Hai người lúc này cầu kiến Trương Quân Lâm, nếu chỉ một mình Tần Thiên Bảo, vào nửa đêm quấy rầy người ta đang say giấc nồng, nhất định bị đập cửa vào mặt, thêm một hiệu úy Mai Hoa nội vệ, tình huống sẽ khác trước.
Trương Quân Lâm nhẫn nại lắng nghe Tần Thiên Bảo nói, chỉ cảm thấy buồn cười, sứ đoàn người ta đi tham quan, có gì mà khẩn trương?
Bất quá nể mặt Đường Tiểu Đông, Lý Hưng Chu và Tống Kim, hơn nữa hắn cũng lười xử lý quân vụ, lập tức vô cùng thoải mái giao binh quyền Hán Châu cho Tống Kim.
Nhận được thông tri của Tần Thiên Bảo, các huynh đệ, Lan Đình, Lý Đằng Giao, Đường Điềm, Lôi Vân Phượng vốn đã chuẩn bị xong trước đó đều thay đổi trang phục, đeo vũ khí bên mình.
Nắm giữ ấn phù binh quyền của tiết độ sứ Trương Quân Lâm, dưới mệnh lệnh của Tống Kim, cảnh vệ phủ thái thú tăng thêm gấp đôi, hơn nữa còn có một vài huynh đệ của Trung Hoa đường ẩn nấp trong bóng tối gần đó cảnh giới.
Các kho hàng trọng yếu như vũ khí, trang bị, lương thực đều phái quân đội hùng hậuphòng thủ, trạm gác trên tường thành tăng thêm gấp đôi, quân doanh tuyên bố tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, toàn bộ binh lính đều gối giáo chờ sáng.
Bởi vì chỉ là phỏng đoán, không thế xác định tính chân thật của tình huống, cho nên yếu đạo giao thông bên trong thành cũng không phong tỏa, chỉ tăng phái đội tuần tra.
Hết thảy hành động đều là lặng lẽ tiến hành, để tránh làm cư dân bất an náo loạn.
Sáu hiệu úy Hán Châu vệ, Thẩm Liêm hộ tống sứ đoàn Uy quốc đến nay chưa về, hai hiệu úy khác thì đi cùng Trần Huyền Lễ xuất chinh, chỉ còn lại ba hiệu úy luân phiên làm nhiệm vụ.
Tần Thiên Bảo và Tống Kim không yên tâm, tự mình dẫn người lên thành đầu tuần tra.
Bên người Tống Kim chỉ đi theo hai người thị vệ, các Mai Hoa nội vệ còn lại đều đứng trong phủ thái thú đợi lệnh.
Tần Thiên Bảo là gia chủ tương lai của Bảo Định Tần gia, các trưởng bối Tần gia tự nhiên phải cẩn thận bảo vệ, Tần nhị bá cùng Tần tứ bá chính là phụ trách bảo hộ an toàn của hắn, giống như chiếc bóng của hắn theo sát phía sau.
Đêm, càng khuya, càng tối, ánh trăng cũng đã trốn vào trong tầng mây.
Đêm đen gió mạnh, đúng là thời tiết tốt để giết người.
Tần Thiên Bảo và Tống Kim tuần tra trên đầu thành, binh lính canh gác cũng không dám lơi lỏng nhàn hạ.
Màn đêm bao phủ xuống, trong ngoài thành đều im ắng.
Không phát hiện ra tình huống dị thường nào, có phải bản thân quá đa nghi hay không?
Trong lòng Tần Thiên Bảo đang tự trách mình làm mọi người trở nên khẩn trương, bất thình lình nghe thấy một người lính kinh hô:
- Đại nhân, bên kia đã xảy ra chuyện gì đó rồi?
Theo phương hướng người lính chỉ nhìn tới, chỉ thấy núi rừng xa xa ánh lửa tận trời, chiếu sáng cả không trung.
Phát sinh hoả hoạn!
Vào lúc này còn có ai trong rừng cây nhóm lửa gây ra hỏa hoạn chứ?
Tất cả mọi người hoài nghi!
Trận hỏa hoạn này là do Trương Cường gây ra.
Đường gần nhất đi tới thành Hán Châu đều bị Uy khấu phong tỏa, đường vòng, đã không còn kịp rồi, vậy mật báo cho quan binh trong thành như thế nào đây?
Suy nghĩ kỹ một chút, hắn nghĩ đến đốt lửa.
Cả núi rừng bốc cháy, đại hỏa tận trời mới có thể khiến quan quân trong thành chú ý.
Tuy nói là mùa hè, nhưng trong rừng rậm có nhiều cành khô lá rụng, trên mặt đất phủ dày một tầng, hơi góp nhặt là được mấy đống lớn, hắn cắn răng lấy cây giữ lửa đốt lên.
