Phong Lưu

Chương 186: Chương 186: Người ta muốn xem chàng viết sách H mà




Hết sắm đồ tết, lại mất cả ngày mang đồ đi tặng, rồi cùng mấy vị nhạc phụ, nhạc mẫu nói vài chuyện trò vài câu, vô cùng bận rộn. Không chỉ mỏi mệt còn đau cả đầu nữa.

Trốn ra từ trong Ngọc phụ, Đường Tiểu Đông liều mạng thở dốc, Ngọc phu nhân này thực quá khó chơi, ít nhất so với Lý Lâm Phủ hắn cho rằng Ngọc phu nhân càng khó đối phó hơn.

Lý Lâm Phủ chẳng qua chỉ là thúc bức hôn kỳ, lo lắng địa vị sau khi nữ nhi bảo bối về nhà chồng mà thôi. Mà Ngọc phu nhân này quả thực không khác gì mang con gái ra làm thịt heo bán, từ đầu đến chân, từ đầu sợi tóc, đến đầu ngón chân, thậm chí ngón tay dài mấy phân cũng tính tiền. Gả con gái ra ngoài đúng là không khác gì bát nước đã đổ đi.

Trở lại Túy Tiên lâu, mọi người đều có mặt đông đủ, vô cùng náo nhiệt, trên bàn đủ loại món ăn, bốc lên mùi thơm ngát mê người.

Đường Tiểu Đông nuốt từng ngụm nước miếng, cười ha hả.

- Oa, thơm thế, là ai nấu vậy?

Mỗi món ăn sắc, hương, vị đều đủ, hơn nữa còn được trang trí vô cùng đẹp mắt. Trù nghệ như vậy, tuyệt đối sánh ngang đầu bếp nổi tiếng trong nhà hàng năm sao.

Chúng nữ một bộ thần thần bí bí, chỉ có Lôi Mị tặng cho hắn một cái liếc mắt.

Đường Tiểu Đông không ngừng cười hắc hắc, cơm tất niên, mọi người quây quần, náo nhiệt một phen, đương nhiên là phải nấu cho ngon, đoán chừng là các nàng mới tới một vị đầu bếp nổi danh nào đó? Nội tâm Đường Tiểu Đông chỉ cảm thấy thoáng hiếu kỳ, sau đó ngồi xuống bên cạnh tỷ tỷ Tố Vân, khách nhân còn chưa đến đông đủ. Hơn nữa mặc dù trên bàn đã bày rất nhiều món ăn, nhưng hạ nhân vẫn không ngừng qua lại trong phòng bếp, hiển nhiên vẫn còn một vài món mỹ vị đang được chế biến.

Tỷ phu ngược lại là thành thật, ngoại trừ đến tướng phủ, cơ bản tất cả thời gian còn lại đều dành cho việc đọc sách. Hiển nhiên rất kỳ vọng vào khoa khảo thí sang năm. Phần bụng của tỷ tỷ Tố Vân có chút nhô lên, hiển nhiên là đã hoài thai. Từ khi vào Trường An, rõ ràng đã khá hơn nhiều, không cần phải làm mọi việc, cũng không phải lo lắng cơm áo gạo tiền, nếm thử mùi vị cuộc sống của người có tiền.

- Đệ đệ, tỷ tỷ biết rõ đệ có bản lĩnh, bất quá mọi chuyện vẫn phải cẩn thận.

- Tỷ tỷ yên tâm, Tiểu Đông sẽ xử lý thỏa đáng.

Đường Tiểu Đông minh bạch nàng đang lo lắng chuyện gì, cả ngày tỷ phu chạy tới tướng phủ, hiển nhiên là muốn kết thân cùng Lý Lâm Phủ, Lý Lâm Phủ lo lắng cho địa vị sau này của nữ nhi bảo bối khi về nhà chồng, tự nhiên là ám chỉ cho tỷ phu, tỷ tỷ khó tránh

khỏi lo lắng. Mẫu thân đã mất, tỷ tỷ là thân nhân duy nhất trên đời của hắn, cổ đại lấy chữ hiếu làm đầu, tỷ tỷ chính là trưởng bối, hôn nhân đại sự đều do tỷ tỷ làm chủ.

