bát nhìn trong nồi, thật sự là rất hoa tâm...

Đường Nhu thở dài một tiếng.

- Nữ nhân, vì sao mạng lại khổ như vậy?

Đường Tiểu Đông cười gượng vài tiếng lấp liếm, từ vẻ mặt ngữ khí của Nhu biểu muội mà thấy, nàng quả thật đã phát hiện ra chuyện hoang đường của bản thân mình.

- Muội... Không phải là muội theo dõi ta?

Lời này vừa ra khỏi miệng, Đường Tiểu Đông đã thừa nhận bản thân mình phạm tội rồi.

Mặt đẹp động lòng người của Đường Nhu đỏ rực, lộ ra biểu tình quả nhiên ngươi rốt cục thừa nhận sự thật bản thân mình phạm tội rồi, lườm hắn một cái, nói nhỏ một tiếng:

- Ai rảnh mà đi nhìn lén chuyện xấu của huynh...

Đường Tiểu Đông chà xát hai bàn tay, mặt dày như thớt ha ha hỏi:

- Vậy... Vậy làm sao mà muội biết được?

Cái này gọi là phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, Nhu biểu muội có thể phát hiện tội chứng của hắn, không khéo Lôi Mị cũng có thể nhìn ra, biết vấn đề nằm ở đâu để sửa chữa, miễn cho lần sau lại bị phát hiện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.