Đại hỏa mượn dùng sức gió cháy mạnh, rất nhanh liền lan ra khắp rừng, chiếu sáng cả không trung.
Uy khấu trốn trong rừng chật vật không chịu nổi bỏ chạy ra khỏi rừng cây, người chạy nhanh thì không sao, một số lương thực quân nhu, không ít vũ khí công thành cỡ lớn đều bị đại hỏa đốt thành tro tàn.
Đoàn Uy khấu chửi um lên, huơ đao thương, một đường đốt giết cướp giật, lao thẳng tới thành Hán Châu.
Còn hai ba thời thần nữa là trời sáng, căn bản không phát sinh tình huống gì, Tần Thiên Bảo tự giễu cười khổ.
Xem ra bản thân mình quá khẩn trương, quá đa nghi làm hại mọi người khẩn trương theo hắn.
Hắn hơi ngượng ngùng chắp tay nói xin lỗi với Tống Kim.
Tống Kim cười cười tỏ vẻ không sao.
Một trận tiếng bước chân chỉnh tề từ xa đến gần, âm thanh vang dội phá vỡ sự yên tĩnh của bóng đêm.
Có lẽ là binh lính tới đổi gác a?
Một đội lính xuất hiện, dẫn đội chính là hiệu úy Dương Thiên Kiều mặc một thân chiến giáp màu đen.
Chứng kiến Tống Kim đứng ở trên thành lâu, trong mắt của hắn thoáng hiện thần sắc cổ quái, lập tức ôm quyền, ha ha cười nói:
- Tống đại nhân sao lại tới đây tuần tra thế này?
Ánh mắt của hắn hơi quét qua người Tần Thiên Bảo hạ xuống, rồi không để ý.
Tần Thiên Bảo chưa từng lộ mặt trong các tình huống công khai, người biết thân phận của hắn tự nhiên không nhiều lắm, hơn nữa ăn mặc bình thường, rất không hút mắt.
Có lẽ, là một gã Mai Hoa nội vệ bình thường a?
Tống Kim hơi ôm quyền, mỉm cười nói:
- Ngủ không được nên đi dạo một chút, Dương đại nhân đến đổi phiên sao?
Dương Thiên Kiều cười nói:
- Đúng vậy, Lý đại nhân có việc, bảo ta thay hắn, ha ha.
Tần Thiên Bảo tò mò nhìn những binh lính phía sau Dương Thiên Kiều, bộ dạng một dám uy mãnh, đều là hảo thủ lấy một địch mười.
Ân, những binh lính này, hẳn là thân binh hộ vệ của người ta?
Làm đại quan, người nào người nấy mà chẳng có một đội thân binh hộ vệ chứ?
Tần Thiên Bảo đối với phương diện quân sự không biết nhiều lắm, tưởng là đội thân binh hộ vệ của Dương Thiên Kiều, không lưu tâm nhiều lắm.
Mấy binh lính đứng ở bên cạnh hắn thấp giọng nói:
- Những binh lính bên cạnh Dương đại nhân đều là mới thu nhận sao?
- Có lẽ vậy, tất cả đều là mặt lạ hoắc...
Trong lòng Tần Thiên Bảo đột nhiên nhảy dựng, Hán Châu gần đây chiêu mộ không ít tân binh, bất quá cũng không cần phải thay toàn bộ thân binh hộ vệ bên mình chứ?
Cùng hai vị trưởng bối bên cạnh trao đổi ánh mắt, hắn nói khẽ với quan quân đứng bên người, thấp giọng hỏi:
- Bây giờ là thời gian đổi trực?
Vẻ mặt tên qua quân kia nghi hoặc tò mò, thấp giọng đáp:
- Còn phải hai thời thần nữa mới đến thời gian đổi trực, sao hôm nay Dương đại nhân lại chịu khó như vậy?
Trong lòng Tần Thiên Bảo lại nhảy dựng, lông mày cau chặt.
Hắn nói khẽ ra lệnh với tên quan quân kia:
- Phân phó mọi người chuẩn bị chiến đấu.
Tên quan quân kia cả kinh, bất an liếc nhìn Dương Thiên Kiều cùng những binh lính đứng sau hắn một cái, lặng lẽ phân phó binh lính trên đầu thành chuẩn bị.
Chứng kiến binh lính trên đầu thành rút đao ra khỏi vỏ, dây cung căng lên nhắm về phía mình, Dương Thiên Kiều cả kinh, giật mình nói:
- Tống đại nhân, đây là ý gì?
Tần Thiên Bảo chạm nhẹ vào lưng ra hiệu, Tống Kim liền biết Dương Thiên Kiều và những binh lính phía sau hắn khả nghi, đại thủ nắm lấy chuôi kiếm, hai mắt bạo phát tinh quang, lạnh lẽo khiếp người.