- Ừ, ngươi nhất định phải xử lý cho tốt, không thể chọc giận tướng gia, cũng không thể lạnh nhạt ai, nhất định phải xử lý cẩn thận!

Tỷ tỷ liên tục dặn dò, ngữ khí tràn ngập lo lắng.

Đường Tiểu Đông mỉm cười, an ủi.

- Tỷ, tỷ cứ yên tâm đi!

Đương lúc tỷ đệ trò truyện, Đường Phúc cùng Ngọc Nhược Vân mang theo không ít lễ vật tiến vào, dẫn đầu là ba chất nữ, một mình buồn bực không bằng nhiều người náo nhiệt.

Ngọc Nhược Vân tuyệt đối không bỏ lỡ cơ hội lấy lòng các tỉ muội ngàn năm khó gặp này, mỗi một món lễ vật đều được lựa chọn vô cùng tỉ mỉ. Đường Điềm được tặng một thanh bảo kiếm phong cách cổ xưa mặc dù kém hơn "ngư trường kiếm" mà Lý Đằng Giao tặng, nhưng lại được đúc bởi một vị thợ rèn nổi tiếng, giá trị xa xỉ khiến cho tiểu ny tử vô cùng yêu thích. Đường Nhu nhân được một chiếc ngọc tiêu được chế tác bởi

một vị danh tượng, riêng chất ngọc ít nhất cũng phải có giá trị năm trăm lượng.

Lôi Mị nhận được một chiếc vòng ngọc, chất ngọc chính là Lam Điền Ngọc nổi danh, trong xanh thẫm ẩn chứa những đường vân màu hồng hoàng, tựa như một con phượng hoàng đang tung cánh, càng là giá trị liên thành. Đường Sương nhận được một chiếc túi hương vô cùng tinh xảo, mặt túi được thêu một bông hoa sen sống động, màu hồng nhạt, phía dưới nạm tua rua màu tím nhạt. Khi nàng đeo chiếc túi này trên eo, sát khí nhạt đi rất nhiều, còn tăng thêm vài phần xinh đẹp duyên dáng.

Đường Sương cảm ơn một tiếng, quay đầu tiếp xúc với ánh mắt nóng rực của Đường Tiểu Đông, tim đập rộn ràng, hai gò má trơn bóng nổi lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, kiều diễm động lòng người. Tất cả mọi người đều được tặng lễ vật, ngay cả Tiểu Thanh, Tiểu

Như cũng được tặng một món đồ vừa ý, đủ để thấy được Ngọc Nhược Vân đã phí không ít tâm tư vào những món lễ vật này.

Tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ, vui vẻ nhất đương nhiên phải kể tới Đường Tiểu Đông, cười đến không khép miệng suốt cả buổi.

Lôi Mị phi một tiếng xem thường --- đây là ý của huynh hả?

Đường Tiểu Đông cười ngây ngô.

- Món cuối cùng được mang lên đây rồi.

Thanh nhi bưng một đĩa thức ăn nóng hổi đi ra, Đường Tiểu Đông chứng kiến nữ nhân đi theo sau Thanh nhi, không khỏi ngẩn ngơ thất thanh nói.

- Nàng...

Đường Tiểu Đông há hốc mồm, nghẹn họng trân trối nhìn.

- Hiểu Nguyệt... Nàng... Sao nàng lại đến đây.

Tuy rằng nghe lén được cuộc đối thoại giữa Lôi Mị cùng Đường Nhu, biết nàng bất đắc dĩ không tình nguyện tiếp Hà Hiểu Nguyệt, bất quá trong nội tâm khẳng định là vô cùng khó chịu, không nghĩ tới tất niên, Hà Hiểu Nguyệt lại đến đây nấu ăn.

