Phong Lưu

Chương 457: Chương 457: Nam nữ ăn sạch




Ngũ Thiên Chiếu cười nhẹ:

- Huynh đệ. Ngươi không chú ý tới cách ăn mặc của nàng sao? Trước mặt ngươi chính là thục nữ.

Hắn cười ha ha, giơ lên ngón cái lên khen:

- Huynh đệ a. Ngươi đã chinh phục cả thân thể và tâm hồn của nàng rồi đó.

Tống Kim cũng lộ ra mập mờ nụ cười.

Đường Tiểu Đông cười hắc hắc, cùng mọi người thương nghị kế hoạch tác chiến kế tiếp.

Thịt ngựa đã nấu xong, Định Hải hạm đội chở đầy binh lính cùng các loại vật liệu quân sự cũng vừa tới, đám lính có lộc ăn.

Lần này, thuyền vận chuyển chở tổng cộng gần tám vạn binh lính, một vạn thớt chiến mã, còn có rất nhiều vật liệu quân sự. Về phần cung nỏ cùng đại pháo thần uy vô địch chưa thể mang tới.

Với binh lực hiện tại, hoàn toàn đủ đánh một trận với Uy khấu, nhưng công thành vẫn hơi khó khăn một chút. Dù sao đại pháo thần uy vô địch không vận tới, đại quân không thể công thành.

Ngày thứ hai, đại quân vẫn chia ra ba đường đồng tiến, binh lực hai đường trái phải tăng một vạn binh lính.

Lần đồng tiến này nhanh nhanh chóng đẩy mạnh, dọc theo đường có một số trận chiến nhỏ.

Ban đêm, tam quân hội hợp dưới Trường Kinh thành, vây quanh Trường Kinh thành.

Binh lính bận rộn xây dựng cơ sở tạm thời, đào chiến hào, kiến trúc tháp lâu làm công sự phòng ngự.

Ngày thứ hai, Đường quân ở dưới thành mắng chửi, có Uy khấu binh ra khỏi thành nghênh chiến, võ tướng song phương tiến hành đơn đấu kiểu anh hùng ở dưới thành.

Trong quân Uy khấu cũng có những cao thủ tu vi khá cao, Điển Mãnh xuất chiến đầu tiên, đấu với đối phương hai mươi mấy hiệp mới tìm thấy sơ hở chém tướng địch

dưới chiến mã.

Tống Kim là người thứ hai xuất chiến cũng mất rất nhiều sức lực, dùng hồi mã thương đánh rơi tướng địch khỏi chiến mã.

Trần Huyền Lễ xuất chiến, đụng phải một gã tướng địch tu vi cực cao, song phương đánh năm trăm hiệp bất phân thắng phụ, đành tự mình thu binh.

Kiểu đơn đấu anh hùng này khiến Đường Tiểu Đông nhàm chán, dù sao quân sĩ đang nhàn rỗi, hắn dứt khoát lệnh cho bọn họ chặt ngã đại thụ, kiến tạo khí giới trọng hình công thành, lại còn chế tạo một lượng lớn máy ném đá.

Trường Kinh thành là hoàng đô Uy khấu, tường thành dày và chắc chắn hơn Thiên Hạ thành, trọng binh trú bên trong đều là tinh nhuệ. Việc công thành nhất định phải cố hết sức, phải đoạt lấy ưu thế tại các phương diện khác nhau.

Máy ném đá có thể kiến tạo bao nhiêu thì tận lực kiến tạo, mặc dù lực sát thương đồ chơi này so ra kém hỏa khí, nhưng ở cổ đại là vũ khí hạng nặng lợi hại nhất uy hiếp công thành.

Liên tiếp mấy ngày đơn đấu, võ tướng Uy khấu bị đám người Tống Kim chém giết rất nhiều, tinh thần bị đả kích, không người dám ra khỏi thành ứng chiến.

Đường binh cũng không mạnh mẽ công thành, chẳng qua là vây khốn bốn cửa thành, cấu trúc các công sự phòng ngự, kiến tạo các loại khí giới trọng hình công thành, dường như muốn vây khốn lâu dài.

Bảy ngày sau, một nhóm lớn Vận Thâu thuyền không chỉ chở tới đại lượng binh lính cùng vật tư quân sự còn có mười khẩu đại pháo thần uy vô địch, mười lăm chiếc nỗ cơ cỡ lớn.

Rất nhiều Đường binh đã chứng kiến uy lực của đại pháo thần uy vô địch, họ huy động vũ khí trong tay hoan hô, tiếng reo hò như muốn đâm thủng cả trời cao.

Trong quân doanh Đường quân bộc phát ra từng trận reo hò rung trời, làm Uy khấu binh trên tường thành nhất thời khó hiểu, chỉ là chúng đều bị sĩ khí Đường quân làm kinh sợ.

