Phong Lưu

Chương 93: Chương 93: Mỹ nữ mặc lan sam






Trong lúc đó mấy tiếng kêu sợ hãi tê tâm liệt phế vang lên, hắn chỉ thấy ***g ngực chấn động mạnh, lực lượng cường đại không thể kháng cự chấn cho huyết khí toàn thân của hắn sôi trào, khó chịu đến nỗi phun ra một ngụm máu.

- Đông ca ca!

- Biểu ca!

Lý Đằng Giao cùng Đường Điềm phát ra tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế, song song bổ nhào tới trước.

Cùng lúc đó, một đạo lan ảnh từ trong đám người nhanh như điện phóng ra, tốc độ so với hai nàng nhanh hơn không biết gấp bao nhiêu lần.

Trong tiếng kêu la, con tuấn mã giẫm trúng Đường Tiểu Đông phát ra một tiếng hí đau đớn thống khổ, bị đạo lan ảnh phóng như điện tới đánh một chưởng vào bụng, thân thể khổng lồ bay lên, đụng trúng một con tuấn mã khác, tiếng xương cốt đứt gãy cùng với tiếng kinh hô vang lên xen lẫn vào nhau, hai gã kỵ sĩ bị gãy tay chân, rớt té trên mặt đất, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.

Đường Tiểu Đông té trên mặt đất chỉ cảm thấy ***g ngực đau đớn dị thường, tay chân nhũn ra vô lực, trước mặt biến thành màu đen.

Trong tầm mắt mơ hồ, hắn cảm giác có người ôm lấy hắn, có người tiếp nhận hài tử từ trong tay hắn, bên tay hắn vang lên tiếng gọi thấp thỏm lo âu của Đường Điềm cùng Lý Đằng Giao.

Theo sau hắn cảm giác được có một bàn tay đặt phía sau lưng hắn, một dòng nước ấm dễ chịu chậm rãi chảy vào thân thể hắn, ngăn chặn huyết khí tán loạn trong cơ thể, trong miệng cũng có người nhét vào một viên thuốc có mùi thơm ngát.

Viên thuốc vào mồm liền tan, mùi thơm ngát hóa thành từng đợt từng đợt thành lương khí, chảy xuôi toàn thân, sự đau đớn ở ***g ngực giảm bớt, cảm giác thư thái hơn rất nhiều.

- Đại ân đại đức của công tử, dân phụ suốt đời không quên.

Một người phụ nữ dẫn theo hài đồng vừa mới thoát hiểm quỳ gối trước mặt Đường Tiểu Đông tạ ơn.

Thủ chưởng đặt sau lưng dời đi, Đường Tiểu Đông muốn đứng lên, tức thì phía sau truyền đến thanh âm mềm mại của nữ tử.

- Đừng nhúc nhích!

Tuy rằng thanh âm mềm mại dễ nghe, nhưng lộ ra uy thế khiến người ta không thể kháng cự.

Đường Tiểu Đông ngoan ngoãn ngồi bất động, mỉm cười nói:

- Đại tẩu không cần khách khí, thời điểm đó, ai chứng kiến cũng sẽ làm như vậy.

Lời nói rất bình thản nhưng làm cho tú mục của Lý Đằng Giao, Đường Điềm phát ra tia sáng kỳ dị, tình yêu càng đậm.

Lan y nữ tử chữa thương cho hắn cũng hơi chấn động thân thể mềm mại, trong con mắt sáng khiếp người thoáng hiện quang mang kỳ lạ.

- Tên nào không muốn sống dám tổn thương người của đại gia?

Một tên công tử mặc cẩm y được mấy gã gia hỏa vạm vỡ vây quanh khí thế bức người tiến đến.

Tên công tử này có chút giống Vương Ngạo Phong, chẳng lẽ là đại ca Vương Khiếu Vân của Vương Ngạo Phong?

Mẹ nó, nếu không phải mặc áo chống đạn trên người, vừa rồi chẳng phải là xong đời rồi sao?

Thiếu chút nữa xảy ra tai nạn chết người, gia hỏa này không những không chịu nhận lỗi mà còn kiêu ngạo như vậy? Thật sự là đáng ăn đòn!

Đường Tiểu Đông nộ khí đầy mình đang muốn lên tiếng kêu hai nàng đánh người thì Đường Điềm và Lý Đằng Giao đã sớm xông lên trước, hai con hổ mẹ nổi điên tung hoành giữa bầy dê, sau đó, hai nàng mang theo Vương Khiếu Vân sợ tới mức mặt không còn chút máu ném tới trước mặt Đường Tiểu Đông.

Trên mặt đất, hơn mười hộ viện của Vương phủ toàn bộ đều biến thành tôm khô, liên tục rên rỉ.