Thực sự là không thể tưởng tượng nổi.

Hắn không khỏi kinh hỷ nhìn về Lôi Mị, Lôi Mị tặng cho hắn một cái nhìn đầy khinh thường. Đường Tiểu Đông đỏ mặt, hồi đáp nàng bằng một nụ cười cảm kích và

mập mờ.

Mặt Hà Hiểu Nguyệt đỏ ửng, cúi thấp đầu, lí nhí nói.

- Là Vân Tiên tỷ tỷ cùng Nhu tỷ tỷ gọi Hiểu Nguyệt đến.

Áp chế không nổi sự cuồng hỷ trong nội tâm, Đường Tiểu Đông muốn rống lên một tiếng thực to. Bất quá chỉ sợ sẽ dẫn đến vô số ánh mắt khinh thường, chỉ có thể liều mạng xoa xoa khuôn mặt của mình. Ngoại trừ trưởng công chúa Ngọc Chân, Lý Đằng Giao cùng Hoắc Hàn Yên ở bên ngoài, trên cơ bản, có thể nói là cả nhà cùng vui vẻ ăn bữa cơm tất niên rồi. Ngày hôm nay thực là vui vẻ.

Trù nghệ Hà Hiểu Nguyệt cũng phải là chỉ có cái danh hão, mỗi một món ăn đều vô cùng thơm ngon, khiến cho mọi người khen không dứt. Đương nhiên đây là lần đầu tiên nàng đại triển thân thủ trước mặt các vị tỉ tỉ, đương nhiên phải chuẩn bị cả mười hai phần tinh thần.

Đường Tiểu Đông ăn rất vui vẻ, nhưng trong đầu lại đang vô cùng nghi hoặc.

Đêm tất niên, Hiểu Nguyệt chạy tới đây, còn phụ thân nàng đâu? Vạn nhất phụ thân nàng giết đến tận cửa, như vậy phải làm như thế nào?

Nhắc đến phụ thân nàng, hắn lại cảm thấy đau đầu. Hắn có lòng tin giải quyết được Lý Lâm Phủ, lại không chút nào tin tưởng có thể vượt qua cửa ải của Hà Ngụy, thực là đau đầu! Đúng lúc mọi người đang dùng bữa vui vẻ, thủ hạ canh cửa chợt vào báo, trưởng công chúa Ngọc Chân cùng tiểu thư Lý Đằng Giao mang theo lễ vật tới chơi. Trong lòng Đường Tiểu Đông nửa vui nửa buồn, hắn không ngờ rằng trưởng công chúa Ngọc Chân lại đến đây vào thời điểm này, mang theo Lý Đằng Giao, chỉ sợ là lấy cớ. Bất quá khuôn mặt Lôi Mị chợt hiện lên vẻ quái dị, khiến cho trái tim hắn đập thình thịch.

Nhưng đập thì đập, chỉ bằng thân phận trưởng công chúa, tất cả mọi người đã vội vàng đứng dậy ra cửa nghênh đón Ngọc Chân.

Đồ ăn đã hết một nửa, Hà Hiểu Nguyệt vội vàng tiến vào trong nhà bếp nấu thêm, ngược lại trưởng công chúa Ngọc Chân không để ý chút nào, ngồi xuống một cách tự nhiên.

Lý Đằng Giao lại càng không cần phải nói, nghe thấy là đồ ăn Hà Hiểu Nguyệt tự tay nấu, không khách khí một chút nào. Xem tướng ăn khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt, tựa như chưa ăn mấy ngày liền.

Trưởng công chúa Ngọc Chân là người hiền hòa. Mọi người cũng không bởi vì sự có mặt của nàng mà câu nệ, vẫn cười cười nói nói, vui vẻ, hòa hợp.