Duẫn Hạ Anh Tử cùng Tú Tử đang dạy dỗ Cung Trạch Do Mỹ trong doanh trướng thì nghe tiếng hoan hô, nàng thay đổi xiêm y chạy đến, thấy mười mấy người đang đứng, nhất thời tò mò thấp giọng hỏi thăm.

Mấy ngày hôm trước nghe Ngũ Thiên Chiếu nói, Đường Tiểu Đông không khỏi cẩn thận đánh giá nàng.

Duẫn Hạ Anh Tử trước kia mặc những y phục lộ ra đường cong tuyệt mỹ, hiện tại nàng đã vận xiêm y Đường triều, hết sức che dấu phong vận yêu mị trời sinh. Tuy bộ dạng thục nữ đã có, nhưng sự yêu mị trời sinh vẫn không biến mất mà càng lộ vẻ câu hồn đoạt

phách người khác.

Quỷ nữ nhân thật không đổi tính?

- Đại nhân, ngài vẫn chưa trả lời vấn đề của người ta.

Tựa hồ Duẫn Hạ Anh Tử chịu không được ánh mắt nóng bỏng của, mặt đẹp ửng đỏ, cúi đầu như kiểu thục nữ xấu hổ.

Đôi lông mày của Lan Đình hơi nhíu lại, khẽ liếc Đường Tiểu Đông một cái.

Trong lòng mặc dù có quỷ, nhưng sắc mặt Đường Tiểu Đông rất bình tĩnh, hắn cười nói:

- Chúng tên là đại pháo thần uy vô địch, ngày mai ngươi có thể nhìn thấy uy lực của chúng.

- Thật rất lợi hại sao?

Ánh mắt câu hồn đoạt phách của Duẫn Hạ Anh Tử như muốn hỏi thăm, nửa mập mờ như muốn hỏi – đại nhân thật sự lợi hại như vậy sao?

Trong lòng Đường Tiểu Đông giật mình, ho nhẹ một tiếng đáp:

- Dĩ nhiên lợi hại…

Đôi lông mày của Lan Đình càng nhíu chặt, hai người nói chuyện với nhau vốn rất bình thường. Nhưng mà không biết tại sao, nàng nghe có cảm giác là lạ, tựa hồ lộ ra một cỗ ý tứ mập mờ.

Đường Tiểu Đông cũng không muốn như nàng tức giận, hắn vươn tay nắm lấy bàn tay mềm mại trắng mịn, cười ha hả nói:

- Anh Tử tộc trưởng, tất cả người ở trong thành đã chuẩn bị xong chưa?

Bị hắn nắm tay dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, Lan Đình cả kinh, vội vàng hất tay của hắn ra, khuôn mặt đẹp hiện lên rạng mây đỏ, ngượng ngùng dị thường.

Duẫn Hạ Anh Tử nhìn thấy liền cúi đầu cười nhẹ, khiến Lan Đình càng thêm ngượng ngùng.

Mặc dù đã có chuyện phu thê, nhưng dù sao trên danh nghĩa nàng vẫn là hoàng hoa khuê nữ, giữa quảng trường nắm tay khiến người ta đàm tiếu.

Dung mạo của nàng vốn đã xinh đẹp vô song, khí chất siêu trần thoát tục. Giờ phút này khuôn mặt mỹ lệ hiện đầy ráng đỏ, thẹn thùng động lòng người, lại càng lộ ra

phong vận thành thục quyến rũ động lòng người, khiến người ta kinh diễm.

- Ai! Đình muội thẹn thùng động lòng người, thấy vậy

tỷ tỷ cũng động tâm không thôi…

Duẫn Hạ Anh Tử nịnh nọt, vẻ mặt lấy lòng càng khiến Lan Đình xấu hổ, “ưm” một tiếng rồi cúi đầu xoay người đi.

Nhìn ánh mắt mập mờ của Duẫn Hạ Anh Tử một mực đảo quanh bóng hình xinh đẹp của Lan Đình, Đường Tiểu Đông hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái.

Quỷ nữ nhân này muốn ăn sạch cả nam lẫn nữ, dám chú ý tới Lan Đình.

Duẫn Hạ Anh Tử cười nhẹ một tiếng, khuôn mặt hồng lên, đáng yêu dị thường, nàng nhẹ nhàng nói:

- Đại nhân thần binh vô địch, còn sợ Anh Tử đoạt bảo bối tâm can của ngài sao?

- Hì hì, Đình muội muội phong hoa tuyệt đại.

Đường Tiểu Đông hừ một tiếng:

- Ngươi dám?

Vẻ mặt quỷ nữ nhân rất mập mờ và tham lam, thật sự muốn đánh chủ ý tới Lan Đình.

Duẫn Hạ Anh Tử bước tới một bước, bộ ngực cao ngất dụi vào tay của hắn. Nàng cười yêu mị, thấp giọng hỏi với giọng mập mờ:

- Nếu đại nhân nguyện ý, Anh Tử nhất định có thể dạy dỗ Đình muội thật tốt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.