Kỳ thật, những hộ viện này đều là hảo thủ thân thể nhanh nhẹn, bọn hắn theo đại thiếu gia hùng hổ bức tới, lúc hưng sư vấn tội mới hoảng hồn, cục cưng cục vàng Lý Đằng Giao mà tể tưởng đương triều Lý Lâm Phủ thương yêu nhất người nào mà chẳng biết?

Đắc tội tướng gia, xác định chắc chắn là cái đầu ăn cơm của những gia hỏa này phải chuyển nhà, khi phát giác ra thì hai nàng đã như con hổ cái nổi điên vọt tới, muốn bồi tội cũng không kịp, một đám đành phải chịu đựng không dám hoàn thủ, để mặc hai nàng xuống tay, cả đám bị đánh cho mặt sưng phù, có mấy người còn bị gãy xương sườn, chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

- Cứu mạng...

Vương Khiếu Vân giống như bùn nhão ôm đầu nằm xụi lơ trên mặt đấy, phát ra tiếng kêu thống khổ như heo bị chọc tiết.

- Đằng Giao tiểu thư... Đừng đánh đừng đánh nữa... Ta... Ta là Khiếu Vân đây... Cứu mạng a...

- Người ta muốn đánh chính là người.

Lý Đằng Giao đá mạnh một cước vào dưới xương sườn, tiếng kêu bi thảm kinh thiên động địa truyền ra mấy dặm, ngay cả Đường Điềm cũng phải bịt kín lỗ tai.

Vương Nguyên Bảo được xưng là Đại Đường đệ nhất thủ phú, tài đại khí thô, ngay cả gia nô cũng hoành hoành ngang ngược, giờ phút này bị người ta quần ẩu, đám người vây xem đều vỗ tay khen hay.

Hai cái lỗ tai phát ra tiếng ông ông, màng tai như muốn nứt ra, Đường Tiểu Đông vừa tức vừa buồn cười, gia hỏa này thật sự là hèn nhát quá mức, chỉ sợ cũng không bằng một phần mười đệ đệ Vương Ngạo Phong của hắn.

Giao thông bế tắc, tự nhiên dẫn tới quan binh tuần tra, một đội binh lính đẩy đám người ra, chứng kiến Vương đại công tử hình dạng gấu chó, rồi lại nhìn thấy Lý Đằng Giao đang đấm đá túi bụi, tuy rằng không rõ ràng lắm chuyện đã xảy ra, nhưng người sáng mắt liền nhìn ra được Vương đại công tử đã đắc tội với hòn ngọc quý trên tay Lý tướng gia.

Quan dẫn đội phân phó binh lính trói lại toàn bộ mười mấy hộ viện bảo tiêu của vương phủ.

Lý tướng gia không đắc tội được, Vương gia tài đại khí thô cũng không thể đắc tội, bọn lính đánh phải đổ lên đầu đám bảo tiêu.

- Tiểu thư, a, cô gia.

Mấy gia tướng của tướng phủ chạy ra, vội khom mình hành lễ, nhìn tình hình cũng biết một phần, lập tức thi triển quyền cước với đám hộ viện bảo tiêu của Vương phủ, đám thủ hạ đáng thương của Vương Khiếu Vân bị đánh thật sự thê thảm, ngày thường hoành hành quen rồi, hôm nay gặp phải một người so với bọn hắn còn hoành hơn, thật sự là báo ứng.

Đường Tiểu Đông được Đường Điềm và Lý Đằng Giao dìu đứng lên, quay đầu, bất giác nín thở.

Nữ tử mặc lan sam trước mặt vô cùng xinh đẹp, mi mục như vẽ, nét thu ba dịu dàng trong suốt, mang theo một sức cuốn hút không nói nên lời, nhưng lại gây cho người nhìn một cảm giác áp bách, giống như một lợi kiếm, thần quang bộc lộ ra có một uy thế khiến cho kẻ khác phải khuất phục.

Lan sam theo gió tung bay, vẻ phiêu dật khó tả thành lời, ung dung tự nhiên, trên lưng đeo một thanh trường kiếm cổ xưa, càng tăng thêm vài phần anh khí. Màu da trong suốt như ngọc, dáng điệu uyển chuyển, dung mạo đẹp tuyệt, xuất trần thoát tục.

Đường Tiểu Đông ôm quyền nói:

- Đa tạ ân cứu mạng của tiểu thư, tại hạ suốt đời không quên.

Nữ tử mặc lan sam môi đỏ hé ra một nụ cười thản nhiên, hơi thở mùi đàn hương từ miệng bay ra.

- Công tử không cần khách khí, vào khi đó, là ai cũng sẽ làm như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.