Thần sắc Đường Nhu có chút khác thường, ăn một chút sau đó cáo từ lên lầu.

Chân phải chợt bị người dẫm cho một cái, Đường Tiểu Đông ngẩng đầu, thấy ánh mắt ra hiệu của Kha Vân Tiên, vội vàng tìm cớ chuồn theo.

Hắn đẩy cửa phòng đi vào, Đường Nhu đang ngồi trên mặt ghế, tay vuốt dây đàn, thần sắc ngẩn ngơ, khuôn mặt mỹ lệ tràn đầy vẻ ảm đạm.

- Nhu biểu muội!

Đường Tiểu Đông nhẹ nhàng hô lên một tiếng, lại dọa cho nàng giật nảy mình.

- Ah, biểu ca…

- Sao vậy?

Phát hiện khuôn mặt đầy ưu thương của nàng, hai mắt đỏ ửng, hiển nhiên là vừa mới khóc một hồi. Đường Tiểu Đông bất an hỏi thăm.

- Là ai chọc giận ngươi khiến muội không vui?

Đường Nhu thở dài một tiếng, thấp giọng nói.

- Nhu nhi nhất thời tức cảnh sinh tình...

Nàng cùng Hoắc Hàn Yên quen biết nhau vì âm luật, cầm tiêu hợp tấu, tâm linh tương thông. Hôm nay người đi nhà trống, sao không khiến nàng thương tâm rơi lệ

cho được. Đường Tiểu Đông tiến lên phía trước, khẽ đặt tay lên trên bờ vai nàng, chỉ cảm thấy chỗ tiếp xúc tràn đầy sức sống thanh xuân cùng co dãn, mùi thơm của cơ thể nàng xông vào mũi, khiến cho nội tâm hắn không khỏi run động. Hắn ôn nhu an ủi.

- Biểu muội, người hiền có trời giúp, Hàn Yên không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng.

Một người bị bắt cóc trong thời gian dài như vậy, đến tận bây giờ vân chưa có tin tức, còn nói là không có việc gì?

Đường Nhu thở dài một tiếng, thân thể mềm mại đột nhiên chấn động, ngẩng đầu lên, con ngươi trong sáng tràn đầy vẻ cổ quái.

Đường Tiểu Đông nhìn nàng chợt cảm thấy chột dạ, tự trấn an bản thân, cố gắng nặn ra biểu lộ mê đắm.

- Sao, có phải ta biến thành đẹp trai rồi?

Hai gò má trơn bóng chợt hiện lên một vòng đỏ ửng, Đường Nhu trợn trắng mắt nhìn hắn.

- Có phải là biểu ca làm hay không?

Đường Tiểu Đông gãi gãi đầu, thành thành thật thật gật đầu, sau đó giải thích một câu.

- Bất quá nàng... Ta... Chúng ta đã quen nhau từ rất

lâu rồi...

"Rất lâu" ý tứ chính là trước khi gặp ngươi đã có quan hệ, không tính là vi phạm lời thề!

Hắn thấy Nhu biểu muộn vì quá mức lo lắng cho Hàn Yên, sợ nàng vì quá ưu thương mà sinh bệnh, đành phải thành thật. Đối với vị biểu muội này, hắn rất yên tâm, chuyện cần giữ bí mật, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài.

- Biểu ca… Hù chết người ta rồi!

Đường Nhu mỉm cười nhảy dựng lên, nhảy dựng lên đánh vào ngực hắn. Đương nhiên người bị đánh thoải mái rên lên một tiếng. Chứng kiến khuôn mặt thanh tú của nàng vì kích động mà đỏ ửng động lòng người, thân thể Đường Tiểu Đông nóng ran, không kìm lòng được, ôm nàng vào trong ngực, miệng hắn lập tức phong bế chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng.

- A…

Thân thể Đường Nhu chợt run rẩy kịch liệt, toàn thân căng cứng, hai tay buông thõng không biết nên làm như thế nào cho phải. Có lẽ bởi vì công phu miệng lưỡi

của Đường Tiểu Đông quá mức lợi hại, khiến người chưa từng trải như nàng khẩn trương toàn thân run rẩy một hồi, cảm thấy một loại cảm giác quái dị mà nàng chưa

từng gặp bao giờ khiến cho toàn thân mềm nhũn, tựa hẳn vào ***g ngực rắn chắc của hắn, hai cánh tay như hai con rắn, quấn trên cổ hắn, mắt nhắm nghiền, bờ mi run run run, lộ ra kiều diễm động lòng người.

- A... A...

Ngoài cửa sổ, gió lạnh gào thét, tuyết giăng đầy trời.

Trong phòng tràn ngập xuân sắc.

Vẫn trong thời gian chịu tang, không thể đại khai sát giới, chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa mãn cơn nghiện bằng tay chân.

Lúc nhẹ nhàng ra khỏi phòng của Đường Nhu biểu muội, sắc trời đã tối hẳn, mọi người đều đến sàn nhảy tạm thời ở phía sau hậu viện luyện tập khiêu vũ, khung cảnh vô cùng náo nhiệt. Bận suốt một ngày hôm nay, mùa đông khắc nghiệt nhưng toàn thân thân ướt đẫm mồ hôi, trở lại gian phòng mình, Đường Tiểu Đông cầm lấy quần áo đang muốn đi tắm thì Kha Vân Tiên đến.

Nhìn biểu lộ thần thần bí bí của nàng, hiển nhiên là biết rõ có chuyện.

- Phu quân, mấy ngày nay, sắm đồ tết hẳn là tốn không ít tiền?

- Ừ!

Đường Tiểu Đông thuận miệng trả lời. Nếu tính toàn bộ, đích xác đã bỏ ra một số tiền không nhỏ.

Ủa, nàng hỏi cái này làm gì?

Tim Đường Tiểu Đông đập mạnh một cú, mơ hồ đoán được ý tứ của Kha Vân Tiên.

- Tiền hàng tháng của phu quân chỉ sợ là không đủ để trả một phần ba số tiền mua quà tết phải không?

Kha Vân Tiên cẩn thận dò hỏi, sợ khiến hắn cảm thấy không thoải mái.

Nói trắng ra là ngươi đang có quỹ đen.

Lợi hại! Không hổ là đại tổng quản.

Đường Tiểu Đông gãi gãi đầu, cười gượng, nội tâm đang do dự, không biết có nên tiết lộ cho nàng việc bản thân đang sáng tác sách H hay không. Không nói, vậy số tiền kia từ đâu mà có? Nói lại càng không biết xấu hổ, dù sao sách H cũng là loại hàng cấm chỉ dành cho đám vô liêm sỉ. Nếu để mấy nàng Lôi Mị, Đường Nhu biết được, hắn không bị các nàng mắng mới là lạ.

Kha Vân Tiên thở dài một tiếng.

- Ta… Ta…

Kha Vân Tiên thở dài khiến cho Đường Tiểu Đông vô cùng khẩn trương, nói không được, mà không nói cũng không xong. Trong khoảng thời gian ngắn hắn không biết nên mở miệng như thế nào. Gãi đầu cả buổi, hắn đành thành thật khai báo việc bản thân đang viết sách H. Khuôn mặt Kha Vân Tiên biến thành đỏ ửng, biểu lộ bừng tỉnh đại ngộ.

Khó trách sau khi phu quân từ thư viện trở về lại cần cù như vậy, thì ra là đang viết cái… Cái…

Ai, chuyện này mà để mọi người biết được, thì sẽ vô cùng không ổn.

Bất quá... Văn phong của phu quân như thế nào? Với văn tài của hắn, ngay cả trưởng công chúa Ngọc Chân cũng vô cùng tôn sùng, chắc hẳn văn chương hắn viết ra nhất định rất không tồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.